Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 1 - Chương 19

Thân thể Tứ tỷ vô lực ngã xuống, vóc người Tứ tỷ lớn hơn Nhẫm Cửu một chút, đè xuống khiến Nhẫm Cửu đang thất thần cũng nhũn chân, quỳ xuống đất: “Tứ… Tứ tỷ?” Giọng nàng run rẩy đến mức không dám gọi Tứ tỷ.

“Chạy…” Giọng nói đau đớn khàn khàn của Tứ tỷ đập vào khiến tai Nhẫm Cửu ong lên, “Tiểu Cửu nhi… Chạy…”

Tứ tỷ lên tiếng, giống như thời thơ ấu nàng vô pháp vô thiên gây họa, về nhà bị cha mẹ phát hiện, cha lấy gậy muốn đánh nàng, mấy tỷ tỷ lúc đó vẫn còn ở nhà, hết cản rồi lại khuyên, Tứ tỷ lén nắm tay nàng ra khỏi nhà, chỉ về cái hồ ở hậu sơn, thanh âm cũng nhẹ như bây giờ: “Tiểu Cửu nhi, mau chạy đi! Chờ cha nguôi giận rồi hãy về! Mau chạy đi!”

Lúc đó nàng cong chân chạy mất dạng, Nhẫm Cửu nhớ lúc đó cũng là hoàng hôn như bây giờ, nhưng “thời thơ ấu” như vậy chỉ có thể trải qua một lần, không thể nào có lần thứ hai nữa…

“Tứ tỷ…”

“Xoẹt xoẹt!”

Trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, khắp trời đầy tên bắn đến, họ không nhìn thấy người bắn tên xung quanh, họ tìm không được nơi ẩn náu, cũng không có thời gian tìm nơi ẩn náu, chỉ trong chốc lát, mấy tiếng tên nhọn cắm vào da thịt chói tai vang lên, tiếng kinh hô gần như còn chưa kịp thốt lên của Nhị tỷ bị cắt ngang.

Các tỷ tỷ của Nhẫm Cửu bị cắm đầy tên như một con rối, đổ gục xuống đất, ngay cả thanh âm còn chưa kịp phát ra.

Tứ tỷ ôm chặt Nhẫm Cửu bảo vệ dưới thân mình, sau đó cánh tay Tứ tỷ dần dần vô lực, mềm nhũn đặt bên đầu Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nghiêng đầu là có thể nhìn thấy tên rơi bên cạnh mình, cắm xuống đất, cách nàng vài bước là thi thể của Nhị tỷ, Nhị tỷ vẫn mở mắt, Nhẫm Cửu thấy tròng mắt của Nhị tỷ vẫn còn chuyển động, sau lưng Nhị tỷ không biết đã cắm bao nhiêu tên, Nhị tỷ mấp máy môi.

Nhẫm Cửu bỗng mở to mắt, nàng hiểu, Nhị tỷ nói: “Đừng động đậy… Tiểu Cửu nhi, muội đừng động đậy.”

Nhị tỷ muốn nàng được sống tiếp.

Nhẫm Cửu chỉ cảm thấy khó chịu như nghẹt thở, giống như có người nghiền nát từng tấc từng tấc xương cốt nàng, khiến nàng không thể nào thở được. Máu nóng của Tứ tỷ vẫn còn trên trán Nhẫm Cửu, chảy vào trong mắt nàng, rồi lại theo khóe mắt nàng chảy ra.

Dừng tay…

Nhẫm Cửu muốn hét lên, nhưng lại không thể nào hét lên thành tiếng được, tay nàng run rẩy sờ vào vũ khí của Sở Cuồng đưa cho nàng ở eo, toàn thân nàng không kìm được mà run rẩy, phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, nàng không nói rõ được tâm trạng của bản thân, nhưng máu huyết toàn thân dường như dâng trào, gào thét rằng phải xé xác những kẻ đó ra, nhưng nàng không biết chúng ở đâu! Nàng không nhìn thấy chúng!

Với bản tính thường ngày của Nhẫm Cửu chỉ muốn xông lên liều mạng, nhưng bây giờ lại có một lý trí đáng sợ trong lòng cho nàng biết rằng, không thể manh động, phải tìm được nơi chúng ẩn nấp, phải làm rõ lai lịch của chúng, như vậy mới có thể chiến thắng…

Tên dần dần ngừng bắn, vì trên mặt đất đã không còn ai động đậy.

Rừng cây vô cùng yên tĩnh, nếu không có mấy thi thể trên mặt đất, e rằng không ai ngờ được ở đây vừa xảy ra chuyện gì.

Bỗng nhiên trên ngọn cây nhẹ vang lên tiếng động, một binh sĩ từ trên cây trượt xuống, tiếp đó, trên những ngọn cây xung quanh cũng có người lần lượt hạ xuống, đếm kĩ thì có đến hai mươi người.

“Chẳng qua là giết mấy nữ nhân thôi, vậy mà cũng cần chúng ta ra tay, Tướng quân hình như chuyện bé xé ra to rồi đó.” Các binh sĩ vừa thảo luận vừa đi về phía này, một người nói: “Tướng quân tự có tính toán của Tướng quân, không cần ngươi nhiều chuyện, mau kéo những thi thể này đem chôn đi.”

“Nghe nói Hoàng đế đích thân ra lệnh giết mấy người này, ngươi nói xem mấy nữ nhân này có lai lịch thế nào?”

“Không phải là Phi tử từ Hậu cung trốn ra đó chứ?” Có người ha ha cười lớn, “Thứ này à?” Tiếng cười của hắn chưa thu lại, bỗng cảm thấy hình như mắt nhìn thấy một tia sáng đỏ xoẹt qua, hắn kỳ quái, bỗng cảm thấy trong người truyền đến một cơn đau như lửa đốt, “Á… Á! Á á!” Sau tiếng thét, lúc những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, trong phút chốc hắn đã hóa thành một luồng khói đen, mất tăm mất tích.

Những người còn lại nhìn nhau, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ánh sáng đỏ quét một vòng quanh người tất cả mọi người, tiếng kêu thảm lập tức vang vọng khắp rừng cây.

Sau một cơn gió, chẳng còn để lại chút gì.

Nhẫm Cửu nhìn vũ khí trong tay mình cười thê lương, Sở Cuồng vĩnh viễn luôn nghĩ nhiều hơn nàng một bước, hắn đã thay nàng chuẩn bị thỏa đáng đến vậy rồi, tại sao nàng vẫn vô dụng thế này… Tìm không thấy người mai phục, nhìn không rõ hướng tên bắn đến.

Nhẫm Cửu chưa từng oán hận tuổi thơ ham chơi của mình như vậy, nếu nàng có thể chăm chỉ học chút công phu của cha dạy, cho dù chỉ là một chút thôi, phải chăng kết cuộc hôm nay sẽ khác…

Nhưng không ai có thể bán thuốc hối hận cho nàng…

Nhẫm Cửu bò dậy từ người Tứ tỷ, hoang mang ngồi lên nhìn bốn phía, máu của các tỷ tỷ thấm đẫm vạt đất, người vừa rồi còn sống sờ sờ, bây giờ đã không chút sinh khí, không thể động đậy, không thể mở mắt, càng không thể gọi nàng là “Tiểu Cửu nhi” nữa, nàng ngồi giữa đám thi thể dần dần cứng lạnh, ngồi giữa vũng máu đã không còn ấm nóng, đôi mắt thần thần không chút ánh sáng.

Nàng nhận biết được rõ ràng hiện thực và bi ai của thế gian không có thuốc hối hận này.

Nhẫm Cửu cảm thấy dường như nàng không thể nào sống tiếp được nữa, vì sống tiếp cần rất nhiều dũng khí, bây giờ nàng đi đâu để tìm đây…

Một cơn gió lạnh từ sau gáy đánh tới, bỗng nhiên một sức mạnh to lớn theo hướng gió giữ chặt gáy Nhẫm Cửu, khóa cánh tay nàng lại, vặn cổ tay nàng ra phía sau, khiến khớp tay Nhẫm Cửu “rắc” một tiếng trật ra, ngón tay Nhẫm Cửu không còn sức lực, vũ khí kia rơi xuống đất chìm trong vũng máu.

