Cửu Đỉnh Ký

Chương 14: “Thiên Nhai Hành”

"Nội gia quyền rèn luyện lực toàn thân cho đến khi tôi luyện ra nội kình, sau đó là đạt đến tông sư cảnh giới. Thật ra đây chính là giai đoạn luyện tinh hóa khí."

"Người cổ đại không chú trọng rèn luyện cơ bắp, gân cốt vì trong mắt của bọn họ đó chỉ là tiểu đạo (đường nhỏ). Bọn họ chú trọng chính là hấp thu thiên địa linh khí và luyện hóa ra nội kình. Rốt cuộc tại thời cổ đại thiên địa linh khí đầy đủ có thể luyện hóa ra số lượng lớn nội kình, thậm chí còn có thể lưu lại trong đan điền. Chúng ta tu luyện nội gia quyền chính là dựa vào luyện hóa tinh huyết trong cơ thể mới có thể luyện hóa ra một chút nội kình nên nội kình cực ít và đều lưu lại ở trong kinh mạch."

Đằng Thanh Sơn đọc đến đây trong lòng không ngừng dâng tràn cảm xúc.

Hiện tại cường giả chiến đấu thì nội kình chỉ là phụ trợ. Chiến đấu phần lớn đều là dựa vào lực lượng của cơ bắp và gân cốt.

Còn người cổ đại đơn thuần chỉ là dựa vào cường đại nội kình để chiến đấu.

Nói chung người cổ đại tiền nhiều nên bọn họ không cần chú ý. Còn người hiện đại thì tiền ít, nội kình quá ít đến nỗi căn bản không cần lưu lại trong đan điền.

"Nhưng nội gia quyền so sánh với công pháp tu luyện của người cổ đại thì có nhược điểm và cũng có ưu điểm."

"Nhược điểm chính là nội gia quyền tối cao đại tông sư dự đoán cũng chỉ là hậu thiên cực hạn cường giả trong thời cổ đại, tại cổ đại còn có tiên thiên cường giả. Tiên thiên cảnh giới thậm chí còn phân thành ba giai đoạn lớn là Hư đan Thực đan và Kim đan. So với hiện tại thì cổ đại mạnh hơn rất, rất nhiều."

"Ưu điểm chính là các đại tông sư nội gia quyền thì toàn thân kinh mạch đều là hoàn toàn đả thông."

"Người cổ đại đả thông kinh mạch cực khó. Đả thông nhâm đốc nhị mạch với họ đã chính là thành tựu vô cùng trọng đại."

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy điều này cũng cười.

Chính xác là như vậy. Đại tông sư tại hiện đại có ai không hoàn toàn đả thông kinh mạch toàn thân. Cho dù là kì kinh bát mạch hay thập nhị chính kinh, ngay cả những kinh mạch nhỏ đều hoàn toàn thông suốt. Nội kình có thể nháy mắt đạt đến các bộ vị trên toàn thân.

"Vừa bắt đầu ta không hiểu vì sao cổ đại tu luyện giả nội kình càng mạnh thì càng dễ dàng đả thông kinh mạch mới đúng nhưng làm sao bọn họ lại càng khó đả thông kinh mạch so với chúng ta?"

Đằng Thanh Sơn hơi gật đầu.

"Trải qua tìm hiểu và điều tra, ta đã có một chút suy đoán."

"Cổ đại tu luyện giả bọn họ là hấp thu thiên địa linh khí, dự trữ đủ nhiều nội kình. Sau đó bọn họ dựa vào cường đại nội kình dần dần đả thông từng kinh mạch một. Loại phương pháp này giống như là nạo sông, bọn họ chuyển các loại bùn tắc và rác thải không ngừng đẩy về phía sau. Chúng bị đẩy về sau càng nhiều thì lòng sông phía sau lại càng chật chội."

"Mặc dù nói là trong quá trình đả thông kinh mạch thì không ít tạp chất từ lỗ chân lông tuôn ra nhưng thực ra là lại có càng nhiều tạp chất bị đẩy vào trong các kinh mạch khác."

Đằng Thanh Sơn thầm tự gật đầu.

"Mỗi khi bọn họ đả thông một kinh mạch thì lại khiến cho tạp chất trong các kinh mạch khác càng dày đặc, cũng khiến cho việc đả thông kinh mạch tiếp theo khó khăn càng cao." Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị lý luận này hấp dẫn, "Vì vậy cổ đại tu luyện giả có thể đả thông kì kinh bát mạch, thập nhị chính kinh đều là vô cùng hiếm thấy. Còn đả thông một chút tiểu mạch thì hầu như là không có khả năng!"

