Cửu Đỉnh Ký

Chương 551: Chuyển lời

- Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói con gái ta không có giáo dục.

Bên tai văng vẳng tiếng quát, nhưng đám quân sĩ đội kỵ binh ai nấy đều mở to mắt, sắc mặt khó tin nhìn thấy bóng người vốn bay ra rất nhanh lại bay trở về với tốc độ còn nhanh hơn.

"Oành bùm bùm..." Bóng người đó trực tiếp bị đánh lên lưng chiến mã lão cưỡi.

"Hí..." Chiến mã bị đánh bay hí lên một tiếng, sau đó nó văng mạnh vào đám chiến mã xung quanh, nhất thời làm hơn mười kỵ binh bị ngựa ngã đè. Mà lão già trọc đầu bị đánh văng ngược lại phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, té ngã dưới đất, cả người dính đầy bùn đất.

- Ai, là ai?

Trong lòng lão già đầu trọc đầy hoảng sợ, lão vốn chưa hề nhìn thấy đối thủ thì đã cảm nhận được một sức mạnh vô hình đánh tới người, nếu không phải lão có tiên thiên chân khí bảo vệ, e rằng đã bị đánh chết tại chỗ.

- Sư phụ, làm sao có thể?

Gã tướng quân trẻ tuổi trố mắt, há hốc mồm. Lần này sở dĩ để sư phụ đi là lo lắng Ngụy Giang một thương quét sạch ba sơn trại lớn quá lợi hại, cho nên đã mời sư phụ là tiên thiên hư đan tới. Dù sao tên Ngụy Giang đó tự mình học Hổ Hình quyền mà có thể đạt tới trình độ này đã cho thấy kinh mạch trong cơ thể nhất định tuyệt đại đa số đã thông suốt rồi.

Một khi tu luyện nội kình bí tịch, thông thường nếu có thể luyện tới mức cao nhất, có vài vạn cân lực bạo phát không khó. Cho nên lần này để một tiên thiên cường giả tọa trấn tới bắt Ngụy Giang.

- Đây là...

Gã tướng quân trẻ tuổi nhìn bóng người mặc áo bạch bào đứng đó giống như một cây thương. Hắn là ai?

- Chưa thấy người ta đã thua rồi. Điều này, dù là tiên thiên kim đan cũng không thể. Chẳng lẽ là...

Lão già đầu trọc bị trọng thương thổ huyết tên là Hồ Chung nhìn chằm chằm nam tử áo trắng đứng không xa. Là cấp bậc hư cảnh, Hồ Trung lăn lộn giang hồ cả đời cũng chưa từng gặp qua hư cảnh, lão vốn đã quen hoành hành.

- Sư phụ.

Gã tướng quân trẻ tuổi lập tức chạy tới, nâng lão già đầu trọc dậy.

Trên đường, thương đội một bên, cùng với đám kỵ binh một bên đều nhỏ tiếng bàn luận.

Đằng Thanh Sơn lười nhác liếc lão già đầu trọc, quay đầu nhìn con gái Hồng Lâm, thấp giọng quát khẽ:

- Còn không qua đây.

- Cha.

Hồng Lâm le lưỡi, lập tức ngoan ngoãn chạy lại.

Tuy rằng Đằng Thanh Sơn lúc này không phải là mặt thật, nhưng Hồng Lâm từ bé đã đi theo cha, chỉ cái bóng lưng cũng có thể nhận ra Đằng Thanh Sơn, huống chi dáng người và giọng nói Đằng Thanh Sơn không hề thay đổi. Tì nữ đứng ở xa, Tiếu Tiêu cũng liền chạy lại không dám nhìn Đằng Thanh Sơn, chỉ đứng bên cạnh Hồng Lâm.

- Cám ơn Hiểu Hồng cô nương ra tay giúp đỡ.

Ngụy Giang bên cạnh chắp tay hành lễ, sau đó lại hành lễ với Đằng Thanh Sơn.

- Ngụy Giang xin ra mắt tiền bối.

Trong lòng Ngụy Giang rất rõ một điều: Đây là cao nhân, cao nhân chân chính. Nhưng mà đáng tiếc mình tu luyện nội gia quyền, mình muốn vào Hình Ý môn đi theo tiền bối Đằng Thanh Sơn học nội gia quyền. Nếu không có ý này, e rằng Ngụy Giang sớm đã nghĩ cách bái người trước mắt làm thầy rồi.

- Ừ.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn y khẽ gật đầu, liền cười nhìn con gái:

- Hiểu Hồng?

- Hi hi…

Hồng Lâm hấp háy đôi mắt, cái tên Hiểu Hồng này rõ ràng là tên giả Hồng Lâm tự nghĩ ra.

- Thật là hư mà.

Lý Quân đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hồng Lâm, khi Hồng Lâm nhìn sang bên cạnh cô giật cả mình quay đầu lại nhìn có chút nghi hoặc, rõ ràng cô không quen Lý Quân đang đeo mặt nạ, nhưng khi nhìn dây chuyền nơi cổ Lý Quân liền nhận ra.

- Mẹ.

Hồng Lâm ngoan ngoãn gọi.

- Vị tiền bối này...

Một giọng nói khàn khàn vang lên.


Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão già đầu trọc đứng bên cạnh tướng quân trẻ tuổi. Lão già đầu trọc này chắp tay nói:

- Tiền bối, thanh niên đó bên cạnh người tên Ngụy Giang vốn là yếu phạm Vũ Hoàng môn truy nã. Hắn ở Liên An thành một lần giết sạch một nhà mười ba người, mong huynh đài cho Vũ Hoàng môn chúng ta bắt hắn về quy án.

- Ngươi tên là gì?

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt hỏi.

Lão già đầu trọc nghẹn lời, sau đó cung kính trả lời:

- Tại hạ Hồ Chung.

Hồ Chung, Hồ Chung Đằng Thanh Sơn cười nhạt liếc nhìn lão:

- Vừa rồi, ta nghe được ngươi nói là cái gì không có giáo dục, không có quy củ?

Lão già đầu trọc rõ ràng rất xấu hổ, gã tướng quân trẻ tuổi bên cạnh càng không dám mở miệng, y hiểu rõ người mà ngay cả sư phụ hắn là tiên thiên cường giả chưa nhìn rõ thì đã bị đánh bay, còn cung kính nói một tiếng tiền bối thì y làm sao có thể đùa vào?

- Tiền bối, tại hạ không hiểu quy củ.

Lão già đầu trọc giọng đầy ân hận.

- Hừ.

Một tiếng hừ nhẹ làm lão già đầu trọc trong lòng hoảng sợ.

Lý Quân ở bên cạnh cười lạnh:

- Hồ Trung lão đầu, con gái ta cũng có thể để ngươi nói là không có quy củ, không có giáo dục? Ha ha…

- Việc này là tại hạ không đúng.

Hồ Trung lại chắp tay nói, sau đó chỉ Ngụy Giang.

- Nhưng tên Ngụy Giang này là yếu phạm giết một nhà mười ba người. Vũ Hoàng môn lệnh cho tại hạ dẫn đại quân đi bắt. Mong tiền bối mang tên tiện nhân này giao cho Vũ Hoàng môn, kẻ táng tận lương tâm như vậy chết không đáng tiếc.

Gã tướng quân trẻ tuổi bên cạnh cũng chắp tay nói:

- Tiền bối, đây là mệnh lệnh do chính Vũ Hoàng môn đưa ra, để sư phụ vãn bối tự bắt người. Chắc rằng tiền bối cũng hiểu rõ, Vũ Hoàng môn chúng tôi rất coi trọng chuyện này.

Thầy trò Hồ Chung hai người này rõ ràng là mang Vũ Hoàng môn ra ép người.

Vũ Hoàng môn ở trên Cửu Châu đại địa rất có tác dụng. Dù là hư cảnh cường giả, nếu không cần thiết cũng sẽ không va chạm với tông phái cổ lão này.

- Người này rốt cuộc là ai? Thế mà tướng quân của Vũ Hoàng môn cũng cung kính như vậy!

- Hồ Chung đó chính là nhân vật nổi danh trên Cửu Châu đại địa, nghe nói đã là tiên thiên cao thủ. Hắn lại kêu nam tử áo trắng này một tiếng tiền bối. Chẳng lẽ là cao thủ tiên thiên kim đan, là siêu cấp cường giả có tên trong Thiên bảng?

Không ít người trong thương đội, đội kỵ binh tự hỏi.

Nhưng không ai có thể nhận ra.

- Giết người?

- Còn là một nhà mười ba người? Còn là giết người trong thành?

Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ gật đầu. Đây chính xác là mạo phạm Vũ Hoàng môn các người, các ngươi tới bắt người, đích xác là có đạo lý.

Ngụy Giang ở bên cạnh nhịn không được, nhìn chằm chằm Hồ Trung quát:

- Mấy tên Vũ Hoàng môn các ngươi thật là quá vô sỉ, ta vốn không đồng ý gia nhập Vũ Hoàng môn các ngươi. Không ngờ tới ta một mạch xuyên rừng vượt núi, giữa đường còn gia nhập thương đội, các ngươi lại nhanh như vậy tìm tới nơi. Ta ngay cả Liên An thành cũng chưa vào, làm sao giết người?

- Còn giảo biện?

Gã tướng quân trẻ tuổi cười lạnh.

- Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi nói gì cũng vô dụng.

Lão già đầu trọc chắp tay hành lễ với Đằng Thanh Sơn:

- Tin rằng tiền bối nhìn rõ tên tiểu nhân gian trá này.


Đằng Thanh Sơn cười nhìn lão:

- Đúng, ta nhìn rõ tiểu nhân gian trá.

Lão già đầu trọc cười tủm tỉm.

- Ngươi mới chính là tiểu nhân gian trá.

Đằng Thanh Sơn liên tục cười nói, vẻ mặt lão già đầu trọc cứng lại.

- Tiền bối, Vũ Hoàng môn chúng ta... Lão già đầu trọc muốn tiếp tục lấy Vũ Hoàng môn ra ép người.

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng trầm xuống, lạnh giọng:

- Hồ Chung, ngươi nghe cho rõ. Quay về nói với hai Thái thượng trưởng lão Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần của Vũ Hoàng môn các ngươi, dùng ân huệ nhỏ nhoi để cướp đệ tử nội gia quyền cũng được đi. Nhưng đệ tử nội gia quyền nhất mạch của ta không muốn gia nhập Vũ Hoàng môn các ngươi thì đừng dùng cách xấu xa bẩn thỉu vu oan giá họa này mà cưỡng ép cướp người. Truyền ra ngoài thật mất mặt. Không chỉ mất mặt Vũ Hoàng môn các ngươi, mà mất luôn mặt của khai sơn tổ sư, tiền bối Vũ Hoàng.

Lão già đầu trọc sắc mặt phút chốc tím lại.

- Ngươi...

Lão già tóc bạc hoàn toàn ngây ngốc.

- Hừ, mang nguyên vẹn lời của ta nói cho hai tên Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần.

Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo bảo.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Nội gia quyền của ngươi? Ngươi là ai?

Lão già đầu trọc nhịn không được hỏi liên tục.

Tất cả mọi người trong thương đội, trong đội kỵ binh đều nghi hoặc.

Đằng Thanh Sơn lúc này mới nghĩ về vấn đề dung mạo, liền nhè nhè sờ mặt, giống như thay đổi một gương mặt khác, liền phục hồi diện mạo Đằng Thanh Sơn.

- Ngươi là Đằng, Đằng...

Lão già đầu trọc bị dọa cho khiếp vía.

- Là Đằng Thanh Sơn.

Gã tướng quân trẻ tuổi đó bất giác hét lên.