Nhẫm Cửu bị người ta bóp cổ ấn xuống đất, người đến khống chế tất cả động tác của nàng: “Ngươi đem binh lính của ta đi đâu cả rồi? Sử dụng yêu pháp gì?”

Nhẫm Cửu để mặc hắn ấn mình, mặt nàng dính đầy máu và đất, im lặng không đáp. Cổ tay trật khớp đối với nàng giống như không phải là của mình.

“Không nói à…” Giọng người phía sau bây giờ đối với nàng chỉ như đang tự mình độc thoại, “Vậy giữ ngươi lại cũng vô ích!”

Ánh mắt ngơ ngác của Nhẫm Cửu rơi trên thi thể bên cạnh, đó là Tứ tỷ của nàng, Tứ tỷ vì bảo vệ nàng mà chết. Trên lưng Tứ tỷ có rất nhiều tên, bao nhiêu trong số đó là hứng thay nàng thì Nhẫm Cửu không đếm rõ nữa, nàng chỉ nhìn mặt Tứ tỷ, biểu hiện của Tứ tỷ đau đớn dường ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn liều mình bảo vệ nàng.

Các tỷ tỷ của nàng, đến cuối cùng vẫn hi vọng nàng được sống tiếp.

Cái mạng này là các tỷ tỷ của nàng nhặt về… Trước Quỷ môn quan kéo về!

Biểu hiện của Nhẫm Cửu lập tức thay đổi, hai mắt đỏ rực, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi kềm chế của người phía sau, nưhng lúc nàng nàng không có vũ khí, sức lực chẳng khác gì một con mèo, làm sao có thể là đối thủ của người đó, nàng đảo mắt, thấy người đó vẫn còn ấn một tay lên vai nàng, Nhẫm Cửu há miệng cắn xuống, dường như hận không thể cắn nát xương hắn ra, đau đến mức khiến người phía sau hét lên một tiếng, lơi lỏng kềm chế, Nhẫm Cửu khó nhọc bò về phía trước, nàng muốn chạy, nhưng nào có chạy được, chỉ trong chốc lát đã bị giật tóc lại.

“Buông ra…” Giọng nàng khản đặc, “Buông ta ra! Buông ta ra!”

Nàng liều mình thò ra ra chộp lấy vũ khí trên mặt đất, nhưng lại bị người kia đá văng ra xa. Hắn lật Nhẫm Cửu lại, bóp cổ nàng: “Con mụ thối tha muốn chết à!”

Cổ Nhẫm Cửu vẫn còn vết xanh do bị tên Khâm sai bóp, trước đó chỉ cần chạm vào là đau, bây giờ bị bóp như vậy, trong cổ càng khó chịu như lửa đốt, tay nàng khó nhọc chộp lấy một mũi tên bên cạnh, muốn đâm vào mặt người kia, nhưng còn chưa kịp hành động thì tay lại bị ấn xuống.

Không thể phản kháng, tuyệt cảnh…

Ngạt thở và rã rời khiến mắt Nhẫm Cửu dần dần hoa lên.

Thật không cam lòng… Nàng nghĩ, sắp phải… chết ở đây sao… Cái mạng này mới được nhặt về, nhưng lại giao cho Diêm vương một cách đơn giản như vậy sao? Thật đáng mỉa mai…

Tịch dương phủ xuống, màu sắc trên trời nửa hồng nửa xanh, đó là cảnh cuối cùng Nhẫm Cửu còn nhớ trước khi ngất đi. Trong lúc mê man, dường như nàng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, mang theo chút lạnh lùng thường ngày không thấy, nghiêm nghị nói: “Chính quyền khốn kiếp.”

Lúc Nhẫm Cửu tỉnh lại đã là ba ngày sau, lúc này nàng đang được một người cõng trên lưng.