Đằng Thanh Sơn tán đồng điểm này.

Phương pháp quyết định kết quả.

Loại phương pháp đả thông kinh mạch của người cổ đại là thuần túy là dựa vào man lực. Bọn họ dựa vào cường đại nội kình không ngừng loại trừ tạp chất nên càng về sau càng khó đả thông. Điều này cũng không thể trách người cổ đại vì rốt cuộc phương pháp tu luyện của bọn họ chủ yếu là luyện hóa ra cường đại nội kình.

"Nhưng nội gia quyền lại không giống!"


"Nội gia quyền chính là rèn luyện mỗi nơi trên thân thể. Bất kể là cơ bắp, da thịt, gân cốt... đều được rèn luyện. Ngay cả kinh mạch cũng dựa vào quá trình rèn luyện kích thích mà biến thành càng lúc càng rộng lớn bền vững. Trong kinh mạch thì tạp chất ở mọi nơi ban đầu vốn không nhiều, sau này cùng với rèn luyện thì tạp chất cũng dần dần từ lỗ chân lông tuôn ra ngoài."

"Bởi vì nội kình của chúng ta ít ỏi nên căn bản không thể dồn nén. Cùng với nhiều năm tu luyện thì tạp chất sẽ không ngừng tuôn ra ngoài, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đả thông toàn bộ kinh mạch đạt đến tông sư cảnh giới."

Đằng Thanh Sơn cũng mỉm cười.

Bản thân hắn chính là nội gia quyền tông sư nên hắn biết rõ điểm này.

Nếu như nói phương pháp tu luyện tại cổ đại là dựa vào nội kình cường hành (cưỡng chế) tạp chất ra ngoài thì hiện tại nội gia quyền chính là cường hóa (củng cố, tăng cường) các bộ vị trên toàn thân, bao gồm cả kinh mạch. Các tiểu kinh mạch được nối liền với lỗ chân lông và trong quá trình tu luyện thì tạp chất sớm đã tuôn ra ngoài theo các lỗ chân lông. Tất nhiên là tạp chất trong các kinh mạch chủ yếu cũng sẽ chầm chậm lưu đến một vài mạch nhánh, sau đó từ lỗ chân lông tuôn ra ngoài.

Chúng vô thanh vô tức khiến cho toàn bộ tạp chất tuôn ra ngoài thông qua các mạch nhánh nhỏ.

Nhưng người cổ đại thì sao?

Khi vừa bắt đầu thì bọn họ đã dồn nén khiến cho số lượng lớn tạp chất dồn vào trong các kinh mạch, khiến cho các mạch nhánh nhỏ đột nhiên hoàn toàn bị tắc nghẽn lại.

Đây chính là đạo lý chặn không bằng thông.

Nội gia quyền tông sư chính là xuất phát từ việc cường hóa mọi nơi trong thân thể, xảo diệu khiến cho tạp chất tự nhiên chảy xuống.

"Vì vậy nếu nói từ góc độ đả thông kinh mạch thì phương pháp tu luyện của nội gia quyền chắc hẳn phải hơn xa phương pháp mà người cổ đại tu luyện!"

Nhìn thấy kết luận này thì Đằng Thanh Sơn phi thường tán đồng.

Rốt cuộc người cổ đại có bao nhiêu người có thể đả thông toàn bộ kinh mạch?

"Có lúc ta suy nghĩ là nếu như có một vị nội gia quyền tông sư có thể trở về đến thời đại Hạ Thương Chu, Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Hán khi mà thiên địa linh khí còn dồi dào, toàn thân kinh mạch đều thông suốt lại tu luyện các loại bí pháp của cổ đại thì thành tựu của hắn sợ rằng sẽ là không thể hạn lượng (hạn chế)."

Cao thủ tịch mịch.

Vị Liễu thần hầu tông sư này tại thời kì Dân quốc cũng đồng dạng là đứng tại đỉnh cao của nhân gian, khi ông ta biết là cổ đại cường giả tu luyện vậy mà còn có tiên thiên tam đại cảnh giới thì trong lòng sao lại có thể không hướng vãng (hướng về).

Đằng Thanh Sơn nhìn xong đoạn miêu tả dài này của Liễu thần hầu thì trong lòng cũng cảm xúc không thôi.

"Hận rằng ta không được sinh tại thời cổ đại xa xôi."

Đằng Thanh Sơn thầm than. Tại xã hội hiện đại này thì hắn đã tính là nhân vật tông sư tối cao nhưng mà tại thời cổ đại xa xôi thì hậu thiên đại thành chỉ là phổ thông (bình thường) cao thủ, ngay cả bậc cửa của tiên thiên đều không chạm đến. Tại thời đại đó cao thủ nhiều như mây. Chỉ tưởng tượng đến thôi Đằng Thanh Sơn đã không nhịn được một hồi nhiệt huyết sôi sục.

"Thật không biết vì sao từ thời kì Tùy Đường thì thiên địa linh khí lại nhanh chóng giảm xuống." Đằng Thanh Sơn thầm nói, lập tức hắn liền lật các trang tiếp theo của cuốn Thiên Niên Kỉ Sự này.

Quyển sách Thiên Niên Kỉ Sự này chính xác là một quyển sách ghi lại phương pháp rèn luyện của Thần Thâu môn.

Phía sau của quyển sách này thuần thúy chính là thuật lại phương pháp rèn luyện của Hầu quyền từ nhập môn cho đến tông sư cảnh giới. Mặc dù có thể dựa theo phương pháp này tu luyện nhưng nếu là người bình thường muốn tu luyện ra nội kình thì cực khó, càng không nói là trở thành tông sư.

"Ồ...."


Đằng Thanh Sơn lật đến vài trang cuối cùng thì không thể không giật mình.

"Thần Thâu môn của ta từng truyền xuống vài bí tịch từ thời cổ đại. Vừa bắt đầu ta không hề coi trọng vài bí tịch này nhưng trải qua điều tra về bí mật tu luyện của thời cổ đại thì ta mới biết rằng những bí tịch này đều là thật. Chính là thiên địa linh khí giảm xuống khiến cho những bí tịch này đều trở thành vô dụng."

"Bất quá ngoại trừ bí kíp tu luyện thì còn có một quyển bí tịch Thiên Nhai Hành nói về cách tu luyện tuyệt đỉnh khinh công của Thần Thâu môn chúng ta. Quyển bí kíp thời cổ đại này không phải là chỉ cách tu luyện nội kình mà thuần thúy chỉ là nói đến phương pháp sử dụng nội kình. Ta đạt đến tông sư cảnh giới cũng đã hai mươi năm, tích lũy nội kình cũng không ít. Sau khi thử nghiệm một phen thì ta phát hiện ra rằng chỉ cần thi triển một lần thì nội kình đã tiêu hao sạch! Ta chỉ có thể cảm thán... người cổ đại nội kình thật là quá hùng mạnh."

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy điều này liền cười khổ.

Tông sư nội gia quyền chiến đấu tại hiện đại tối đa là thỉnh thoảng phát ra một cỗ nội kình. Rốt cuộc nội kình trong cơ thể là rất ít đến nỗi không cần lưu lại trong đan điền.

Còn cổ đại thì có thể chứa đầy đan điền. Số lượng nội kình phải lớn như thế nào mới có thể làm được như vậy?

"Liễu thần hầu ta tối kiêu ngạo chính là thân hình linh hoạt, tốc độ nhanh chóng. Nhưng mà ta phát hiện ra rằng khi thi triển Thiên Nhai Hành mặc dù chỉ một lần đã hết sạch nội kình nhưng tốc độ này... thật là quá nhanh quá nhanh. Ta không nhẫn tâm nhìn những bí tịch như thế này từ đó biến mất nên đã ghi lại tại cuối quyển sách này."

Vài trang cuối cùng của quyển sách Thiên Niên Kỉ Sự chính là ghi lại bí tịch của môn thân pháp tuyệt đỉnh Thiên Nhai Hành này.

Bí tịch này tại thời đại Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Hán có lẽ là rất quý giá.

Chính là tại giờ đây thì bí tịch này tối đa chỉ có thể trở thành vật sưu tầm mà thôi, tác dụng thực tế đã rất nhỏ. Rốt cuộc chỉ cần thi triển một lần đã có thể khiến cho một vị nội gia quyền đại tông sư hết sạch nội kình thì còn ai dám sử dụng? Không có nội kình thì khi chiến đấu chính là vô cùng nguy hiểm.

"Không biết Thiên Nhai Hành lợi hại thế nào." Đằng Thanh Sơn liền cẩn thận đọc.

