Cửu Đỉnh Ký

Chương 492: Được làm vua thua làm giặc

Lục Túc Đao Trì như một tia chớp bay về phía nam. Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Đao Trì rõ ràng cảm ứng được một hắc động bên cạnh đang lao về phía Lục Túc Đao Trì.

- Hô Hòa, chạy theo A Triều, nhanh.

Bùi Tam đáp xuống trên lưng Lục Túc Đao Trì.

- Đao Trì.

Đằng Thanh Sơn mặc dù không cảm ứng được khí tức xa lạ mơ hồ của cường giả hư cảnh của lão cung chủ Tiêu Dao Cung, nhưng lại cảm ứng được khí tức của Lý Triều, lúc này chỉ dẫn Lục Túc Đao Trì. Lục Túc Đao Trì vỗ hai cánh, tốc độ đạt tới cực hạn, trên lưng tự nhiên hình thành một lồng khí, nên Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam không bị ảnh hưởng chút kình phong nào.

Những thành trì chứ thế trôi qua vùn vụt.

Bay qua núi rừng, đồi núi, sông ngòi, trong khu vực của Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được Lý Triều cùng với một khí tức xa lạ.

- Họ chạy xuống dưới đất rồi. - Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.

Khoan đất là thứ mà Lục Túc Đao Trì sở trường nhất. Lúc này Lục Túc Đao Trì cũng phát hiện ra khí tức của Lý Triều và một cường giả hư cảnh xa lạ. Do đó, căn bản không cần Đằng Thanh Sơn chỉ điểm, nó tự mình đuổi theo.

- Ha ha, tên tiểu tặc lông mày trắng kia. Muốn đuổi theo lão phu à. Ngửi khói của lão phu đi.

Lão già toàn thân bao phủ trong áo giáp, đội mũ trụ, từ gương mặt lộ ra có thể mơ hồ thấy được mái tóc trắng bạc. Hai mắt rất sắc bén. Đây là lão cung chủ Tiêu Dao Cung. Lúc này lão nhanh chóng chui xuống đất.

- Hừ, Đinh lão tặc. Lần này ngươi trốn không thoát đâu.

Toàn thân Lý Triều xuất hiện kiếm quang lao thẳng xuống đất.

Xuống đất, toàn thân lão cung chủ Tiêu Dao Cung không ngừng lóe ra lưu quang xanh biếc, nhanh chóng xé toang nền đất, không ngừng chạy xuống. Cả người Lý Triều hóa thành một thanh kiếm, không ngừng khoan xuống dưới đất... Nói về tốc độ khoan đất, hai người họ đều khoan đất với tốc độ cực hạn của cường giả đạt tới hư cảnh.

Mấy lần trước, lão cung chủ Tiêu Dao Cung tập kích xong, lập tức khoan điên cuồng xuống đất, chẳng lẽ Lý Triều truy theo một ngày một đêm à?

Chỉ là đua nhau về kiên nhẫn.

Lý Triều biết đuổi không kịp, cuối cùng sẽ có một khắc bỏ qua. Lúc đó lão cung chủ Tiêu Dao Cung coi như đã thành công.

- Tiểu tặc lông mày trắng, lần này chuẩn bị truy theo lão phu vài ngày à? Ba ngày, hay mười ngày? Lão phu không quan tâm, ta có đủ thời gian chơi với ngươi.

Lão cung chủ Tiêu Dao Cung không ngừng khoan xuống dưới đất. Lão có kinh nghiệm... Tối thiểu cũng phải khoan tới bảy tám mươi dặm xuống đất mới có thể làm Lý Triều đuổi giết phía sau không thể liên lạc với mặt đất được.

Ngay lúc này...

Lão cung chủ Tiêu Dao Cung biến sắc.

- Lão tặc, cười đi, bây giờ không cười nữa sao?

Lý Triều cười lạnh truyền âm.

- Các ngươi, các ngươi lại mời được yêu thú khoan đất.

Lão cung chủ biết lần này gay go rồi. Trong khu vực của lão kỳ thật đã phát hiện ra khí tức của ba hư cảnh. Mặc dù tốc độ phi hành rất cực nhanh, nhưng lúc nãy lão không để ý. Dù sao yêu thú phi hành hư cảnh, khi khoan đất thì tốc độ chẳng vào đâu cả.

Đây là nguyên nhân vì sao Lôi Điện thần ưng, không có cách nào truy theo được. Loại yêu thú có thể so được với thần thú bất tử Phượng Hoàng quả là quá ít.

Lúc trước lão không quan tâm.

Nhưng...

Lục Túc Đao Trì đang khoan đất với tốc độ kinh người. Tốc độ khoan xuống đất nhanh hơn lão quá nhiều.

- Sao, chẳng lẽ để ngươi lần lượt giết tinh anh của Thiên Thần cung à?

Lý Triều cười lạnh truyền âm.

- Lão tặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

- Ha ha...

Lão cung chủ ngông cuồng cười to, cơ hồ đồng thời vang lên bên tai cả Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam, Lý Triều. Đồng thời, lão cung chủ Tiêu Dao Cung lập tức đổi hướng chạy, lại chạy lên nơi đóng quân của Thiên Thần cung trên mặt đất.

...

- Ầm ầm...

Trong dung nham nóng rực, như một máy khoan điện khổng lồ, Lục Túc Đao Trì trong nháy mắt xuyên qua dung nham, rồi lại xuyên qua tầng đá, đuổi lên trên mặt đất.


- Hai lần chui vào dung nham lrồi.

Mặc dù trên người Đằng Thanh Sơn không dính chút dung nham nào, nhưng nhiệt độ cao chừng mấy trăm độ vẫn làm Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam không thoải mái. Bùi Tam thậm chí còn hiện ra những đạo lưu quang, khí lạnh giá tràn ngập, làm giảm nhiệt độ xuống.

- Ở đằng kia!

Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam đều lộ ra nụ cười.

Tốc độ Lục Túc Đao Trì thật là kinh người. Mặc dù ngay từ đầu còn cách khá xa, nhưng khi lão cung chủ Tiêu Dao Cung thay đổi phương hướng, nó thậm chí còn còn phải đi vòng một vòng lớn, nhưng Lục Túc Đao Trì vẫn đuổi theo kịp.

Sáu dặm, bốn dặm, hai dặm...

- Vù!

Đất đá phía trước lướt về phía sau, Đằng Thanh Sơn đã cảm ứng được lão cung chủ Tiêu Dao Cung đang ở phía trước.

Hưu! Hưu!

Những mũi nhọn trên cánh tay Lục Túc Đao Trì đang khoan xuống đất, đột nhiên bắn nhanh ra. Lục Túc Đao Trì toàn lực khống chế hai mũi nhọn. Mũi nhọn này đến cả lớp da của con Xạ Nhật Thiên Lang cũng bị bắn thủng. Nếu cường giả hư cảnh bình thường không có binh khí hoặc thần giáp ngăn cản, thân thể khẳng định sẽ bị xuyên thủng.

- Choang!

- Choang!

Lão cung chủ Tiêu Dao Cung không lo tới hai mũi nhọn này, mà chỉ hơi điều chỉnh phương hướng thân thể, mặc cho hai mũi nhọn đâm vào lưng lão.

- Phập!

Dựa vào lực đạo mạnh mẽ mũi nhọn, tốc độ lão cung chủ Tiêu Dao Cung không giảm mà ngược lại tăng lên, cấp tốc vọt lên phía trên.

- Tên này thật ghê gớm, không sợ thần giáp trên người hỏng mất.

Bùi Tam ngược lại cười lớn.

- Hống...

Lục Túc Đao Trì tức giận.

Vèo!

Nó lại gia tốc. Lần này không bắn ra mũi nhọn, mà trực tiếp cả thân thể khổng lồ vọt tới trước mặt lão cung chủ Tiêu Dao Cung.

- Thiên Thần cung này mượn đâu ra một con yêu thú lợi hại như vậy, tốc độ khoan đất kinh người như thế.

Tiêu Dao Cung lão cung chủ nhăn nhó. Đang lúc lão thấy mình sắp nhảy tới doanh trại của Thiên Thần cung trên mặt đất, đột nhiên...

- Ầm!

Một con yêu thú đáng sợ dữ tợn tựa như rèn bằng kim loại đen thui, phất chiến đao khổng lồ bổ về phía lão cung chủ Tiêu Dao Cung, có tới sáu thanh chiến đao!

Thứ quái gì thế này! Lão cung chủ sợ tới mức biến sắc.

- Bùng!

Dùng vào một kiếm ngăn trở ba đao, bảo vệ được mặt và những nơi yếu hại, đồng thời mượn lực lập tức lao ra xa né tránh ba thanh chiến đao khác. Nhưng sáu thanh đao của Lục Túc Đao Trì thật sự quá dài. Lão cung chủ mượn lực né tránh, nhưng cái đao tay dài nhất vẫn bổ vào vai lão cung chủ, đánh lão cung chủ lọt xuống đất.

Một cú đập như vậy!

Tốc độ cả người Lão cung chủ từ cực nhanh thoáng cái bay ngược trở xuống. Điều này làm Lý Triều đang đuổi giết phía dưới, cùng Bùi Tam, trong nháy mắt đã vây chặt lão cung chủ.

- Đinh lão tặc, ngươi không thể trốn được đâu.

Lý Triều lạnh lùng dán mắt vào lão.

- Lão tặc thật ghê gớm.

Bùi Tam nhìn lão cung chủ Tiêu Dao Cung trước mắt:

- Ngươi lại không sợ chết, hai ba lần tới tập kích đệ tử Thiên Thần cung ta.

Đằng Thanh Sơn không nói gì, chỉ cùng Lục Túc Đao Trì đứng một bên, nhìn lão cung chủ Tiêu Dao Cung không còn đường chạy trốn. Lão cung chủ này toàn thân mặc áo giáp dày, đi giày chiến, thậm chí còn còn đội mũ trụ trên đỉnh đầu, sắc mặt hồng nhuận, cả người có vẻ rất cường tráng. Lúc này hai mắt lão như điện, chút thấy vẻ mệt mỏi nào.

Xoẹt xoẹt... ngoài thân mấy đại cường giả hư cảnh đã bốc ra lực thiên địa, làm cho đất đá chung quanh văng lên, hình thành một huyệt động.


- Sợ chết à?

Thanh âm Lão cung chủ oang oang…

- Từ khi Tiêu Dao Cung ta bị diệt, ta đã chết rồi!

Lão cung chủ lập tức cười lạnh nhìn Bùi Tam Lý Triều, lại liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Hừ hừ, Thiên Thần cung quả nhiên rất nhiều cường giả hư cảnh. Có thêm một tên lạ hoắc nữa.

- Những đời sau của Tiêu Dao Cung ta, sớm đã tiềm phục ở các nơi trong Cửu Châu Đại Địa. Đây là thời kỳ tiềm phục, nên lão gia hỏa ta có ở đó cũng vô dụng. Chỉ có thể gây nên tai họa cho chúng.

Lão cung chủ cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua mấy người ở đây:

- Ta đã vô dụng, cũng cách đại hạn còn có vài chục năm, cứ đi làm việc cho thoải mái đi.

- Thế nào, đã chết mất nhiều đệ tử như vậy, ngươi có đau lòng không?

Lão cung chủ cười lạnh hỏi.

Lý Triều sắc mặt lạnh đi.

Lão hèn hạ giảo hoạt này. Mấy tháng qua tới tập kích đã làm Thiên Thần cung tổn thất mấy tiên thiên cao thủ, thậm chí còn có đệ tử của Lý Triều! Bồi dưỡng ra một đệ tử tốt cũng không dễ dàng. Lý Triều cũng muốn có đệ tử truyền thừa nhất mạch Kiếm Tông của hắn.

- Coi như ngươi cũng là một nhân vật thiên tài.

Bùi Tam vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhìn lão cung chủ:

- Làm cường giả hư cảnh cuối cùng của Tiêu Dao Cung, biểu hiện của ngươi cũng không tệ, mặc dù hơi hèn. Nhưng cũng là phương pháp trả thù làm cho Thiên Thần cung ta tổn thất lớn nhất. Tốt lắm, ngươi đã nói xong, cũng nên chết rồi.

- Ta ngược lại muốn xem, cường giả động hư mạnh bao nhiêu.

Lão cung chủ quát lớn một tiếng, lao vút ra, một kiếm trong nháy mắt sinh ra trăm ngàn ảo ảnh. Nhất thời làm cho người ta khó có thể phân rõ bóng kiếm nào mới là thật.