Đằng Thanh Sơn sáng tạo ra mạch thứ ba, Nội gia quyền nhất mạch khác xa Đạo gia, Phật tông hai nhà, thêm vào là hư cảnh cường giả hai mươi mốt tuổi trẻ tuổi nhất từ khi khai thiên lập địa. Tất cả làm cho Cửu Châu đại địa điên cuồng truyền đi những tin tức liên quan đến Đằng Thanh Sơn. Hình ảnh của Đằng Thanh Sơn cũng sớm được truyền đi.

Trong không ít sơn thôn dán hình Đằng Thanh Sơn lên, sau đó cho tất cả đám thiếu niên trong thôn luyện Hổ hình quyền bái làm tổ sư.

- Đằng Thanh Sơn. Tổ sư khai sơn Hình Ý môn Đằng Thanh Sơn?

- Đằng Thanh Sơn sáng tạo ra nội gia quyền nhất mạch?

Bất kể thương đội hay là quân sĩ trong quân đội Vũ Hoàng môn bên cạnh, tất cả đều sôi sục.

- Trời ạ!

Đằng Thanh Sơn ở Cửu Châu đại địa có vô số, đếm không hết kẻ sùng bái, dù sao mười sáu năm trở lại đây, ảnh hưởng của nội gia quyền quá lớn. Ngay cả các tông phái Vũ Hoàng môn, Thiên Thần cung đều nghĩ cách thu hút người luyện nội gia quyền gia nhập tông phái mình. Chính trong Vũ Hoàng môn, người luyện nội gia quyền cũng không ít. Rất nhiều thiếu niên tu luyện nội gia không thành, mới chuyển sang tu luyện đạo gia hoặc phật tông nhất mạch.

Trong lòng họ tự nhiên sùng bái Đằng Thanh Sơn, người sáng tạo ra nội gia quyền này.

- Đằng tiền bối.

Lão già đầu trọc có chút hoảng sợ.

- Lời của ta, ngươi nghe rõ rồi chứ?

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn lão.

- Mang lời Đằng Thanh Sơn ta, giữ nguyên không đổi nói cho Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần. Nói với họ đừng lại làm mất mặt Vũ Hoàng môn các ngươi, cũng đừng làm mất mặt Vũ Hoàng tiền bối.

Lão già đầu trọc trán đẫm mồ hôi lạnh.

- Chúng ta đi.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nói với Lý Quân và con gái Hồng Lâm, khi nhìn tới Ngụy Giang, cười bảo:

- Ngụy Giang, nếu ngươi muốn gia nhập Hình Ý môn thì cùng đi theo ta.

- Vãn bối, vãn bối đồng ý.

Ngụy Giang kích động giọng lắp bắp.

Vậy mà... y quen biết cha của Hiểu Hồng, nam tử bạch bào trước mặt vậy mà lại chính là Đằng Thanh Sơn, người sáng tạo nội gia quyền nhất mạch mà y tôn thờ nhất.

- Đằng tiền bối, vãn bối cũng muốn gia nhập Hình Ý môn.

Từ trong thương đội cũng chạy ra một người lưng mang một cây trường thương màu bạc, rõ ràng là một thanh niên can đảm.

- Vãn bối cũng muốn.

Lại một thiếu niên trẻ tuổi hơn, trông rất vạm vỡ tay cầm trường thương xông ra. Trong thương đội này, rõ ràng không chỉ mình Ngụy Giang muốn thuận đường tới Dương Châu gia nhập Hình Ý môn.

Đằng Thanh Sơn nhìn rồi cười gật đầu:

- Được, cùng đi nào.

Quanh thân thể Đằng Thanh Sơn xuất hiện ánh sáng ngũ sắc mau chóng bao phủ mấy người xung quanh, hắn hô một tiếng, ánh sáng lóe lên, mấy người Đằng Thanh Sơn hoàn toàn biến mất. Chỉ lưu lại những người vẫn kích động như cũ của thương đội và không ít người sùng bái Đằng Thanh Sơn trong quân đội Vũ Hoàng môn.