Cửu Đỉnh Ký

Chương 510: Tùng Dương Sơn

- Thật sự có thai à?

Tuyết Liên giáo chủ vừa nghe đã giật mình. Bà lập tức không kìm được phải vuốt mí mắt mình, làm bộ một bộ trong mắt có vướng bụi. Bùi Hạo cười thầm trong lòng. Cháu gái của lão bình thường khi bị mất mặt hoặc khó chịu đều sẽ dụi mắt.

Tuyết Liên giáo chủ lúc này đích xác trong lòng rất khó chịu.

- Tuyết Liên giáo chủ rõ là...

Đằng Thanh Sơn trong lòng cười thầm.

Nhưng Tuyết Liên giáo chủ ứng biến cũng cực nhanh, sau khi dụi mắt liền làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Lý Quân, cười mắng:

- Tiểu Quân, con đã có mang thai, đại sự như vậy mà lại không nói cho sư phụ biết. Con còn có coi ta là sư phụ không.

- Sư phụ, lúc trước con... - Lý Quân hơi xấu hổ.

Lúc trước khi ở tổng đàn Tuyết Liên Giáo, Tuyết Liên giáo chủ giáo huấn Đằng Thanh Sơn một phen, Đằng Thanh Sơn lại đấu khẩu một chút, rồi sau đó kéo Lý Quân bỏ đi. Nào có thời gian, cũng chẳng có cơ hội nào để Lý Quân nói là mình có thai.

- Tiểu Quân có thai, việc dưỡng thai là quan trọng nhất. Ta đồng ý với việc con tạm thời không làm chức quyền giáo chủ. Nhưng sau khi con sinh xong hài tử, chức quyền giáo chủ của Tuyết Liên Giáo vẫn phải là con làm.

Tuyết Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, miệng nói:

- Đệ tử của Bùi Tuyết Liên ta có làm chức quyền giáo chủ hay không thì trượng phu nó không được xen vào.

Đằng Thanh Sơn chỉ cười, cũng không đấu khẩu với Tuyết Liên giáo chủ.

- Bùi Hạo lão huynh.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bùi Hạo

- Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp cung chủ, mong người nói cho tại hạ biết cung chủ rốt cuộc bây giờ đang ở đâu!

- Cha ta bế quan, vì sao ngươi phải gặp ông ấy?

Tuyết Liên giáo chủ nhíu mày.

- Tự nhiên là có việc trọng yếu.

Đằng Thanh Sơn không nhiều lời, có nói cũng chỉ lãng phí thời gian.

- Vậy lại càng không thể gặp được.

Tuyết Liên giáo chủ cũng nói với Đằng Thanh Sơn rất hăng say:

- Cha ta bế quan chính là việc trọng yếu. Nếu cha ta đang trong lúc đốn ngộ khẩn yếu quan đầu, bị ngươi cắt ngang vậy thì phải làm sao? Ngươi bồi thường được tổn thất của cha ta sao?

Nghe Tuyết Liên giáo chủ nói như vậy, Bùi Hạo cũng có chút do dự.

Đích xác, nếu là trong lúc ở cửa quan đốn ngộ mà bị cắt ngang thì rất phiền toái.

- Hừ!

Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, rốt cuộc không thèm khuyên bảo nữa, hắn liền nói thẳng:

- Tuyết Liên giáo chủ, người hẳn phải biết... cha của bà thiếu tại hạ một cái ơn. Còn thiếu của tại hạ một lời hứa hẹn sẽ hậu tạ.

Đám người Tuyết Liên giáo chủ, Bùi Hạo đều giật mình, việc này họ đều biết.

- Tại hạ bây giờ chính là muốn cha người trả lại nhân tình!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:

- Sao... bà không để cha trả nhân tình à?

Nhân tình là thứ nợ khó trả nhất. Bây giờ Đằng Thanh Sơn chỉ nói là muốn Bùi Tam trả lại nhân tình, những người ở đây ai nấy đều bối rối.

