Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 - Chương 11

Sở Cuồng xoay người nhảy lên đài tỉ võ. Người đàn ông trung niên nhà họ Tiêu định đi ra, thiếu chủ Lâm gia Lâm Cẩm Phong lại đột nhiên mở miệng nói: “Tiêu thế bá, thế bá động thủ với một hộ pháp cỏn con e là mất thân phận. Đại hội hôm nay đã triệu tập ở nhà họ Lâm của tiểu chất, tất nhiên là không để Tiêu thế bá tổn hại được. Mong Tiêu thế bá có thể đồng ý cho tiểu chất lên thay để giữ vững thanh danh cho chính đạo võ lâm chúng ta”.

Lời Lâm Cẩm Phong nói ra khiến các bậc trưởng bối ở đây liên tiếp gật đầu, xem ra đều thừa nhận vị thiếu chủ nhà họ Lâm sắp kế nhiệm này. Mà võ công của Lâm Cẩm Phong cũng là kiệt xuất trong các thanh niên đương thời, giao việc này cho hắn, các nhà đều hết sức yên tâm.

Nhẫm Cửu lo lắng nhíu mày. Phó Thanh Mộ nhỏ giọng trêu Nhẫm Cửu: “ Sao thế? Cửu cô nương sợ Sở huynh không thắng nổi tên thiếu chủ nhà họ Lâm này à? Cửu cô nương cứ yên tâm, gã Lâm Cẩm Phong này thoạt nhìn khỏe mạnh nhưng kì thực tu vi võ công kém xa Tiêu Thế Lệ. Sở huynh đánh nhau với hắn tất nhiên là thắng chắc”.

Nhẫm Cửu ôm trán lắc đầu: “Không không, tôi sợ Sở Cuồng thắng quá dễ dàng...”.

Lâm Cẩm Phong nói một cách uy phong lẫm liệt rằng phải giữ vững thanh danh chính đạo võ lâm, lại bị Sở Cuồng một phát bắn gục thì còn gì là thể diện của người ta nữa?

Suy cho cùng sau này họ vẫn phải hợp tác với nhau, vừa bắt đầu đã làm tình hình căng thẳng như vậy, sau này xử lí sẽ cực kì phiền phức.

Lâm Cẩm Phong đứng trên võ đài, thân hình cao ráo, áo trắng khẽ bay theo gió, khí độ đường hoàng: “ Nếu ta thắng, hôm nay mời Kì Linh giáo các vị rút lui, không tham dự chuyện tuyển chọn minh chủ võ lâm nữa. Nếu huynh đài thắng, Kì Linh giáo các vị sẽ có tư cách tham tuyển minh chủ võ lâm. Các vị đồng đạo trăm người cùng nhìn, nếu có người nào phản đối cứ đứng lên nói thẳng cũng không sao”. 

Hắn yên lặng đợi một lát, thấy không có ai nói gì mới ôm quyền, không hề thất lễ với Sở Cuồng: “Huynh đài, mời!”.

Sở Cuồng lập tức sờ cây súng đeo bên người.

“Khoan đã!”. Gia chủ Hách Liên Gia ngồi trên ghế cuối hàng ghế bên phải tứ đại thế gia chợt mở miệng: “Trên đài luận võ phải so đấu bằng đao thật thương thật. Ám khí của phường trộm cắp không thể mang ra so đấu”. Gia chủ Hách Liên gia gầy gò, đôi mắt âm u lạnh lùng làm mọi người ớn lạnh: “Nếu Kì Linh giáo các ngươi cố ý dùng thủ đoạn thâm độc để quấy phá chính đạo võ lâm chúng ta thì đừng trách chúng ra không khách sáo”.

Ý hắn là xếp vũ khí của Sở Cuồng vào loại ám khí thâm độc. Thông thường khi các môn phái đấu đá, công khai hay ngấm ngầm giở thủ đoạn cũng là chuyện bình thường, nhưng một khi đã lên võ đài mà dùng ám khí thì quả thật hơi khó ăn nói. Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng, theo một nghĩa nào đó mà nói, những vũ khí của hắn quả thật cũng có thể coi như ám khí.

Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn về phía gia chủ Hách Liên gia, sau đó giơ vũ khí lên ngắm về phía ông ta. Trong lúc mọi người đều chưa phản ứng lại, ngón tay hắn đã ấn vào chỗ lõm trên súng.

Nhẫm Cửu kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản đã nghe thấy hai tiếng tít tít. Một tia sáng xanh bắn tới nhưng chỉ bắn trúng nền đá xanh dưới chân gia chủ Hách Liên gia, trên viên đá lập tức xuất hiện một cái lỗ.

“Đây là súng thật”(*). Sở Cuồng lạnh lùng giải thích, giọng nói nghe có vẻ hết sức không vui: “Chính là súng do xưởng quân giới số hai mươi tám của sao Satan chế tạo, đã đi theo ta năm năm ba tháng. Sự nghi ngờ của các hạ là một sự sỉ nhục đối với ta. Lần này là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, ta sẽ bắn vào đầu các hạ”.

Tất cả mọi người yên lặng một lát rồi lập tức xôn xao. Sắc mặt gia chủ Hách Liên gia tối sầm: “Kì Linh giáo đang khiêu khích bọn ta?”.

Trong lúc mọi người kích động, thần sắc của Tiêu Phi vẫn không thay đổi, dường như đang nói “Ta khiêu khích các ngươi thì sao?”. Thái độ ngang ngược làm mọi người cắn răng giận dữ.

Phó Thanh Mộ bên cạnh cười sằng sặc: “Sở huynh thật là buồn cười, không ngờ  Sở huynh lại bực mình vì có người cho rằng khẩu súng của huynh ấy không phải là hàng thật”.

(*) Từ “súng” trong câu nói của Sở Cuồng còn có nghĩa là “cây thương”.

Chỉ có Nhẫm Cửu lặng lẽ lau mồ hôi. Chẳng lẽ chỉ có mình nàng nghĩ đến vấn đề hợp tác sau này hay sao? Chẳng lẽ không ai nghĩ bây giờ họ phải kết thúc thế nào hay sao?

“Cứ dùng đi”. Trong lúc xung quanh đang ầm ĩ, Lâm Cẩm Phong trên đài tỉ võ đột nhiên nói: “Nếu đó là vũ khí của huynh đài thì tất nhiên có thể sử dụng. Trận đấu này chúng ta không có gì cấm kị”.

Không có gì cấm kị cũng chính là chiêu gì cũng có thể dùng được, bất kể là đường hoàng hay lén lút, cứ thắng là được. Lâm Cẩm Phong nói ra lời này, xung quanh yên tĩnh lại một chút. Nhẫm Cửu không khỏi nhìn về phía Lâm Cẩm Phong vẻ hơi nể phục. Tuổi còn trẻ như vậy mà khí độ rất lớn, cũng khá can đảm. Đã thấy uy lực hai lần Sở Cuồng nổ súng mà vẫn dám đẻ Sở Cuồng dùng vũ khí. Đúng là một anh hào thiếu niên.

Mọi người ở đây có lẽ cũng cảm phục trước khí độ của Lâm Cẩm Phong, dù vẫn còn tức giận bất mãn nhưng đều lần lượt ngồi xuống xem tình hình phát triển ra sao.

Nhẫm Cửu cũng thở phào, thầm nghĩ, trong tình hình này, chỉ cần Sở Cuồng bỏ súng đánh nhau một trận bằng công phu tay chân với Lâm Cẩm Phong là được. Dù sao Nhẫm Cửu cũng đã thấy Sở Cuồng chém giết những sinh vật không mang hình người đó, thật sự có lòng tin vô hạn đối với sức mạnh thật sự của Sở Cuồng. Đến lúc đó chỉ cần Sở Cuồng dựa vào sức mạnh của chính hắn đánh thắng Lâm Cẩm Phong, những nhân sĩ võ lâm này chắc cũng sẽ không nói gì nữa. Việc hợp tác của bọn họ sau này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều...