Cửu Đỉnh Ký

Chương 139: Linh quả chín Tất cả điên cuồng!

- Thống lĩnh! Ta thấy chúng ta nên lập tức xuất phát, dẫn người tới đóng quân bên cạnh hồ dung nham. - Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói.

- Bây giờ không ít người đã chạy tới cái đầm đó rồi. Nếu chúng ta không đi... Đợi ngày mai, sợ là các khu vực chung quanh hồ dung nham, đều bị những người khác chiếm chỗ mất.

Ký Hồng chấn động.

Đúng, chiếm chỗ!

Hồ dung nham chỉ có một khoảng đất hình cung dài hơn mười trượng. Sông dung nham chỉ có một bên là có thông đạo đủ rộng. Hơn nữa đến gần hồ dung nham rất nóng, ngay cả nhất lưu vũ giả tối thiểu cũng phải cách hồ dung nham hai ba trượng, gần quá thì rất hao tốn nội kình.

Điều này khiến cho phiến đất trống chung quanh hồ dung nham nhiều nhất chỉ có thể chứa được hai ba trăm người.

Những người khác chỉ có thể ở trong đường hầm, hoặc là ở trên bờ sông dung nham.

Tóm lại, nếu càng chậm, sợ càng khó chiếm được chỗ.

- Nếu ngay từ đầu mà mình đóng ở cách đó hơn mười trượng, căn bản không có cơ hội cướp được Hắc Hỏa linh quả.

Ký Hồng đứng lên.

- Thanh Sơn, Quan Lục, lập tức dẫn người. Chúng ta lập tức tới hang ngầm! Phải chiếm được vị trí tốt trước. Được rồi... đem theo cả chút thức ăn, và nước nữa!

Biết được tình huống dưới đất, đám người Đằng Thanh Sơn trong vòng nửa canh giờ, tiêu phí không ít bạc, mua rất nhiều bánh bao, các loại lương khô, đồng thời cũng đeo những bao lớn, bao nhỏ trên lưng. Thức ăn và đồ uống đã chuẩn đầy đủ, đám người Đằng Thanh Sơn liền lập tức chạy tới hẻm núi.

Khi đám người Đằng Thanh Sơn đến thì...

- Ha ha. Ký Hồng. Các ngươi tới nhanh thật.

Đỗ Cửu đang đứng ở hẻm núi. Hắn và những cao thủ dưới trướng Thanh Hồ Đảo, ai nấy cũng đều lưng đeo thức ăn, hoặc là túi nước, đang theo nhau tiến vào huyệt động.

- Các ngươi mau lên.

Ký Hồng phân phó:

- Thanh Sơn dẫn đầu, đi trước đi.

- Rõ!

Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao nước lớn nhất, phải nặng tới một ngàn cân. Nặng như vậy, cao thủ bình thường cõng mà muốn leo núi hoặc vào trong động, quả là hơi phiền toái.

- Các ngươi gấp làm gì?

Tên thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu đứng phía dưới vung trường thương trong tay lên, cản Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn bây giờ lưng đeo túi nước. Cổ Thế Hữu nghĩ tính linh hoạt của Thanh Sơn sẽ yếu đi rất nhiều. Nhưng Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn vung lên, lập tức mượn lực cả người nhảy tới. Điểm hai phát vào đá núi, rồi sau đó đạp vào vai một cao thủ Thanh Hồ Đảo, luồn vào huyệt động.

- Khinh công rất tuyệt!

Cổ Thế Hữu khen.

- Mau đi.

Ký Hồng là người chủ trì, những cao thủ khác đều không thể làm được. Lưng đeo mấy trăm cân, muốn nhảy lên thì quả là khó khăn quá lớn.

Bên Thanh Hồ Đảo cuối cùng cũng hoàn toàn đi vào trước một bước. Bên Quy Nguyên Tông đã chậm một chút.

...

Nóng! Rất nóng!

Cho dù là cao thủ Thanh Hồ Đảo, hay là cao thủ Quy Nguyên Tông, lưng đeo mấy trăm đồ vật mà hành tẩu trong điều kiện nhiệt độ cao trên sáu mươi độ, bên cạnh dòng dung nham nóng rực đang chảy, thỉnh thoảng có từng cơn nhiệt khí phun ra vẫn làm cho họ khó chịu. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt mỗi người

- Trong chỗ nóng nực này mà vẫn phải tiếp tục đi à? Trời ạ.

- Quá nóng! Cả đời ta chưa tới nơi nào nóng như vậy.

Những cao thủ đều cảm thấy, ở đây vài ngày là chết chắc.

Chẳng mấy chốc, người của Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo, đều đã tới bên bờ hồ dung nham.

Lúc này. Bên bờ hồ dung nham chỉ có hai phương nhân mã. Những nhân mã nơi khác còn chưa tới. Tin tức vẫn đang nhanh chóng được truyền đi:


- Chúng ta nhanh vào huyệt động thôi. Gần chân núi có một cái hồ có thể thông vào. Nó ở phía tây Hỏa Diệm Sơn, chúng ta tới mau.

Ký Hồng lộ ra vẻ tươi cười.

- Tốt lắm. Chúng ta chiếm cứ một vùng rộng bốn trượng là được, những người khác đến sau không có chỗ là phải đứng ở lối vào đường hầm rồi.

Mặc dù nói là cách bờ hồ dung nham chừng hơn mười trượng, nhưng tất cả mọi người đều biết, ở đó có cả vạn tên vũ giả. Cao thủ nhiều như vậy, Quy Nguyên Tông muốn chiếm một nửa, chỉ sợ những cao thủ khác sẽ xé xác bọn họ ra mất!

- Thanh Sơn, nóng thế. Chúng ta ăn ngủ đều ở đây à? - Đằng Thanh Hổ vẻ mặt đau khổ.

- Không có cách nào khác, cố gắng chịu đựng một chút. - Đằng Thanh Sơn cười nói,

- Ngày nào Hắc Hỏa linh quả chín, ngày đó chúng ta sẽ được thoải mái.

Trong chu vi rộng bốn trượng, một loạt mười người ngồi. Mỗi người cách sáu bảy thước, để ai nấy có thể nằm nghỉ ngơi.

Chỉ có thể ngồi thành ba hàng, những người khác phải ở trong đường hầm.

...

Theo thời gian trôi qua, rất nhiều vũ giả cũng kéo tới.

- Con mẹ nó, quá nóng!

Rất nhiều vũ giả lần đầu tiên đi vào, nhất thời kêu khổ.

- Vừa nóng, vừa khô! Phải mang theo nhiều nước. Nếu không một đêm là không chịu nổi rồi.

Rất nhiều vũ giả có kinh nghiệm vừa tiến đến lập tức quay đầu lại ra ngoài lấy nước.

...

- Nhiều người vậy! Hắc Hỏa linh quả ở đâu? Ta không nhìn thấy.

Một vài vũ giả tới chậm, nhìn phía trước cơ man nào là vũ giả đang ngồi, hoặc đang nằm mà choáng cả người.

Càng luc càng có nhiều vũ giả tràn vào đường hầm.

Bờ sông dung nham chỉ kéo dài hai ba trăm trượng, nên đại lượng vũ giả đều phải ở trong đường hầm.

- Thanh Sơn. Cũng may các ngươi nghĩ chu đáo.

Đằng Thanh Hổ nhìn xa xa, đâu đâu cũng nhìn thấy người dày đặc,

- Nhiều người như vậy, nếu chúng ta tới chậm chắc chắn là không thể vào được!

- Ra ngoài thì dễ, đi vào rất khó! - Đằng Thanh Sơn cũng cảm thán nói.

Nếu người nào muốn đi ra ngoài, đám vũ giả ở tầng ngoài sẽ rất hợp tác. Nhưng, nếu người ở ngoài muốn vào bên trong, người ở bên trong sẽ cản lại, thậm chí còn động đao, động kiếm

- Người của Tiêu Dao Cung thảm rồi. - Đằng Thanh Hổ cảm thán nhìn về phía đám người cách đó hơn mười trượng,

- Họ tối thiểu đã chết bốn năm mươi người.

- Ừm.

Đằng Thanh Sơn nhìn xa xa, nơi có đám người mặc áo bào trắng.

Đám người này là cao thủ Tiêu Dao Cung, một trong tám Đại tông phái ở Cửu Châu. Lần này người của Tiêu Dao Cung tới hơi muộn một chút. Do đó, khi họ vừa tới, đám vũ giả đã bít chặt gần trăm trượng. Nếu ở ngoài trăm trượng, làm sao mà có cơ hội đoạt được Hắc Hỏa linh quả chứ?

Do đó, bọn họ buộc phải ép vào!

Rất nhiều vũ giả đang ở phía trước. Bắt họ phải nhường vị trí, ngay lập tức phát sinh mâu thuẫn. Mà đám vũ giả phía trước lại rất nhiều, ai sợ ai còn chưa biết?

Đám vũ giả đều là người dữ dằn, một khi đánh nhau, đều xuống tay rất độc ác!

Máu tung tóe. May mà Hắc Bạch - nhị vị trưởng lão của Tiêu Dao Cung liên tục chém giết, cũng chấn trụ được những vũ giả điên cuồng. Cuối cùng, nhân mã Tiêu Dao Cung cũng còn cách hồ dung nham mười trượng. Đến đây muốn đi thêm về phía trước, cũng chẳng ai nhường nữa. Bởi vì bây giờ phía trước cơ hồ đều là cao thủ! Tiêu Dao Cung nếu còn cố đi thêm về phía trước, chỉ sợ hôm nay không còn bao nhiêu người sống sót.

...

- Chỗ này mồ hôi ra nhiều quá, rất dễ khát.


Đám vũ giả thường xuyên uống nước. Trong đường hầm này, thức ăn không cần nhiều, chủ yếu là nước.

Ba ngày trôi qua!

Trong đường hầm, có nơi nhiệt độ đạt tới sáu mươi độ. Ở đây ba ngày cho dù là vũ giả lợi hại, thì nhiều người cũng bị nóng đến váng đầu. Không ít người thực lực yếu, đã phải ly khai hầm ngầm, lên mặt đất. Đối với họ, việc đi xuống hầm ngầm, chỉ là xem trò vui mà thôi. Vì xem trò, mà chịu khổ như vậy, không đáng giá.

Ba ngày, hơn phân nửa vũ giả đã bỏ đi.

Nhưng, bên bờ hồ dung nham đám vũ giả mạnh nhất đều đang kiên trì.

- Thân thể đám vũ giả được huấn luyện quá kém!

Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. Vũ giả đều có nội kình hùng hậu, nhưng gặp phải nhiệt độ cao, thân thể gần như chịu không nổi,

- Gặp phải khốn cảnh, nội kình tiêu hao sạch. Họ chỉ có nước chờ chết.

Đằng Thanh Sơn thỉnh thoảng uống một hớp nước. Kỳ thật không uống nước, Đằng Thanh Sơn cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ là hắn không muốn làm cho người khác cảm thấy kỳ quái. Chút nhiệt độ ấy, đối với Đằng Thanh Sơn chẳng hề có chút ảnh hưởng.

- Vù...~

Đột nhiên, trong hồ dung nham, một luồng nhiệt khí xáo động.

- Nóng quá!

Không ít vũ giả ngồi ở gần đó, bị nhiệt khí nóng bỏng thổi vào, cả kinh lập tức lùi lại.

- Tối thiểu cũng phải trên một trăm độ. Có chuyện gì thế?

Đằng Thanh Sơn cũng cả kinh, lập tức nhìn về phía hồ dung nham. Chỉ thấy ở trung ương hồ dung nham, nơi Hắc Hỏa linh quả sinh trưởng trên hắc sắc cự thạch, lúc này đang ẩn hiện phát ra từng đợt hồng quang. Lúc thì hồng, lúc thì đen. Mỗi một lần biến ảo, đều khiến nhiệt khí xáo động.

Vù!

Vù!

Nhiệt khí xao động có nóng đến đâu, cũng không làm cho đám vũ giả lui về phía sau.

- Hắc Hỏa linh quả chín rồi!

Không biết ai hô to một tiếng.

Vốn rất yên lặng, cả hầm đá nhất thời ồ lên, thậm chí còn có vũ giả từ phía sau cố len về phía trước.

- Vù vù...~

Hắc Hỏa linh quả trong nháy mắt, toàn bộ biến thành màu đỏ đậm! Thậm chí bề ngoài còn có ngọn lửa thiêu đốt!

- Chín rồi!

Cả đám vũ giả đều đứng lên. Cơ hồ trong nháy mắt, mấy đạo thân ảnh bay về phía tảng đá đen giữa hồ dung nham.

- Cướp linh quả!

- Giết chết chúng!

Bạo loạn!

Đám vũ giả ở phía sau cũng không cam lòng. Ai nấy đều lao về phía trước. Còn những người không thể đi về phía trước, cũng hô lớn "giết chết chúng", "cướp".

Bầu không khí thoáng cái trở nên điên cuồng. Mấy đạo bóng đen bay về phía tảng đá, càng làm không khí đạt tới cao trào!

- Giết chết chúng!

- Hưu!

- Oanh!

- Phốc!

...

Cơ hồ trong nháy mắt, phi đao, liễu diệp đao …, vô số ám khí bắn về phía mấy người đi đầu đang bay về phía hòn đá. Ngoài ám khí, thậm chí còn rất nhiều tảng đá từ những cao thủ không có ám khí tiện tay ném ra. Những tảng đá do vũ giả nhất lưu ném ra cũng có uy lực rất đáng sợ.

- Bảy người!

Đằng Thanh Sơn tỉnh táo đứng không nhúc nhích.

Bồng! Bồng! Phốc!

Những tiếng động loạn xạ vang lên, kèm theo những tiếng kêu thảm thiết. Bảy người bay về phía tảng đá, ngay lập tức có sáu người trọng thương rơi vào hồ dung nham. Người thứ bảy, cố kiên trì thêm chốc lát. Nhưng ngay sau đó đã bị một tảng đá nện vào cái cổ, cả người rơi thẳng xuống.

Bảy người đều chìm vào trong dung nham!

Trong hồ dung nham, toàn những dung nham màu vàng kim. Bảy người vừa rơi vào, toàn thân thoáng cái đã bốc lửa, cháy phừng lên! Họ phát ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương!

- A!!!

Thanh âm thê lương. Giống như quỷ hồn gào rú.

- Xoẹt xoẹt...~

Chìm trong dung nham màu vàng kim, cơ hồ trong nháy mắt da thịt bảy người đều hóa thành tro bụi, chỉ còn lại có bạch cốt. Nhưng chẳng mấy chốc, bạch cốt cũng hòa tan không còn chút nào!

Vốn đám vũ giả rục rịch điên cuồng, nhìn thấy cảnh này, hít mạnh một hơi, không khí điên cuồng thoáng cái đọng lại.