Cửu Đỉnh Ký

Chương 602: Ba phong thư

Sau khi Bùi Tam bế quan, cả Cửu Châu đại địa cũng yên lặng. Chỉ có tây bộ Nhung châu và Lương châu thỉnh xả ra một trận chiến quy mô nhỏ. Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc tiếp giáp với hai châu đều phái nhân mã của mình bắt đầu đánh hạ những địa bàn của hai châu, đến cả Quy Nguyên tông thực lực không mạnh cũng chiếm vài quận gần kề Viêm châu.

Trở ngại duy nhất của ba đại tông phái này chính là dư nghiệt của Ma Ni tự.

Ma Ni tự ở hai châu đã thâm căn cố đế, các nơi đều có không ít quân đội còn sót lại, hơn nữa dân chúng ở cả hai châu đều tin phật, việc thống nhất khó khăn rất lớn.

So với ba đại tông phái thì Hình Ý môn lại rất thoải mái. Thanh Sơn hội quán có thể dễ dàng mở ở mọi quận thành.

Dù sao ba đại tông phái đều không muốn vì một việc nhỏ như Thanh Sơn hội quán mà đối đầu với Hình Ý môn. Những dư nghiệt còn sót lại của Ma Ni tự lại càng không dám trêu vào.

Nhất thời, Thanh Sơn hội quán lại là thế lực mở rộng nhanh nhất ở cả Nhung châu và Lương châu. Hơn nữa Thanh Sơn hội quán còn bán bí tịch Hổ Hình quyền, càng làm cho Nội Gia quyền nhanh chóng được truyền bá.

Mặc dù Cửu Châu đại địa có những cuộc chiến nhỏ, nhưng đám cường giả hư cảnh thì đều yên lặng, có người bế quan, có người thì dạy đồ đệ.

oOo

Mới đó đã nửa năm, đến mùa đông khắc nghiệt.

"Vù..."

"Hống..."

Gió lạnh rít lên như một con dã thú vô hình gầm rú, những bông tuyết trắng như lông ngỗng rơi lả tả, cả thiên địa đều trở thành một thế giới tuyết.

Bên trong Thiên Thần cung tại cảnh nội Thanh châu, Bùi Tuyết Liên mặc áo lông cừu màu trắng hoa lệ ung dung từ trong phòng mình đi thẳng ra ngoài, như một tiên nữ nhanh chóng phiêu dật bay đi.

"Cha sắp xuất quan rồi à?" - Vẻ mặt Bùi Tuyết Liên rất vui mừng, vội vàng đi về nơi Bùi Tam bế quan.

"Vèo! Vèo!"

Bên trong Thiên Thần cung, hai bóng người cùng lao tới, lần lượt là Bùi Tuyết Liên và Kiếm tông Lý Triều. Hai sư huynh muội ngừng lại trước một căn lầu tao nhã.

- Cha bế quan lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng sắp xuất quan.

Bùi Tuyết Liên tỏ vẻ vui mừng.

- Sư muội, muội nói xem lần này sư phụ bế quan sẽ có đột phá gì?

Trong mắt Lý Triều lóe lên ánh sáng:

- Với thành tựu của sư phụ, nếu tiếp tục đột phá, không biết chừng... không biết chừng có thể đạt tới cảnh giới Chí cường giả đó.

- Chí cường giả?

Bùi Tuyết Liên khẽ giật mình, sau đó lập tức gật đầu lia lịa:

- Rất có thể. Cha đã lâu rồi không bế quan, lần này nhất định sẽ có thu hoạch.

Đột nhiên!

Cánh cửa gỗ tựa như bị một bàn tay vô hình mở ra, Bùi Tam mặc trường bào rộng màu vàng bước ra. Trên mặt hắn lúc này đầy râu, nhưng đôi mắt lại như hai viên ngọc thạch màu đen, da mặt mờ ảo có một vầng sáng, giống như ngọc thạch tốt nhất, trong suốt rực lỡ.

- Chí cường giả à? Tuyết Liên, chí cường giả không phải dễ đạt tới như vậy đâu.

Bùi Tam mỉm cười.

- Cha?

Bùi Tuyết Liên lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Sư phụ?

Lý Triều cũng thất kinh.

Họ đều đã đi theo Bùi Tam trên trăm năm, cũng hiểu rất rõ Bùi Tam. Bùi Tam đối đãi với đồ đệ và con gái mặc dù không tệ, nhưng khi Bùi Tuyết Liên và Lý Triều đứng trước mặt Bùi Tam thì đều cảm thấy dưới mặt nạ ôn hòa của hắn ẩn tàng một luồng khí tức cực kỳ hung dữ đáng sợ.

Biết rõ sư phụ (cha) sẽ không làm thương tổn họ, nhưng tận đáy lòng, sư huynh muội bọn họ đều có chút sợ hãi Bùi Tam.

Nhưng hôm nay, họ đột nhiên phát hiện Bùi Tam trước mắt đã không còn khí tức luôn làm cho người ta kinh sợ như lúc trước, thay vào đó là khí tức ôn hòa không có chút tham lam nào, cả người giống như một trưởng bối hiền lành. Chỉ cần sự biến hóa về khí thế này cũng làm cho Lý Triều và Bùi Tuyết Liên biết được Bùi Tam nhất định là đã có thu hoạch lớn.


- Tuyết Liên! A Triều!

Bùi Tam lấy ra ba tờ giấy trong tay ra:

- Các ngươi hãy xem ba phong thư này trước đi!

- Vâng thưa sư phụ!

- Được thưa cha!

Lý Triều cụt một tay và Bùi Tuyết Liên nhận tờ giấy. Bùi Tuyết Liên nhận hai tờ, còn Lý Triều nhận một tờ. Ánh mắt hai người đều dán vào tờ giấy, muốn xem thử Bùi Tam rốt cuộc viết những gì.

- Cái gì!

- Không, sư phụ người...

Bùi Tuyết Liên và Lý Triều đều nhìn Bùi Tam, giống như đang gặp quỷ, cực kỳ khiếp sợ và kinh ngạc.

-... Cha, người... người làm như vậy...

Bùi Tuyết Liên vội ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tam.

- Không cần hỏi nhiều!

Bùi Tam cười khẽ nói:

- Các ngươi cứ theo như lời ta nói, bảo người dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến ba đại tông phái.

Bùi Tuyết Liên và Lý Triều nhìn nhau, đều lộ ra vẻ lo lắng.

- Hử?

Bùi Tam nhướng mày.

Bùi Tuyết Liên và Lý Triều đều biết, Bùi Tam đã ra lệnh thì không ai có thể thay đổi được.

- Vâng thưa sư phụ (cha)!

Bùi Tuyết Liên và Lý Triều lập tức nhận lấy ba phong thư, sau đó truyền lệnh.

oOo

Phía nam Dương châu xa xôi, trong vùng Đại Duyên sơn, tại Đông Hoa uyển nơi ở của Đằng Thanh Sơn môn chủ Hình Ý môn.

Gió lạnh thổi vù vù, nhưng trên luyện võ trường, mười ba tinh anh của Hình Ý môn đang nghe Đằng Thanh Sơn dạy dỗ. Mười ba người này, ngoại trừ tám người Nội Gia quyền đã đạt tới cảnh giới tông sư, năm người kia đều là những nhân vật thiên tài nhất, được Hình Ý môn bồi dưỡng trọng điểm.

Trong mười ba người này, có cả Mông Hồng là đệ tử của đại sư huynh Hình Ý môn Đằng Thú, lúc này gần mười bốn tuổi.

- Ngươi luyện ba thức đầu của Hành Kim cửu thức trong Ngũ Hành Chân Giải một lần xem nào!

Đằng Thanh Sơn phân phó.

- Vâng!

Một tráng hán hình thể cao lớn, mặc trang phục màu xám cung kính lên tiếng, sau đó đi tới luyện võ trường, bắt đầu diễn luyện ba thức đầu của Hành Kim Cửu Thức.

Ngũ Hành Chân Giải chính là bảo điển chí cao trong Hình Ý môn hiện giờ, do Đằng Thanh Sơn đem năm loại quyền pháp như Hành Kim chi quyền, Hành Mộc chi quyền, cách khống chế hô hấp, thân hình, ý cảnh và mọi yêu cầu khác đều ghi lại trong một quyển bí tịch. Còn Hành Kim Cửu Thức cũng chính là Hành Kim chi quyền, nhưng Đằng Thanh Sơn truyền quyền pháp thì truyền từng bước một.

Đạt tới cảnh giới tông sư, sẽ truyền ba thức đầu.

Luyện ra cương kình, sẽ truyền sáu thức đầu.

Nếu có thể đạt tới cương kình trung kỳ, sẽ được học đủ chín thức.

Nhìn thấy cao thủ vừa đạt tới cảnh giới tông sư diễn ba thức đầu, Đằng Thanh Sơn không khỏi khẽ lắc đầu, phân phó:

- Ngươi luyện không đúng, mặc dù chỉ sai chút xíu, nhưng hiệu quả thì lại sai ngàn dặm. Ngươi hãy trở về, cẩn thận luyện lại m Dương Pháo quyền trong Pháo quyền, đợi đến khi hiểu rõ được m Dương Pháo quyền, hãy luyện ba thức đầu của Hành Kim cửu thức này!

- Rõ!


Tráng hán trái lại trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội khom người nói.

Cao thủ bên trong Hình Ý môn đều rất quý trọng cơ hội được Đằng Thanh Sơn chỉ bảo. Có đôi khi bọn họ khổ sở không tìm ra được, nhưng cảnh giới của Đằng Thanh Sơn thì cao hơn họ rất nhiều, thông thường chỉ liếc mắt đã nhìn ra vấn đề ở đâu, đồng thời chỉ ra biện pháp giải quyết rất nhanh.

Thoạt nhìn, Pháo quyền và Hành Kim cửu thức tựa hồ chẳng liên quan gì. Nhưng theo tráng hán này thấy, Đằng Thanh Sơn đã nói ra chắc chắn phải có đạo lý. Trong Hình Ý môn, không ai dám hoài nghi lời nói của Đằng Thanh Sơn.

- Người kế... tên là Mông Hồng đúng không?

Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn về phía thiên tài mới quật khởi trong Hình Ý môn.

- Môn chủ!

Thiếu niên đầy cơ bắp đứng trước mặt Đằng Thanh Sơn, có vẻ hơi khẩn trương kích động.

- Ngươi luyện...

Đằng Thanh Sơn vừa mở lời, đột nhiên lại nhíu mày, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy quyền môn chủ Hình Ý môn là Dương Đông đang chạy tới. Bình thường khi Đằng Thanh Sơn chỉ dạy tinh anh của Hình Ý môn, nghiêm cấm bất luận kẻ nào quấy rầy, cho dù có tin tình báo bí mật cũng không được sốt ruột, trừ phi là có chuyện lớn xả ra.

- A Đông, chuyện gì thế?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Sư phụ, sư phụ, người xem này!

Sắc mặt Dương Đông không dễ xem chút nào, có vẻ hơi tái nhợt, vội đưa ra thư mật trong tay.

Đằng Thanh Sơn nhận lấy tờ giấy. Chỉ thấy trên bìa phong thư lóe lên ánh tử kim, đây là giấy tử kim quý giá nhất trên Cửu Châu đại địa. Nên biết là tử kim đắt hơn hoàng kim nhiều lần, chỉ cần một phong thư, e rằng có thể mua được một phủ đệ không nhỏ trong một thành trì rồi.