Bùi Tam cũng không sử dụng binh khí gì, chỉ vung hữu chưởng, bàn tay trắng trẻo, trắng nõn như ngọc.

Nhưng bàn tay vừa lật, trong nháy mắt lại hóa thành đại ấn thiên địa, đấm thẳng vào bóng kiếm đang đâm tới của lão cung chủ.

- Ầm!!!

Những đất đá chung quanh nổ tung ra, kình khí mãnh liệt phá vỡ một hố lớn dưới đất rộng cỡ chừng vài chục trượng, thậm chí còn làm những kiến trúc trên mặt đất phải rung rinh, có những cái bị chấn động đến sụp đổ.

- A.

Bàn tay như ngọc chụp chính xác vào kiếm ảnh thật. Lão cung chủ Tiêu Dao Cung kêu lên đau đớn, thần kiếm trong tay bắn vănng đi. Trên bàn tay lão đầy những vết nứt, máu rỉ ra, bàn tay bị chấn động đến mức rách bươm. Còn bàn tay của Bùi Tam thì như thuấn di chợt xuất hiện ngay trên áo giáp trước ngực lão cung chủ Tiêu Dao Cung.

- A!

Thân thể lão cung chủ Tiêu Dao Cung run lẩy bẩy.

Thần giáp không tổn thương chút nào.

- Phốc.

Lão cung chủ miệng phun ra những nội tạng vỡ vụn. Lão cung chủ Tiêu Dao Cung trợn tròn mắt nhìn Bùi Tam

- Quả nhiên lợi hại. Chính diện giao thủ với ngươi một chiêu đã thất bại, có thể còn cách thần giáp đánh chết ta. Cường giả động hư, bội phục, bội phục.

Nói rồi, trong miệng lão không ngừng rỉ máu.

Lực sinh mạng của cường giả hư cảnh còn ghê gớm hơn cả cường giả vừa bước vào cảnh giới tông sư của nội gia quyền.

Sinh cơ thân thể đã tuyệt, nhưng nhờ vào Thần cường đại của họ, lại có thể duy trì trong một khoảnh khắc. Trừ phi một kiếm đâm thủng nê hoàn cung ấn đường mới có thể trong nháy mắt mất mạng.

- A a…

Sắc mặt lão cung chủ trong nháy mắt đỏ mọng lên, gào lên một tiếng

- Thiên Thần cung, Tiêu Dao Cung ta nhất định sẽ vùng dậy!!! Người diệt Tiêu Dao Cung các ngươi sẽ là truyền nhân Tiêu Dao Cung ta!!!

Sau khi gầm lên, lão cung chủ trừng mắt như muốn rách, cuối cùng thở hắt ra, không nói thêm gì nữa.

Cả người mềm oặt, rồi ngã xuống đất.

- Đợi xem ai có thể diệt Thiên Thần cung ta. Người đó phải có thực lực rất mạnh. Nhưng hôm nay Thiên Thần cung ta mới là người mạnh.

Bùi Tam cười khẽ:

- Cũng chỉ là được làm vua thua làm giặc thôi!

Nói rồi mở thần giáp ra. Bùi Tam nhướng mày:

- Lão tặc này quả thật là như thế, chỉ mặc thần giáp ngoài thôi. Còn nội giáp, mảnh che tay, thì lại không mặc vào.

- A Triều.

Bùi Tam gọi.

- Sư phụ.

Lý Triều lập tức tiến lên.

- Bộ thần giáp này mặc dù không được đầy đủ, con cứ thu lấy đi. Ít nhất bộ thần giáp này coi như không tệ.

Bùi Tam lạnh nhạt nói. Lý Triều gật gật đầu rồi tiến lên, trong tay chợt xuất hiện một luồng kiếm quang hùng mạnh. Kiếm quang trong nháy mắt chấn thi thể lão cung chủ thành phấn, rồi như một dòng cát chảy xuống. Cuối cùng chỉ còn lại có mũ trụ, thần giáp, giày chiến trống rỗng.

Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng quanh quẩn câu nói vừa rồi của Bùi Tam Cũng chỉ là được làm vua thua làm giặc thôi.