Cửu Biện Liên

Quyển 8 - Chương 7: Đá Phong Cố

“Sáu phút gì chứ?” Huyền Kỳ khó hiểu.

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Chắc cậu cũng nghe nói, mười hai giờ đêm
là thời gian đặc biệt, là cuối ngày cũng là bắt đầu ngày mới đồng thời
cũng là lúc âm khí nặng nhất.”

“Ý anh là lúc mười hai giờ, cơ quan trong nước sẽ mở ra?” Huyền Kỳ hỏi “Sao anh biết?”

“Chỉ đoán thôi.” Thẩm Thiên Huy nói “Một nơi bí mật như thế, sao có
thể có sẵn cửa lớn công khai chờ cậu đến gõ chứ. Cửa của cơ quan được
thiết lập dưới nước, theo như cách suy nghĩ của người cá, đó là chuyện
rất bình thường, giao châu và bản đồ kho báu đều giao cho Tần Long, bên
dưới lại có một lỗ hình tròn, tổng hợp tất cả những điều trên, không
phải đã rõ ràng rồi sao?”

“Khóa Vọng Châu.” Diệu Diệu vẫn trong trạng thái suy tư từ lúc Tần
Long lên bờ, lúc này đã mở miệng “Đó là một loại cơ quan đặc biệt của
người cá, vì phải dùng giao châu để mở trong đêm trăng tròn nên mới được gọi như thế.”

“Sao giờ này cô mới nói.” Huyền Kỳ thả lỏng người “Nếu cô nói sớm thì đâu cần lãng phí nhiều tế bào não của Thẩm Thiên Huy như thế.”

“Giờ nhớ cũng đâu có muộn, điều này chứng minh cách mở khóa của anh ấy
là đúng, chờ một chút đi, chắc chắn sẽ có thứ gì đó xuất hiện.” Diệu
Diệu nói năng hùng hồn.

Hai người đấu võ mồm mấy câu, tôi nhìn bên ngoài, đã gần đến mười hai giờ.

Trăng lúc này đã vừa tròn vừa sáng, trên trời gần như không có gợn
mây, ánh trăng chiếu vào trong đầm phản xạ ra ánh sáng, chiếu sáng cả
gương mặt của mọi người.

Tần Long còn đang ngâm mình trong nước, thoạt nhìn dường như cũng không hề cảm thấy lạnh, cậu ta cũng không vội bước ra ngoài.

Diệu Diệu và Huyền Kỳ dần im lặng, đều dời mắt về phía đầm nước.

Thế nhưng, đợi thật lâu lại không hề có chuyện gì xảy ra.

“Cô xác định đây là loại khóa đó à?” Huyền Kỳ không còn nhẫn nại, hỏi Diệu Diệu.


Diệu Diệu cũng không dám khẳng định: “Đúng mà… tất nhiên rồi.”

Lời vừa dứt, đột nhiên có một cột sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống nước, vài giây sau, dưới nước như đáp lại ánh sáng ấy, bắt đầu sôi sục.

“Anh nhìn đi, anh nhìn đi, em đã nói mà!” Diệu Diệu hưng phấn hẳn, chỉ vào đầm nước lớn tiếng nói.

Cảnh tượng đó kéo dài chừng một hai phút, sau đó gần như cột sáng đang phản xạ, đột nhiên chiếu gấp khúc về phía thác nước.”

“Ra rồi ra rồi!” Diệu Diệu kích động đến mức giọng nói hơi thay đổi.

Cột sáng lẳng lặng chiếu vào thác nước, một lúc sau, thác nước như
một bức màn được vén lên, chầm chậm tách ra hai bên, mà vách núi đá cũng xuất hiện một khe hở.

“Tôi đi qua xem thử.” Tần Long nói rồi nhanh chóng bơi qua.

Lúc cậu ta bơi đến trước vách núi, đột nhiên cậu lại dần đi lên bờ.
Nhìn kĩ lại, hóa ra nơi đó có một phần đất liền, chỉ vì ánh sáng quá mờ
nên mới không thấy rõ mà thôi.

Cậu ta đi về phía cánh cửa, nhìn từ trên xuống dưới sau đó đưa tay
đẩy, rồi lại như phát hiện điều gì, cậu ngồi xổm xuống nhìn thật cẩn
thận, sau đó xoay người bơi trở về.

“Hình như không có chỗ đẩy vào.” Cậu nói.

“Cửa có hình dáng thế nào?” Diệu Diệu nghe nói thế thì cảm thấy vô cùng hứng thú.

“Chính là loại cửa đá dùng hai miếng đá ghép lại ấy….” Tần Long trả lời.

“Trên cửa có cái lỗ nào không?” Diệu Diệu lại hỏi.

Tần Long “Ừm” một tiếng “Có, bốn cái.”

Sắc mặt Diệu Diệu hơi khó coi, đi qua đi lại mấy bước, không biết đang cằn nhằn cái gì.

“Tóm lại có mở được không?” Vu Dương thấy cô ấy như thế, hơi mất kiên nhẫn.

Vẻ mặt của Diệu Diệu lúc này có vẻ nghiêm túc hiếm hoi: “Phải đi xem mới biết được.”

Thẩm Thiên Huy nghe cô ấy nói thế thì lấy ra một tờ giấy vàng, phẩy trái phẩy phải một hồi rồi xếp thành một chiếc thuyền giấy.

“Anh làm gì thế? Đừng nói là định dùng thứ này đưa chúng tôi qua đó nha?” Huyền Kỳ nhìn thấy thế không khỏi bật cười.

Thẩm Thiên Huy cũng cười cười, không nói gì, chỉ thả thuyền giấy
xuống nước, thuyền giấy vừa dính nước lập tức trở nên to lớn, một lúc
sau đã trở nên lớn đến mức có thể chở hết mấy người chúng tôi.

“Đi thôi.” Thẩm Thiên Huy nói rồi dẫn đầu leo lên.

Thuyền giấy nhúc nhích mấy cái, hơi chìm xuống một chút nhưng thoạt nhìn vẫn rất ổn.

Vu Dương theo sát phía sau, không hề do dự chút nào.

“Không chìm thật à? Tôi rất sợ nước.” Diệu Diệu rất lo lắng, núp sau lưng Huyền Kỳ, túm lấy tay cậu.

“Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian.” Chân mày Vu Dương gần như dính chặt vào nhau, giọng nói cũng không còn khách khí nữa.

Tôi nhìn hai người đàn ông kia, lại nhìn thấy hai cái ba lô nặng
trịch yên bình ở trên thuyền, cũng không còn lo lắng nữa, sải bước đi
đến.

Vừa lên thuyền, dưới chân hơi lắc lư, cảm giác rất không bền chắc, tôi hơi sợ: “Thật sự không sao à?”

“Nếu cô lo lắng thì có thể bơi qua kia, giống Tần Long.” Vu Dương lạnh nhạt nói.

Anh nói lời này làm tôi cứng họng… Tôi vốn chính là một con vịt cạn,
cho dù biết bơi tôi cũng không muốn xuống trong lúc lạnh lẽo thế này
đâu.

Huyền Kỳ thấy chúng tôi đều đã lên thuyền, bất đắc dĩ đành phải cùng
Diệu Diệu nơm nớp lo sợ bước lên. Tần Long ở dưới nước đẩy thuyền giấy
đi về phía dưới thác nước, khi đến gần chúng tôi mới nhìn rõ, nơi đó có
một tảng đá to lớn được nước cọ rửa cực kỳ bóng loáng, khoảng chừng mười mấy mét vuông, giống như một con đường nho nhỏ, một đầu thông xuống
dưới nước, mặt khác thì thông đến chỗ cửa đá.

Thẩm Thiên Huy đi xuống thuyền trước, mở đèn pin lên, đồng thời quay đầu dặn chúng tôi: “Rất trơn, cẩn thận dưới chân.”

Dưới ánh trăng, cửa đá trước mặt gần như chiếm hết cả vách núi, được
tạo nên vô cùng mộc mạc. Từ trên xuống dưới không hề có vật trang trí
gì, thậm chí còn không được mài phẳng. Nếu không phải có bốn lỗ nhỏ bên
trên, chắc cũng chẳng nhìn ra đây là hai cánh cửa.

Chúng tôi cũng lấy đèn pin trong túi của mình ra, đến gần một lúc, có thể loáng thoáng thấy được trên mỗi cánh cửa, cách mặt đất khoảng hơn
một thước có đục hai cái lỗ nhỏ.

Diệu Diệu là người rời thuyền cuối cùng, liếc mắt nhìn thấy mấy cái lỗ nhỏ kia, chân mày lập tức nhíu chặt.

“Sao rồi?” Thẩm Thiên Huy thu lại thuyền giấy, thấy thế thì hơi lo lắng.

Diệu Diệu không nói, chạy vội đến.

Cái lỗ nhỏ hơi dài, được đục khá tinh tế, sâu khoảng năm sáu
centimet, dài khoảng hai mươi centimet, chiều rộng cỡ một bàn tay bình
thường, bên trong có dính đầy bụi và rêu xanh. Như vậy, lần cuối cùng có người đến đây đã là rất lâu trước đây rồi.

Diệu Diệu cạo sạch mấy thứ bám trên cửa, phồng má thổi sạch sẽ, mới
phát hiện bên dưới đáy có một cái lỗ trũng hình nửa vòng tròn.

“Mọi người nhìn đi, đây là ổ khóa.” Tay cô chỉ vào cái lỗ nói “Hai
miếng cửa đá này chính là đá Phong Cố, may là cha của Tần Long cũng
không quá đáng lắm, trên mỗi cánh cửa chỉ có hai ổ khóa, nếu không…”

“Có mở được hay không?” Vu Dương xen ngang, chỉ muốn biết kết quả.

