Cửu Đỉnh Ký

Chương 135: Xích Lân thú

Theo tri thức ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, tầng nham thạch này bình thường phải ở dưới đáy hơn vạn thước. Tuy nhiên vẫn có một số khu vực đặc thù, tại nơi tương đối nông cũng xuất hiện nham thạch. Có điều đây là Cửu Châu đại địa, có áp dụng được kiến thức của kiếp trước hay không cũng khó nói. Những ý niệm này cũng chỉ thoáng hiện lên trong đầu Đằng Thanh Sơn.

- Đi trước dẫn đường!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh.

- Được, được!

Hán tử gầy gò dọc theo bên cạnh thông đạo nóng hổi đi tới. Chỉ là, hắn vẫn giữ khoảng cách với dòng nham thạch đến mấy trượng, bởi vì càng tới gần, hơi nóng bốc lên càng đáng sợ.

- Thanh Sơn! Địa phương này thật nóng muốn chết!

Đằng Thanh Hổ trên trán đầy mồ hôi hột.

Đằng Thanh Sơn vẫn như trước bình tĩnh đi tới. Hắn thậm chí còn đi cách nham thạch chỉ khoảng một hai trượng, cảm giác được rất rõ từng đợt hơi nóng trong nham thạch phun ra xâm nhập vào cơ thể mình: "Nhiệt độ của hơi nóng này có lẽ khoảng một trăm độ, võ giả bình thường quả thật khó có thể chịu nổi nhiệt độ cỡ này."

Hơi nóng một trăm độ, đối với thân thể Đằng Thanh Sơn mà nói chẳng tính là gì, sợ rằng chỉ có nhiệt độ trong nham thạch mới có chút uy hiếp với hắn. Nên biết, mức độ cứng rắn của thân thể hắn còn vượt qua hợp kim sắt thép, ngay cả đao kiếm của nhất lưu võ giả đều không sợ. Thân thể đáng sợ như vậy, khả năng chịu đựng nhiệt độ cực hạn rất kinh khủng.

- Ba vị đại nhân! Hỏa nham thạch dưới đáy này khiến cho chung quanh quá nóng, hơn nữa còn làm cho người ta rất khát.

Hán tử gầy gò không ngừng nói:

- À! Phía trước đại khái còn khoảng hai dặm đường, chính là nơi của hắc hỏa linh quả. Có điều chỗ đó lại càng nóng hơn.

- Hai dặm đường?

Đằng Thanh Sơn thúc giục:

- Chúng ta đi nhanh một chút!

- Vâng!

Hán tử gầy gò lập tức tăng tốc chạy đi.

Vừa chạy, Đằng Thanh Sơn vừa nhìn chung quanh. Chung quanh dòng nham thạch, những vật ở thể rắn như đá các loại đều có màu đen sẫm. Về phần vách đá ở bên cạnh bên cạnh, mặt ngoài ẩn ước có nửa màu trắng. Đằng Thanh Sơn torng lúc đi qua liền đưa tay chạm vào, lập tức có đá vụn bị xói mòn rơi xuống. Đương nhiên, ngoại trừ mặt ngoài thì lớp đá bên trong vẫn rất cứng rắn.

Hơn nữa…

Bên cạnh nham thạch không chỉ có một con đường. Trong lòng đất này còn có những đường hầm, có điều càng vào sâu thì lại càng tối đen, căn bản không biết sâu bên trong có thứ gì.

- Đường hầm này thông đến nơi nào?

Đằng Thanh Sơn nói.

- Không biết! Địa phương quỷ dị này tôi cũng không dám xông loạn. Lúc ấy đi xuống, tôi chỉ dọc theo hỏa nham thạch một đường đi tới, như vậy khi quay đầu lại cũng dễ dàng trở ra, không bị lạc đường.

Hán tử gầy gò nói:

- Càng đi về phía trước sẽ càng nóng, nơi có hắc hỏa linh quả là nơi nóng nhất.

Dọc theo dòng nham thạch quanh co đi tới. Dần dần Đằng Thanh Sơn phát hiện: "Ấy? Dòng nham thạch này đổi màu? Lúc ta vừa mới nhìn thấy, nham thạch rõ ràng có màu đỏ, dọc theo đường đi không để ý, đến đây đã là màu cam."

Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy hơi nóng càng mạnh hơn.

- Phía trước chính là nơi có hắc hỏa linh quả.

Nam tử gầy gò liền nói.


"Hắc hỏa linh quả!" Ánh mắt hai người Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ đều sáng lên, liền tăng tốc.

Càng đi tới, nhiệt độ lại càng cao.

Vừa đi qua một khúc quanh khác, đám người Đằng Thanh Sơn liền đến được một khu vực rất trống trải. Nham thạch vốn chảy thành dòng đã biến thành "hồ nham thạch". Hồ này gần như hình tròn rộng chừng hơn mười trượng, nham thạch bên bờ hồ đều có màu cam. Càng tới gần giữa hồ, nhan thạch dần dần biến thành màu vàng kim. Đặc biệt tại khu vực trung ương nham thạch lại là màu trắng lóa mắt.

Giữa hồ có một khối đá màu đen. Trên khối đá màu đen đó lại có một gốc cây sinh trưởng, lá cây và quả cây cũng có màu đen.

Rễ cây gần như đều ở trong đá, chỉ lộ ra bên ngoài một đoạn rất ngắn, chủ yếu là lá cây và quả.

Nhìn thoáng qua, quả cây màu đen này rất bình thường, không có gì nổi bật.

"Cót cót…"

Chung quanh khối đá ở giữa hồ, phảng phất như nước suối không ngừng nổi lên từng đợt nham thạch. Nham thạch nổi lên đều là màu trắng, trắng đến lóa mắt, có cảm giác như ngước đầu nhìn lên mặt trời.

"Nham thạch màu trắng kia đều là nham thạch dưới trạng thái nhiệt độ cực cao. Càng chảy xuôi ra ngoài, nhiệt độ càng hạ thấp, màu sắc cũng dần dần biến hóa." Đằng Thanh Sơn nhìn chăm chú vào nham thạch màu trắng nổi lên: "Ở dưới khối đá màu đen nhất định là có một thông đạo thông đến sâu trong lòng đất, nham thạch là từ nơi này chảy ra. Nham thạch màu trắng này nhiệt độ rất kinh người!"

Đối với nham thạch màu đỏ, Đằng Thanh Sơn thậm chí còn có ý niệm muốn thử ngâm mình vào trong đó.

Đương nhiên, đó chỉ là ý niệm mà thôi.

Có điều…

Nhìn thấy nham thạch trắng đến lóa mắt này, Đằng Thanh Sơn ngay cả cái ý niệm đó cũng không dám có: "Nham thạch màu trắng này, cho dù là thân thể của ta, một khi đi xuống tuyệt đối cũng chịu không nổi."

Không cần thử nghiệm, chỉ cần nhìn nham thạch trắng đến lóa mắt giống như mặt trời, Đằng Thanh Sơn đã hiểu được.

"Khối đá đen giữa hồ, dưới nham thạch màu trắng chẳng những không hòa tan biến dạng, ngay cả màu sắc cũng không có biến hóa, tuyệt đối không phải là đá bình thường." Đằng thanh sơn hiểu được, khối đá màu đen kia hẳn cũng là bảo vật.

Thế nhưng…

Khối đá màu đen ở giữa hồ, hơn nữa thể tích còn lớn như vậy, ai cũng không biết phần giấu ở bên dưới dòng nham thạch còn lớn bao nhiêu, căn bản không cách nào mang đi.

"Linh căn kia có thể sinh trưởng trên loại đá này, tuyệt đối là bất phàm."

……

Ngay khi ba người Đằng Thanh Sơn đang cảm thán nhìn chăm chú vào hồ nham thạch, hán tử gầy gò kia lại cắn răng một cái, đột nhiên lao vào bên trong đường hầm tối đen bên cạnh.

- Đô thống! Tiểu tử đó chạy chạy rồi!

Đỗ Hồng hô lên một tiếng, lập tức đuổi theo.