- Hả?

Nhìn thấy phong thư, Đằng Thanh Sơn chợt nhướng mày

"Thư của Bùi Tam sao?"

"Xoạt!"

Hắn mở phong thư, lấy tờ giấy bên trong ra.

Chỉ thấy trên giấy là vài hàng chữ như rồng bay phượng múa:

"Đằng Thanh Sơn! Sáu năm sau, vào ngày mười tám tháng chạp, trên Bạch Mã hồ quận Giang Ninh Dương châu, ngươi hãy đánh với ta một trận! Lướt mắt nhìn khắp thiên hạ, người có thể giao thủ với Bùi Tam ta cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Đằng Thanh Sơn ngươi là một trong số đó. Ngươi và ta đều có thể nhân cơ hội này ngộ ra huyền cơ, đạt đến chí cường. Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ tới, nếu không ta chỉ có thể tự mình đến Hình Ý môn khiêu chiến mà thôi."

Ở dưới cùng, chỉ có một hàng chữ "Bùi Tam lưu tự".

"Sáu năm sau, khiêu chiến?" - Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

So với Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn tự biết mình đích xác không phải là đối thủ.

"Bùi Tam tuy nói là khiêu chiến, nhưng lại là bức chiến. Nói rằng đến Bạch Mã hồ đánh với ta một trận, nhưng ta mà không đi, hắn sẽ tự mình đánh tới tận cửa."

Đằng Thanh Sơn vốn đang rất vui, thoáng chốc đã bị bức thư này làm khó chịu.

Sáu năm sau? Trên Bạch Mã hồ đánh với Bùi Tam một trận?

- Sư phụ!

Dương Đông nhìn Đằng Thanh Sơn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Đi đi! Ta tự có chủ trương.

Đằng Thanh Sơn cất bức thư, phân phó.

oOo

Không chỉ riêng Hình Ý môn mà cả Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc ở Ung châu cũng nhận được một bức thư như vậy.

- Cái gì!

Trong Hùng Hạt Tử sơn mạch, Hoàng Thiên Cần nhìn bức thư trong tay, sắc mặt rất khó coi.

"Một năm sau, muốn đánh với ta một trận à? Bùi Tam này rốt cuộc muốn làm gì? Ta mà không đi, hắn sẽ tự mình tới Vũ Hoàng môn ta, vậy không phải là bức chiến sao. Hừ... Nếu ta đấu với hắn, căn bản không thể thắng được, chỉ sẽ mất mặt mà thôi."

"Hừ! Ta không tiếp chiến, xem hắn làm thế nào!"

Hoàng Thiên Cần oán hận ném tờ giấy xuống đất. Giấy còn chưa rơi xuống đã hóa thành bụi.

oOo

Trong Doanh Thị gia tộc ở Tần Lĩnh sơn mạch.

Sâu thẳm trong lăng mộ.

Tần Thập Thất mặc trường bào màu vàng tím, mở phong thư, lấy bức thư ra. Sau khi đọc nội dung trong thư, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, nụ cười có vẻ cứng ngắc: "Thú vị, thú vị! Không ngờ Bùi Tam lại tới khiêu chiến! Bây giờ ta cũng đã đạt tới cảnh giới động hư đại thành, khoảng cách với cảnh giới chí cường giả cũng chỉ thiếu một bước."

"Nhưng một bước này lại khó như lên trời."

"Đấu với Bùi Tam, biết đâu ta có ngộ ra một bước cuối cùng, đạt đến cảnh giới chí cường giả."

Trong đôi mắt Tần Thập Thất mờ ảo có kiếm quang bắn ra.

"Ba năm sau, mười hai tháng chạp, trên Thanh Long sơn thuộc Tần Lĩnh sơn mạch. Tốt lắm, ba năm sau ta muốn xem thủ Bùi Tam và ta rốt cuộc là ai hơn ai!"