Diệu Diệu lườm anh: “Còn ba lỗ còn lại, phải xem mới biết được, chỉ
cần trong đó có một cái được phong cố bằng lời nói thì sẽ rất khó.”

“Phong cố gì chứ? Là sao?” Huyền Kỳ luôn cảm thấy rất hứng thú với các loại danh từ mới.

Diệu Diệu vừa thổi bụi vừa giải thích: “Phong cố bằng lời nói, tức là phải dựa vào chú ngữ mới có thể mở đá Phong Cố, tương tự, giải phong cố bằng máu phải dựa vào máu của chính người khóa hoặc quan hệ huyết
thống, giải phong cố bằng vật thì phải dựa vào vật, ví dụ như giao châu, hoặc chìa khóa. Trong ba thứ, phong cố bằng chú ngữ là khó giải nhất,
bởi vì tiếng nói là một thứ rất phức tạp, nhưng nếu không may chú ngữ
được đặt bằng ngôn ngữ của người cá thì xin lỗi, tôi không có cách đâu.”

Sau khi phủi sạch cái lỗ thứ hai, dưới đáy là một cái lỗ nhỏ hình
vuông, Diệu Diệu nhìn, bảo rằng đây là phong cố bằng vật, để mở khóa này cũng không khó; dưới cái khóa thứ ba là một cái rãnh nhỏ, dẫn thẳng vào bên trong cửa đá.


“Tần Long, lát nữa phải xin chút máu của anh rồi.” Diệu Diệu cười, quay đầu lại nói.

Chỉ còn một cái lỗ nhỏ, tất cả mọi người đều hơi khẩn trương, không biết thứ cuối cùng đợi chúng tôi là gì.

Từng mảng rêu xanh được kéo ra, trước mắt chúng tôi là một cái lỗ
hình chữ nhất giống như ở cái khóa thứ hai. Diệu Diệu chưa tin lắm, kề
sát vào nhìn thử, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tần Long, lấy giao châu ra, đặt vào cái lỗ nửa vòng tròn kia.” Diệu
Diệu nói, sau đó lấy ra một cái bao nhỏ tinh xảo trong ba lô.

“Bắt đầu luôn à?” Tôi nhìn dáng vẻ hoàn toàn tự tin của cô ấy.

Diệu Diệu gật mạnh đầu, mở bao nhỏ ra, lấy vài công cụ có hình dáng
kì quái, vén tay áo lên bắt đầu nghiên cứu mấy cái ổ khóa kia.

Lúc này Tần Long đã nhảy xuống dưới đầm, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy
đều đang bật đèn pin, còn đang nghiên cứu cái khóa cuối cùng được lau
sạch kia. Vu Dương thì đứng ở bên cạnh, nhìn tảng đá từ trên xuống dưới, như có điều suy nghĩ.

“Trên cửa không có phù chú.” Anh nói.

“Cần phù chú để làm gì?” Huyền Kỳ ngẩng đầu lên hỏi.

“Nhớ không, em đã từng nói, nếu không cẩn thận, nhẹ thì gặp nước ngập cát chìm, nặng thì bị phép thuật trong phù chú giết chết? Những thứ này đều do phù chú trên đá Phong Cố làm ra.” Diệu Diệu nói “Hơn nữa, đá
Phong Cố mà không có phù chú thì không thể dùng được, bởi vì phù chú
không chỉ dùng để trừng phạt mà còn để tạo nên chìa khóa.”

“Mọi người nhìn xem, đây có phải phù chú không?” Thẩm Thiên Huy dường như phát hiện ra điều gì.

“Đâu nào? Để tôi nhìn thử.” Diệu Diệu bỏ đồ trong tay ra, vội vàng chạy qua xem.

“Sao hả? Phải không?” Huyền Kỳ ở bên cạnh chiếu đèn pin giúp cô.

Một lúc lâu sau, Diệu Diệu ngẩng đầu lên, nét mặt lại cực kì khó coi “Cái này, e là tiêu rồi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao cô ấy nói thế.

“Đúng là phù chú.” Diệu Diệu nói “Tất cả những cái hố nhỏ trên vách
đều là phù chú, nó không chỉ dùng để ghi chép lại mà còn là một phương
pháp bảo vệ rất đặc biệt, phải có một khối Dương Chi Bạch Ngọc, dung hòa sự sắc bén của phù chú, nếu không, dù là thứ gì, ngay cả là chìa khóa
đi nữa, chỉ cần đụng đến ổ khóa, pháp thuật sẽ lập tức bị khởi động, mà
ngọc này, nhất định phải là ngọc cổ. Giờ tôi đã mở khóa đầu tiên, không
còn đường lui nữa, giờ biết đi đâu tìm khối ngọc như thế đây.”