Dựa theo miêu tả trong Thiên Nhai Hành thì đạt đến tiên thiên kim đan cảnh giới thi triển Thiên Nhai Hành có thể đạt đến tầng cao nhất là chỉ xích thiên nhai.

"Lãng phí, quá lãng phí."

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát phương pháp thi triển không nhịn được cảm thán.

***

Mặt trời lên cao dần, trong gian sân của căn phòng mà Đằng Thanh Sơn thuê ở khu dân cư có một đạo thân ảnh đang bước theo một hệ thống dấu chân quái dị. Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lõm xuống.

Những dấu chân lõm xuống này chính là Đằng Thanh Sơn đối chiếu với vị trí bước chân mà Thiên Nhai Hành miêu tả dẫm lõm xuống, sau đó bắt đầu không ngừng huấn luyện. Dựa theo ghi lại trong bí tịch thì điều cơ bản nhất của Thiên Nhai Hành chính là hệ thống bộ pháp này. Nhìn chúng có vẻ đơn giản nhưng lại chứa đựng vô tận huyền ảo.

"Bộ pháp này có chút kì lạ." Đằng Thanh Sơn dựa theo thứ tự bước theo bộ pháp. Từ đêm khuya đến giờ Đằng Thanh Sơn đã bước đi được một quãng thời gian dài và hắn cũng từ từ phát hiện ra quy luật đặc biệt chứa đựng trong bộ pháp.

Quy luật này không thể dùng logic để giải thích nhưng mà Đằng Thanh Sơn có thể cảm nhận được.

"Chỉ luyện bộ pháp này thì vô dụng. Bằng vào trình độ nhanh nhẹn ta tôi luyện ra từ Hình Ý thập nhị hình thì không hề kém so với nó." Đằng Thanh Sơn dừng lại, "Xem ra phải chân chính phối hợp với nội kình thì bộ pháp Thiên Nhai Hành này mới có thể phát huy ra chân chính uy lực."

Đằng thanh từng là từng là siêu cấp sát thủ, ký ức lực đương nhiên rất tốt. Nội dung ngắn ngủi vài nghìn từ trong bí tịch Thiên Nhai Hành cùng với ba tấm hình bộ pháp, sáu tấm hình kinh mạch đều đã được Đằng Thanh Sơn ghi nhớ sâu trong đầu.

"Thử xem Thiên Nhai Hành rốt cuộc lợi hại thế nào."

Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy, giống như là vị đại tông sư thời kì Dân quốc Liễu thần hầu không nhịn được quyến rũ vẫn là quyết định thí nghiệm một phen.

"Nội kình hướng đến xung môn, hướng thẳng xuống dưới, trải qua huyết hải, thương khâu lại hợp về đại đô rồi chuyển ngược lại..." Trong đầu Đằng Thanh Sơn còn nhớ rất rõ phương pháp vận kình. Đồng thời với nội kình trong cơ thể vận chuyển thì cả người của Đằng Thanh Sơn phảng phất hóa thân thành một đạo sét bắn mạnh về phía trước.

Hưu!

Lập tức Đằng Thanh Sơn liền biến mất khỏi gian sân.

"Dừng!" Đằng Thanh Sơn vội ngăn chặn nội kình vận chuyển.

"Trong nháy mắt vậy mà vọt ra khỏi sân ít nhất cũng ba mươi mét." Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, vậy mà hắn đã đến dưới một mảng tiểu thụ lâm tại ngoài sân. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn bị tốc độ đáng sợ này khiến cho ngây ngốc. Bản thân hắn sử dụng hổ phác cũng chỉ khoảng mười mét nhưng vừa rồi chỉ trong nhát mắt đã vượt qua khoảng cách ba mươi mét.

"Nội kình tiêu hao cũng quá nhanh, ta vừa khởi động liền lập tức ngừng lại vậy mà nội kình cũng đã bị tiêu hao mất một nửa." Đằng Thanh Sơn hiểu ra những gì mà Liễu thần hầu đã nói. Nếu như bản thân phản ứng chậm một chút sợ rằng chút nội kình trong cơ thể đã bị tiêu hao hết.

"Thật là không thể tưởng tượng được. Nhưng lúc chiến đấu ta không dám lãng phí như vậy." Đằng Thanh Sơn sợ hãi thầm than không thôi.

Khinh công Thiên Nhai Hành này rất thần kì nhưng mà nội kình tiêu hao cũng quá kinh nhân.