Trong lúc nhất thời Bùi Hạo, Thú Vương Ô Hầu, Thiên Thần Tô Mông Trì đều nhìn nhau. Sau đó vẫn là Bùi Hạo cười nói:

- Hô Hòa huynh, đã có việc trọng yếu muốn mời cung chủ ra tay, vậy cũng tốt... Ừm, Ô Hầu, con theo Hô Hòa huynh đi một chuyến, đi gặp sư phụ đi.


Thú Vương Ô Hầu cười đi tới:

- Hô Hòa, xin mời.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

- Tiểu Quân, chúng ta đi.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng leo lên Lục Túc Đao Trì, còn Thú Vương, Ô Hầu thì khoanh chân ngồi trên vùng trước của Lục Túc Đao Trì.

Ba người đều ngồi cả trên lưng Đao Trì đích xác là hơi chật chội.

May mà vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều dựa sát vào nhau.

- Hống...

Lục Túc Đao Trì gầm khẽ một tiếng, lập tức phóng lên cao, lao thẳng về phương bắc.

Ngẩng đầu nhìn theo Lục Túc Đao Trì, Thiên Thần Tô Mông Trì cũng bỏ đi. Trong đình viện cũng chỉ còn lại có Bùi Hạo và Tuyết Liên giáo chủ, cùng với Lôi Điện thần ưng đang ngồi ở một góc của đình viện.

- Tuyết Liên, lần này con sao thế?

Chung quanh không có ai, Bùi Hạo mới nhíu mày giáo huấn:

- Con không phải rất hiểu quy củ... Sao lần này lại thất thố như vậy.

Mặc dù Bùi Tuyết Liên tính tình ngang ngược, nhưng cũng là một người đứng đầu một giáo. Nhiều năm như vậy, hẳn cũng biết không ít quy củ.

- Ngũ thúc.

Bùi Tuyết Liên hừ một tiếng

- Thất thố hả? Hừ, bây giờ còn hòa nhã được với Hô Hòa sao?

- Lúc trước cha muốn tìm mọi cách muốn Hô Hòa gia nhập vào Thiên Thần cung. Nhưng kết quả thì sao? Hô Hòa đã tìm mọi cách cự tuyệt.

Bùi Tuyết Liên cười lạnh một tiếng

- Sau đó, con cho Tiểu Quân làm chức quyền giáo chủ Tuyết Liên Giáo, cũng tính qua đó lôi kéo Hô Hòa... về sau con còn tiếp đãi Hô Hòa cũng rất thân thiện.

- Nhưng...

Mắt Bùi Tuyết Liên chợt lóe hàn quang.

- Nhưng Hô Hòa khi ở ngoài Hồng Thiên Thành, bảo con Lục Túc Đao Trì căn bản không đem hết toàn lực... Nếu không Đại sư huynh sao lại mất tay chứ?

Đích xác, lúc đó Bùi Tam và Lôi Điện thần ưng đều muốn tìm mọi cách ngăn trở. Còn Lục Túc Đao Trì thì không hề liều mạng thi triển mũi nhọn. Trong mắt Lục Túc Đao Trì... bằng hữu của nó chỉ có mỗi Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Hơn nữa với trí tuệ của nó, nó cũng biết là người của Thiên Thần cung cũng không cùng đường với Đằng Thanh Sơn. Do đó lúc đó nó mặc dù hỗ trợ, nhưng lại không đem hết toàn lực.

- Cho dù có dùng hết sức, mũi gai đó cũng không thể bắn thủng được Hồng Thiên Thần Giáp của Vưu Thạch Kim mà.

Bùi Hạo biện bác.

- Bất luận làm sao, Lục Túc Đao Trì cũng không làm hết sức.

Bùi Tuyết Liên cười lạnh một tiếng

- Chỉ việc này thì con cũng chưa mức giận đến mức đá chó đánh mèo. Nhưng khi Vưu Thạch Kim chạy trốn, cha ta đánh Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương nặng. Lúc đó cha ta triệu hoán con Lục Túc Đao Trì đi hỗ trợ, nhưng Lục Túc Đao Trì thì sao, nó lại bay về phía Hô Hòa.