Ngay khi hán tử gầy gò vừa chạy vào đường hầm, Đằng Thanh Sơn cũng phản ứng, liền đuổi theo. Có điều khi Đằng Thanh Sơn và Đỗ Hồng chạy đến đường hầm, liền thấy hán tử gầy gò rẽ vào một khúc quanh, biến mất khỏi tầm nhìn.

- Ngươi ở nơi này, ta đuổi theo hắn!

Đằng Thanh Sơn phân phó.

- Rõ!

Đỗ Hồng tuân mệnh.

Tất cả mọi người đều biết, hán tử gầy gò kia biết vị trí của hắc hỏa linh quả, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát. Nếu không, Quy Nguyên tông khó có thể ung dung lấy được hắc hỏa linh quả và hắc hỏa linh căn.

……


Trong đường hầm sâu thẳm, hễ nhìn thấy một đường rẽ khác, hán tử gầy gò liền lại cắm đầu lủi vào: "Nếu như dọc theo nham thạch chạy về phía sau, bọn họ nhất định sẽ đuổi kịp ta. Lúc nãy tại khu vực sương trắng không có cơ hội trốn, hiện tại chỉ có thể trốn vào trong đường hầm này. Bên trong hoàn toàn tối đen, nói không chừng ta sẽ có hy vọng chạy thoát."

Hắn tử gầy gò nhắm mắt chạy loạn.

Đằng Thanh Sơn lúc thì chạy nhanh, lúc thì dừng lại. Trong đầu còn ghi nhớ: "Trái, trái, phải, trái…"

Kỳ thật nói về tốc độ, Đằng Thanh Sơn nhanh hơn rất nhiều so với đối phương. Thế nhưng bên trong đường hầm này hoàn toàn tối đen, khi đối phương quẹo vào, hắn căn bản không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể dùng tai để nghe, cho nên tốc độ cũng chậm đi.

"Ấy…" Đằng Thanh Sơn đứng tại một ngã rẽ, lỗ tai cẩn thận nghe ngóng. Tiếng chân chạy đúng là từ phía trước truyền đến, nhưng trước mặt hắn lại là vách đá.

"Rốt cuộc là đi bên nào?" Đằng Thanh Sơn đã từng trải qua huấn luyện sát thủ, những ký ức lộ trình đơn giản này không thành vấn đề.

Đột nhiên…

Chân phải của Đằng thanh sơn như một đạo ảo ảnh mạnh mẽ đá vào vách núi phía trước. "Bồng!" một tiếng, vách đá dày chừng hơn một trượng trực tiếp bị Đằng Thanh Sơn một cước đá vỡ. Phía trên cũng có vô số đá vụn rơi xuống, nhưng trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn chỉ sử ra một thức "Hỗn Nguyên Nhất Khí" đã dễ dàng đánh văng toàn bộ ra ngoài.

Thông đạo dày hơn một trượng, đủ để chứa một người bị Đằng Thanh Sơn một cước đá vỡ.

Đi qua thông đạo, Đằng Thanh Sơn lại nghe ngóng.

……

"Phải trốn, phải trốn! Địa phương quỷ quái này tối đen, người của Quy Nguyên tông có thể tìm được ta mới là lạ!" Hán tử gầy gò trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Đợi một lát nữa hãy chậm rãi tìm đường ra ngoài!"

Ngay khi trong lòng hắn đang thoải mái, đột nhiên…

"Vù!"

Một mùi tanh ập đến. Hán tử gầy gò còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó không còn ý thức.

Một cặp đồng tử màu đỏ quét qua chung quanh, một quái vật to lớn màu đen chậm rãi đi ra khỏi hang ổ ban đầu. Quái vậy này thân hình cao chừng hai trượng, dài khoảng bốn năm trượng khiến cho người khác kinh hãi, đúng là Xích Lân thú. Có điều Xích Lân thú hiện giờ so với hơn một tháng trước thì cường đại hơn nhiều.

Xích Lân thú hiện giờ, hậu thiên cường giả hầu như không thể uy hiếp đến nó.

Xích Lân thú đi tới từng bước một, rất nhỏ không hề có một chút thanh âm. Bốn chân nhẹ nhàng giống như con mèo nhỏ đi tới, lặng yên không một tiếng động.

