Cửu Đỉnh Ký

Chương 23: Lang Nha bổng nặng một trăm hai mươi hai cân

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm lúc này đang đứng cùng với hai người Đằng Vĩnh Tương và Đằng Vĩnh Lôi, cả ba đang người đang hoạt động gân cốt.

"Ba người này xuất chiến cho Đằng gia trang chúng ta. Đại bá Đằng Vĩnh Tương là sư phụ thương pháp trong tộc, thực lực số một số hai. Thúc thúc Đằng Vĩnh Lôi là thủ lĩnh của đội săn, thực lực cũng rất mạnh. Còn cha ta mặc dù hiếm khi ra tay, nhưng nhìn hình dáng của người chắc cũng là một cao thủ." Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút cảm thán.

Dân chúng dũng mãnh, chỉ một sơn trang đã có không ít hảo thủ, có thể tưởng tượng cường giả trên khắp thế giới nhiều đến mức nào.

"Cuối cùng cũng đánh rồi!" Đằng Thanh Hổ đứng cạnh Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng rực, cực kỳ kích động.

- Trận đầu tiên!

Lão giả tóc bạc chống quải trượng nhìn mọi người cao giọng nói:

- "Đằng Vĩnh Lôi" của Đằng gia trang đối chiến "Lý Ô Thiên" của Lý gia trang. Hai vị hảo hán, xin tiến vào vòng đấu!

- Lôi tử, cố lên!

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm vỗ vỗ vai Đằng Vĩnh Lôi.

- Cẩn thận cước pháp của Lý Ô Thiên!

Đằng Vĩnh Tương nhắc nhở.

- Cứ xem ta đi!

Đằng Vĩnh Lôi mỉm cười tự tin, bước vào vòng đấu. Lý Ô Thiên cũng tương tự, nói vài câu với tộc nhân, sau đó bộ dạng cũng mười phần tự tin, tay không tiến vào trong vòng đấu rộng năm trượng. Chỉ thấy Đằng Vĩnh Lôi kéo chiếc áo vải trên người, ném ra ngoài vòng đấu, lộ ra thân trên săn chắc.

Lý Ô Thiên cũng ném áo đi, lộ ra thân thể cường tráng.

- Đằng Vĩnh Lôi! Hôm nay ngươi chắc chắn phải thua không nghi ngờ gì. Nhận thua sớm một chút, đỡ phải chịu tội!

Lý Ô Thiên da dẻ ngăm đen, dũng mãnh cường tránh.

- Sau trận chiến này ngươi chuẩn bị nằm giường nửa năm đi!

Đằng Vĩnh Lôi khinh thường đáp trả.

Hai vị hảo hán của hai tộc còn chưa động thủ thì đã gườm nhau

- Hai vị!

Lão giả tóc bạc chống quải trượng ánh mắt đảo qua hai người:

- Bắt đầu đi!

- Mời!

Lý Ô Thiên chắp tay.

- Mời!

Đằng Vĩnh Lôi cũng tương tự chắp tay.

Trong lúc nhất thời, hơn một ngàn người chung quanh tụ tập thành một vòng lớn, ai cũng giương mắt nhìn hai người ở giữa. Lần chiến đấu này chẳng những liên quan đến "nước", mà còn đến quan hệ vinh dự của gia tộc mình. Tất cả mọi người đều hy vọng có thể giúp gia tộc mình chiến thắng.

Đằng Vĩnh Lôi một tay đặt trước hàm dưới, một tay đặt tại thắt lưng, bắt đầu thận trọng di chuyển trong vòng đấu.

Hai tay của Lý Ô Thiên thì lại để trước ngực, hai chân trái phải chốc chốc lại nhấc lên, dường như chuẩn bị tùy thời đá ra.

Nhất thời toàn trường đều yên lặng.

Đằng Thanh Sơn trầm mặc quan sát: "Công phu của Đằng Vĩnh Lôi thúc thúc đều ở trên hai tay, còn Lý Ô Thiên kia dường như chỗ lợi hại nằm ở hai chân, hai tay chỉ dùng để bảo vệ những chỗ yếu hại." Tục ngữ nói, hai tay là cửa chắn, toàn bộ dựa vào chân đánh người. Bất quá chuyện này cũng không phải tuyệt đối, như công phu của Đằng Thanh Sơn, đại bộ phận đều ở trên quyền đầu.

Hai người Đằng Vĩnh Lôi và Lý Ô Thiên đều đang quan sát đối thủ.

"Xuy!" Lý Ô Thiên đột nhiên lao tới, chân trái vụt đá lên một cái, quét về phía cằm Đằng Vĩnh Lôi

"Hô!" Tiếng kình phong lướt qua mặt Đằng Vĩnh Lôi, y vội vàng lùi lại.

Chân trái của Lý Ô Thiên vừa thu về, chân phải lại tiếp tục đá quét về phía Đằng Vĩnh Lôi.

Hai con ngươi của Đằng Vĩnh Lôi tựa như độc xà nhìn chằm chằm vào một cước này của đối thủ, tay phải vẫn một mực thủ thế chợt phóng ra, giống như tia chớp trực tiếp đánh vào chân đối thủ.

"Bồng" một tiếng, chân phải của Lý Ô Thiên bị đánh trúng, thân hình chao đảo.

"Hây!" Đằng Vĩnh Lôi trầm giọng quát một tiếng, thuận thế xoay người đá ra như gió lốc.

"Vù!" Chân trái tựa như đại đao quét về phía đối thủ.

Lý Ô Thiên không kịp lui về, cả người trực tiếp ngửa ra sau tránh khỏi một cước này. Tay phải của y chống xuống đất, thân thể tựa như một chiếc bánh xe trực tiếp quét ra một cước.

Đằng Vĩnh Lôi nhanh nhẹn nhảy lùi lại, tránh được công kích lần này.

Trong nháy mắt khi vừa nhảy về phía sau, Đằng Vĩnh Lôi lại đột nhiên lao đến, áp sát Lý Ô Thiên vẫn còn chưa kịp đứng dậy. Hai tay giống như đạn pháo điên cuồng đánh xuống.

"Bồng, bồng…"


Lý Ô Thiên bị ép dưới đất, sau khi trên mặt trúng hai quyền, chỉ nghe được xương cốt vỡ vụn, máu tươi bắn ra. Từ trong yết hầu của y phát ra một tiếng gầm tựa như dã thú, sống lưng thẳng đứng, hai đầu gối điên cuồng húc về phía thượng bàn của Đằng Vĩnh Lôi. Lực lượng mạnh mẽ của hai đùi đẩy bật Đằng Vĩnh Lôi ra ngoài.

- Chết đi!

Lý Ô Thiên khuôn mặt đầy máu gầm lên, hai chân giống như ảo ảnh liên tiếp đá về phía Đằng Vĩnh Lôi còn chưa đứng vững.

"Bộp!""Bộp!"

Đằng Vĩnh Lôi dựa vào hai tay liên tiếp ngăn cản hai cước của đối phương.

"A.." Lý Ô Thiên gầm lên, đột nhiên sấn tới, hai chân điên cuồng quét ra, bức cho Đằng Vĩnh Lôi trong nháy mắt phải liên tục lui về phía sau.

- Không thể lui nữa!

Bên phía Đằng gia trang bỗng nhiên có người hô lớn.

Đằng Vĩnh Lôi ngẩn người.

Nguyên lai hắn đã lui đến giới hạn, nếu còn lui nữa sẽ ra khỏi vòng.

"A!" Lúc này, Lý Ô Thiên nhảy vọt lên một cái, hai chân bất chấp tất cả đạp ra.

Không kịp né tránh!

"Bồng!"

Chân phải đối phương đá trúng vào ngực, Đằng Vĩnh Lôi miệng phun máu tươi, cả người như sắp bay đi.

Đúng vào lúc này!

- Cút ra cho ta!

Đằng Vĩnh Lôi gầm lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên duỗi ra mạnh mẽ tóm lấy chân phải của đối phương, sau đó ngửa người ném đối thủ về phía sau. Lý Ô Thiên cả người bị quẳng lên không chừng hai trượng, sau đó "bồng" một tiếng nặng nề rơi xuống đất, vô số tro bụi bắn lên.

Đằng Vĩnh Lôi cũng nửa quỳ trên mặt đất, hai tay ôm ngực

- Lôi tử!

- Vĩnh Lôi!

Bên phía Đằng gia trang lập tức có không ít người chạy đến.

- Thiên ca!

- Cha!

- A Thiên!

Lý gia trang đồng dạng cũng có không ít người chạy đến ôm lấy Lý Ô Thiên.

- Cha! Thúc thúc không sao chứ?

Đằng Thanh Sơn vội hỏi phụ thân.

Đằng Vĩnh Phàm xoa xoa đầu Đằng Thanh Sơn:

- Yên tâm đi! Chỉ là ngực trúng phải một cước, có lẽ phải tu dưỡng một hai tháng, cũng không phải vấn đề gì lớn.

Đằng Thanh Sơn thầm thở phào một hơi.

Đối với "Đằng Vĩnh Lôi", Đằng Thanh Sơn thật sự rất thân thiết. Dù sao Đằng Vĩnh Lôi cũng là thủ lĩnh của đội săn, thường xuyên mang con mồi săn được đến cho nhà hắn, thường xuyên qua lại, dần dần Đằng Thanh Sơn cũng trở nên quen thuộc.

- Trận chiến đầu tiên chấm dứt. Đằng Vĩnh Lôi của Đằng gia trang và Lý Ô Thiên của Lý gia trang đồng thời ra khỏi vòng, hòa nhau!

Lão giả tóc bạc chống quải trượng cao giọng nói.

Tộc nhân của hai tộc chung quanh đều cảm thấy lo lắng. Không ai ngờ được trận chiến đầu tiên đã xuất hiện tình huống như vậy.

- Cha, cẩn thận một chút!

Đằng Thanh Sơn nhịn không được nói ra. Hắn nhìn ra được, loại chiến đấu này rất có thể sẽ dẫn đến tử vong

- Yên tâm! Con trai, xem cha con thu thập tên gia hỏa kia nhé!

Đằng Vĩnh Phàm cười cười.

- Phàm ca, đừng chủ quan!

Mẫu thân Viên Lan cũng lo lắng nhìn trượng phu của mình.

Đằng Vĩnh Phàm gật gật đầu, lập tức chắp tay chào hỏi không ít người xung quanh.

- Trận thứ hai, Đằng Vĩnh Phàm của Đằng gia trang đối chiến Lý Lương của Lý gia trang. Hai vị, xin tiến vào vòng đấu!

Lão giả tóc bạc chống quải trượng cao giọng nói.


- A Phàm, đánh chết tên Lý Lương đó cho ta!

Đại sư phụ "Đằng Vĩnh Tương" của tộc lên tiếng cổ vũ.

Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười tiến vào vòng chiến.

- Ha ha! Đằng Vĩnh Phàm! Ta từ lâu đã muốn giao thủ với ngươi, nhưng ngươi cả ngày đều co đầu rụt cổ trong cái lò rèn của Đằng gia trang. Hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút thiết quyền của Lý Lương ta!

Mãnh hán râu rậm Lý Lương cười lớn, đột nhiên cởi áo tiện tay quăng ra, sau đó bước vào vòng chiến.

Lông trên người Lý Lương rất phát triển, bộ ngực một khoảng đen thui, lông ngực cực kỳ dày.

- Được, để ta xem thử thiết quyền của ngươi như thế nào!

Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười, cũng ném áo vải đi lộ ra thân hình cường tráng. Cơ nhục ở vai lưng Đằng Vĩnh Phàm cực kỳ phát triển, lưng và vai đều nở nang giống như bên dưới ẩn giấu một đôi cánh. Cánh tay tráng kiện có thể so sánh với bắp đùi của thiếu niên.

Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng lên: "Cha mặc dù hiếm khi động thủ, nhưng quanh năm suốt tháng rèn đúc, lực lượng của hai tay đã đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ."

Đối với phụ thân, Đằng Thanh Sơn càng thêm tin tưởng.

Chỉ là hai người đối chiến, ngoài thực lực ra còn đòi hỏi sự phát huy khi lâm trận.

- Hai vị, bắt đầu đi!

Lão giả tóc bạc chống quải trượng lên tiếng.

"Mời!""Mời!"

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm và Lý Lương kia đồng thời chắp tay, sau đó đều lui về phía sau một chút, cẩn thận quan sát đối thủ.

- Lý Lương, ngươi không phải nói muốn cho ta kiến thức thiết quyền của ngươi sao?

Đằng Vĩnh Phàm cười lớn, đột nhiên lao đến một các cực kỳ bá đạo.

"Hừ!" Lý Lương cười lạnh một tiếng, thân hình như tia chớp lướt sang một bên sau đó áp sát vào, hai tay đã thủ thế vào giữa. Trong nháy mắt khi đến gần Đằng Vĩnh Phàm, quyền phải của y không chút lưu tình đánh về phía hõm vai của đối phương.

"Ha ha…" Chỉ thấy tay trái của Đằng Vĩnh Phàm tùy ý vung lên, lập tức đẩy tay của Lý Lương sang một bên, thuận thế đánh thẳng lại một quyền.

Tay trái của Lý Lương cũng vung lên cản lại.

"Bồng!" Một thanh âm nặng nề như tiếng gõ trống vang lên.

Một quyền của Đằng Vĩnh Phàm sau khi đánh thẳng vào tay trái Lý Lương, tốc độ gần như không hề thay đổi tiếp tục đánh vào ngực đối phương.

"Rắc rắc!" Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Lý Lương chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, tiếp đó cả người bắn lên trực tiếp văng ra ngoài vòng chiến.

Chung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Không ai ngờ được, sư phụ Lý Lương của Lý gia trang chỉ mới một hiệp đã bị Đằng Vĩnh Phàm đánh bay. Thực lực căn bản là không cùng một đẳng cấp.

- Phàm ca, tuyệt quá!

- Phàm ca!

Bên phía Đằng gia trang không ngừng vang lên những tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều vô cùng kích động.

- Lý Lương!

- Sư phó!

Không ít người bên phía Lý gia trang lúc này mới sực tỉnh, vội vàng chạy tới.

- Yên tâm!

Giọng nói của Đằng Vĩnh Phàm vang lên:

- Đến lúc cuối cùng ta đã thu lại ba phần lực, Lý Lương, còn chưa chết được!

Dứt lời, Đằng Vĩnh Phàm liền mìm cười đi về hướng thê tử Viên Lan và nhi tử Đằng Thanh Sơn. Y ôm lấy Đằng Thanh Sơn, cưng chiều nói:

- Con trai ngoan, thấy phụ thân thế nào?

- Lợi hại!

Đằng Thanh Sơn cười giơ ngón tay cái lên.

Một đứa nhỏ lại giơ ngón cái lên, cảnh này khiến cho không ít người trong Đằng gia trang bật cười ha hả. Rất hiển nhiên, thắng lợi áp đảo của Đằng Vĩnh Phàm đã khiến cho bọn họ phi thường thống khoái.

Còn bên phía Lý gia trang lại có không ít người trợn mắt há mồm. Đằng Vĩnh Phàm này thật sự quá mạnh. Bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy sư phụ Lý Lương có thể nâng lên cự thạch nặng bảy trăm cân. Lực lượng cánh tay mạnh như vậy, nhưng trước mặt Đằng Vĩnh Phàm lại không hề có sức phản kháng. Đằng Vĩnh Phàm rốt cuộc là mạnh đến mức nào?

- Không hổ là tộc trưởng đời kế của Đằng gia trang, hài tử Vĩnh Phàm này quả thật không tệ!

Tộc trưởng Lý Hỏa Quân của Lý gia trang đứng quan chiến cười nói.

- Ha ha!

Đằng Vân Long đắc ý cười lớn.

Đằng Vĩnh Phàm là con rể của y, lại là đệ tử đắc ý, y đương nhiên là cảm thấy tự hào.

- Kim Phúc, chuẩn bị một chút đi!

Lý Hỏa Quân trên mặt thoáng hiện lên vẻ đắc ý, cao giọng nói với người thứ ba xuất chiến của Lý gia trang là Lý kim Phúc.

- Vâng, gia gia!

Một giọng nói hùng hậu vang lên.

Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu nhìn sang, bên phía Đằng gia trang cũng có không ít người nhìn theo. Chỉ thấy một thanh niên thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu bước lên phía trước. Thanh niên này hai tròng mắt giống như chuông đồng, tóc trên đầu từng sợi phảng phất như cương châm dựng đứng lên, trên người khoác một bộ da thú đơn giản giống như một dã nhân mới từ trong núi đi ra.

Trên vai hắn còn vác một cây lang nha bổng đen nhánh, phía đầu đầy mũi nhọn.

"Hừ!" Thiếu niên cường tráng như dã thú này tùy ý vung vẩy Lang Nha bổng hai cái, khiến cho người khác phải hoài nghi Lang Nha nha bổng này có phải làm bằng gỗ hay không, sau đó liền quẳng sang một bên.

Lang Nha bổng rơi xuống đất phát ra một tiếng "bồng" nặng nề, hoàn toàn có thể tưởng tượng được nó nặng đến mức nào.

"Lang Nha bổng này thuần túy là đúc bằng sắt hay sao, rốt cuộc là nặng đến bao nhiêu?" Đằng Vân Long có chút giật mình nhìn về phía Lý Hỏa Quân.

- Cũng thường thôi! Thanh lang nha bổng này của tôn nhi Kim Phúc cũng chỉ nặng một trăm hai mươi hai cân!

Lý Hỏa Quân mở miệng tùy ý nói ra, nhưng trên mặt không khỏi hiện lên vẻ đắc ý.

Tộc nhân của Đằng gia trang nhiều người đã sợ tới mức phát khiếp. Muốn sử dụng vũ khí nặng một trăm hai mươi hai cân, hơn nữa còn thoải mái tự nhiên, hai tay tuyệt đối phải có hơn ngàn cân khí lực. Cái gọi là sức lực một địch mười, chỉ cần khí lực đáng sợ này thôi cũng đã khiến bọn họ cảm thấy lo lắng.