Bùi Tuyết Liên cười lạnh liên tục nói:

- Tên Hô Hòa này có tư tâm rất nặng! Từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không coi hắn trở thành người của Thiên Thần cung. Cho dù đoạt được hai bộ thần giáp, hắn cũng chỉ tặng lại một bộ cho cha ta. Nhưng lại lưu lại cho mình Hồng Thiên Thần Giáp! Bộ này là chiến giáp chỉ sau chí cao thôi.

Bùi Tuyết Liên rất khinh thường.

- Ngay từ đầu con đã biết, đáy lòng tên Hô Hòa đã sớm phân rõ giới hạn với Thiên Thần cung. Đưa một bộ thần giáp mà còn lấy được một lời hứa hẹn hậu tạ. Con biết chắc cha không hề cam lòng.

Bùi Hạo giật mình.


- Ngũ thúc. Đối với người như vậy, trong lòng cũng không bao giờ nghĩ tới việc gia nhập vào Thiên Thần cung. Hơn nữa Thiên Thần cung ta cũng đem lại cho hắn không ít chỗ tốt. Đối với người như vậy, con việc gì phải hòa nhã với hắn? Mắng hắn vài câu thì đã sao? Không mắng hắn, hắn không gia nhập vào Thiên Thần cung. Mắng hắn, chẳng lẽ hắn dám làm phản sao?

Bùi Tuyết Liên cười khẩy một tiếng.

Bùi Hạo thầm than. Lão đã biết tính cháu gái, lão cũng hiểu rõ cháu mình.

Một khi nhận định Hô Hòa không thể gia nhập vào Thiên Thần cung, thái độ lập tức biến đổi ngay. Một bang phái theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi. Một khi không theo ta, ta đạp ngươi vài đạp thì đã sao?

- Con đó, làm như vậy quá đắc tội với người khác. Cha con đã nói, đừng có đối địch với Hô Hòa mà.

Bùi Hạo lắc đầu.

- Con thật không hiểu, cha rốt cuộc sợ hắn cái gì. Một tên chưa tới hư cảnh đại thành, hơn nữa chỉ là một con yêu thú thôi? Cha ta là một nhân vật chỉ cần ra lệnh một tiếng là thống lĩnh vài Châu rồi. Cần gì phải nói nhảm với Hô Hòa này. Tâm tư của Hô Hòa căn bản không để ở Thiên Thần cung.

Bùi Tuyết Liên lắc đầu, đột nhiên Bùi Tuyết Liên cười:

- Ngũ thúc, thúc đoán xem lần này hắn vì sao tới tìm cha?

- Hẳn là có liên quan tới lần này chúng ta tấn công Dương Châu. - Bùi Hạo nói.

- Đúng!

Bùi Tuyết Liên tự tin cười:

- Tên Hô Hòa này mấy lần liên tục trợ giúp Quy Nguyên Tông, hơn nữa căn cứ vào tình báo của ta, nghe nói Quy Nguyên Tông từng có ân với tên Hô Hòa này. E rằng trong lòng Hô Hòa, tầm quan trọng của Thiên Thần cung không bằng được với Quy Nguyên Tông đâu!

- Chúng ta muốn đánh Dương Châu, hắn phỏng chừng cũng đang lo lắng cho Quy Nguyên Tông, do đó phải tới cầu cha.

Bùi Tuyết Liên cười lạnh:

- Ngũ thúc, thúc nói xem, người như thế sao có thể gia nhập vào Thiên Thần cung ta chứ. Cho dù gia nhập, cũng chỉ là vào làm một tên gian tế thôi.

Bùi Tuyết Liên nói đúng. Đằng Thanh Sơn căn bản không coi mình trở thành người của Thiên Thần cung. Phân rõ giới hạn từ sớm thì tương lai cũng tốt thôi. Nếu không song phương sẽ giao du không minh bạch, tương lai Đằng Thanh Sơn muốn nắm cả Dương Châu sẽ trực tiếp đối đầu với Thiên Thần cung, sẽ rất mất thể diện.