Đi được một lát, khi đi qua một khúc quanh, Xích Lân thú liền phát hiện một bóng dáng phía xa. Bóng dáng kia rất quen thuộc, cùng với một cây trường thương từng đả thương nó. Đồng tử màu đỏ lạnh lùng của Xích Lân thú co rút lại, toàn thân lập tức lui về.

Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.

"Ấy?"

Đằng Thanh Sơn lập tức lùi lại như tia chớp, xông đến khúc quanh kia, nhìn sang hai bên.

"Không có ai?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày: "Cảm giác của ta hẳn là không sai!"

Ở kiếp trước, những đặc công đều không thể lặng lẽ tới gần Đằng Thanh Sơn. Kiếp này khi mười tuổi, mã tặc mai phục không một kẻ nào có thể tránh khỏi phát hiện của hắn.

Con Xích Lân thú kia mặc dù chỉ liếc mắt một cái liền lập tức lùi về, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn trong nháy mắt phát hiện ra.

"Ấy?" Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương trong tay, nhìn ngã rẽ hai bên: "Một chút động tĩnh cũng không có…"

Hồi lâu, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể lựa chọn trở ra. Nhưng hắn lại không biết, hán tử gầy gò lúc này đã trở thành bữa ăn trong bụng Xích Lân thú.

……

Một lúc sau, Xích Lân thú lại tiến vào trong mê cung tối tăm. Xích Lân thú trời sinh quen thuộc với hoàn cảnh tối tăm nóng cháy. Ở trong đường hầm gần như không có một chút ánh sáng này, Đằng Thanh Sơn nhiều nhất chỉ có thể nhìn xa mười thước, nhưng Xích Lân thú thì lại có thể nhìn rõ giống như ban ngày. Đây là năng lực đặc biệt của cặp mắt của nó.

Mũi của Xích Lân thú cũng rất linh, chỉ cần nghe mùi, nó đã dễ dàng dọc theo đường nhỏ mà Đằng Thanh Sơn rời đi đuổi theo.

Chỉ chốc lát, Xích Lân thú dừng lại tại một nơi.

Nơi này chính là nơi vừ rồi Đằng Thanh Sơn một cước đá vỡ vách đá dày chắc. Nham thạch dày chừng hơn một trượng, sợ rằng bất cứ hậu thiên võ giả nào trong thiên hạ đều khó có thể công phá được, nhưng Đằng Thanh Sơn thì lại có thể một cước đá vỡ.

Nên biết, trên cơ thể người, lực lượng của phần chân bình thường mạnh hơn so với lực cánh tay.

Hai tay của Đằng Thanh Sơn có mười tám vạn cân lực lượng, phần chân càng đáng sợ hơn.

Tuy nhiên hai tay có thể sử dụng binh khí, có thể ngưng tụ lực lượng vào mũi thương. Mũi thương rất nhỏ, lực công phá tập trung đáng sợ như vậy, uy lực đương nhiên lớn hơn rất nhiều. Về mặt khống chế binh khí, chân không thể nào so được với hai tay, nhưng về mặt lực lượng, phần chân trời sinh mạnh hơn rất nhiều.

Lúc trước khi Đằng Thanh Sơn đối mặt với giao long tại Bích Hàn đàm, cũng nhờ một cước đá văng mới có thể chạy trốn.

Lực một chân của hắn ít nhất cũng có hai ba chục vạn cân, đương nhiên dễ dàng đá vỡ nham thạch này.

Xích Lân thú rất quen thuộc hang ổ của mình, trước hôm nay, nơi này tuyệt đối không bị vỡ.

Xích Lân thú ngẩng chiếc đầu lớn lên, nhìn chằm chằm vào phương hướng Đằng Thanh Sơn rời đi, một đôi đồng tử màu đỏ thu lại. Trí tuệ của nó không hề thấp hơn loài người phổ thông. Từ động khẩu đáng sợ này, nó phán định ra… địch nhân ẩn chứa thực lực đáng sợ đủ để uy hiếp nó.