“Tỉnh rồi à?” Sở Cuồng đặt nàng bên đường, “Cần uống nước hay ăn thứ gì không?”

Nhẫm Cửu nhìn con đường nhỏ vòng quanh núi: “Đây… là đâu?”

“Trên núi.” Sở Cuồng đáp thẳng thừng, “Cô ngất đi hai ngày rồi, nếu dừng lại thì xác suất bị bắt sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm, bởi vậy tôi đã cõng cô đi đường nhỏ.”

Nhẫm Cửu xem xét hắn, chiếc còng trên tay hắn đã không thấy đâu nữa: “Làm sao ngươi thoát được vậy?”

“Người sở hữu chiếc còng chắc cũng là người sở hữu Khâm sai kia, vì chiếc còng đó cũng là bán thành phẩm bị đánh cắp, sau khi còng lại bị họ đưa vào địa lao tôi mới phát hiện chiếc còng có khiếm khuyết, đánh chiếm địa lao Châu phủ tốn không ít thời gian của tôi, lúc đi tìm cô thì đã muộn rồi.” Hắn nói, giọng khẽ trầm đi, “Xin lỗi.”

Cảnh tượng hôm đó lần lượt hiện lên trong đầu, Nhẫm Cửu không thể nào khống chế cảm xúc kích động của mình nữa, nàng muốn đứng dậy nhưng lại ngã xuống, trên người không còn chút sức lực.

“Mới tỉnh lại thì đừng miễn cưỡng.”

“Các tỷ tỷ của ta… Cuối cùng vẫn ở đó sao…”

Sở Cuồng cụp mắt, “Rất tiếc, truy binh quá nhiều, tôi không có thời gian đưa thi thể họ đi.”

Nhẫm Cửu im lặng hồi lâu: “Sở Cuồng, chẳng phải trước đó ngươi nói, nếu ta có nguyện vọng gì ngoài việc thành thân với ngươi thì ngươi sẽ dốc toàn lực giúp ta đạt thành sao?” Nàng nhìn Sở Cuồng, mãi đến khi Sở Cuồng gật đầu xác nhận, nàng lại nói, “Ta muốn giết hai người, một người là Tướng quân thống lĩnh quân đội Châu phủ, một người là cẩu Hoàng đế ở Kinh thành.”

Sắc mặt Sở Cuồng không hề ngạc nhiên: “Hai người này có lẽ có liên quan đến nhiệm vụ của tôi, bởi vậy tôi cũng định đi tìm họ. Theo tin tức thu được dọc đường thì Tướng quân Châu phủ hôm nay sẽ lên Kinh. Chúng ta có thể một mẻ bắt gọn hai người ở Kinh thành, còn về việc có thể giết hai người này hay không thì tôi không thể định luận. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng một lần nữa, báo thù là một hành động vô cùng ngu xuẩn và không hề có ý nghĩa. Nhưng thái độ của tôi vẫn như lần trước, nếu đây là nguyện vọng của các hạ thì tôi có thể giúp cô đạt thành. Nhưng trước hết các hạ cần phải hiểu rõ, hoàn thành nhiệm vụ là nguyên tắc tối cao trong tất cả hành động của tôi, còn thái độ của tôi chỉ là quan điểm cá nhân, nếu nguyên tắc tối cao xung đột với quan điểm cá nhân thì tôi sẽ thiên về nguyên tắc tối cao.”

Nếu trong nhiệm vụ của Sở Cuồng họ có thể chết thì hắn sẽ giúp nàng giết, nếu không thể chết thì sẽ không giúp nàng sao…

Chẳng hề để tâm đến thân phận của đối phương chút nào…

Nhẫm Cửu gật đầu: “Được, tóm lại bây giờ ngươi phải đi Kinh thành, ta cũng phải đi, chỉ cần có thể tiếp cận hai người này…”

Đến lúc đó Sở Cuồng muốn làm gì thì tính sau, dù sao nàng cũng phải lấy mạng chúng.

Hoàng đế thì sao, nàng cũng bắt hắn nợ máu trả bằng máu!