Nếu là người âm hiểm.

Bây giờ cứ gia nhập vào Thiên Thần cung, trộn lẫn vào trong, khiến Thiên Thần cung không đề phòng.

Đợi đến đủ lông đủ cánh, lập tức một cước đá bay Thiên Thần cung, chiếm cứ Dương Châu, như vậy đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Đằng Thanh Sơn không làm được như vậy. Cái hắn có thể làm được là song phương ngay từ đầu phân rõ giới hạn.

Ở cảnh nội U Châu. Buổi sáng hôm nay trời đầy mây. Lục Túc Đao Trì không ngừng phi hành trong sương mù.

- Xem kìa, quả núi phía trước tên là Tùng Dương Sơn. Chính là nơi sư phụ bế quan.

Thú Vương Ô Hầu phía về đám sương mù mông lung, phía trước, nơi có một hòn núi cao vút trong mây. Theo Lục Túc Đao Trì phi hành cực nhanh, quả núi Tùng Dương Sơn càng lúc càng lớn trong tầm nhìn.

- Hả? Lý Triều huynh cũng ở đây à?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói, hắn đã cảm ứng được khí tức của hai cường giả hư cảnh trong Tùng Dương Sơn.

- Ừm.

Ô Hầu thở dài một tiếng

- Đại sư huynh mất một tay, kiếm pháp đã bị ảnh hưởng. Lần này theo sư phụ cùng bế quan cũng để thay đổi kiếm pháp, thích ứng với người cụt tay.

Lời còn chưa dứt, Lục Túc Đao Trì đã phủ xuống giữa sườn núi Tùng Dương Sơn.

Tùng Dương Sơn có mây vờn quanh, cảnh sắc rất đẹp.

Lúc này mới vừa vào mùa thu, ở Dương Châu phía nam còn hơi nóng nhưng ở U Châu phương bắc buổi sáng đã rất lạnh, trên núi cỏ cây đều ẩn ẩn thấy những giọt băng.

Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Thú Vương, Ô Hầu, cùng với Lục Túc Đao cùng bay về phía Bùi Tam, Lý Triều đang bế quan. Người chưa tới, nhưng họ đã cảm ứng được những luồng kiếm khí sắc bén, chung quanh vô số cây cối bị chặt gãy, cây cỏ dứt gọn, lá vụn bay tán loạn, trên khoảng đất trống giữa sườn núi, một nam tử cụt một tay, lông mày trắng đang thi triển kiếm pháp.

Một chiêu một thức, kiếm không nhanh, cũng không quán thâu chân nguyên, nhưng lại có một loại cảm giác sắc bén tới mức như muốn xé rách cả thiên địa, không gian chung quanh đều xuất hiện đầy kiếm khí.

Vù!

Thở phào một hơi, nam tử mày trắng cụt một tay đút kiếm vào vỏ, nhìn về phía mấy người đang đi tới, cười vang nói:

- Hô Hòa huynh, sao lại đi tới nơi này. Ồ, chúc mừng.

Lý Triều kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Quân:

- Không ngờ mấy ngày không gặp, Hô Hòa huynh sắp làm cha rồi.

Nhắc tới việc này, trong lòng Đằng Thanh Sơn tự nhiên cảm thấy rất vui, tươi cười nhìn Lý Quân đi cạnh.

- Lý Triều huynh, tại hạ có việc muốn gặp cung chủ, cung chủ ông ấy...

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Triều.

- Sư phụ đang bế quan, việc này...

Lý Triều cũng chần chờ.

Đột nhiên!

- Ha ha… Hô Hòa, cậu sắp trở thành cha rồi. Không ở nhà đợi hài tử xuất thế, lại chạy đến chỗ ta làm gì., xem ra cậu có đại sự rồi.

Bùi Tam áo choàng trắng rộng thùng thình, tóc xõa tung, từ trong một cái hang động âm u đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt tươi cười đang nhìn Đằng Thanh Sơn.