Cửu Biện Liên

Quyển 7 - Chương 5: Là kẻ giết người biến thái hay kẻ buôn bán nội tạng

Tôi khẳng định người hôm qua tấn công tôi chính là kẻ phạm tội giết
người đang bị truy nã, nhưng khi cầm lấy điện thoại, tôi lại do dự.

Một mặt, tôi không biết phải giải thích những chuyện tối qua như thế nào.

Thẩm Thiên Huy và Vu Dương tất nhiên sẽ không tiện ra mặt, nếu chỉ có tôi và Huyền Kỳ, hai sinh viên bình thường, tay không tấc sắt lại xông
vào đọ sức với một tên cầm dao — nhìn dấu vết trong sân nhà tôi, hẳn là
một trận đánh nhau vô cùng liều mạng —- nhưng lại không ai bị thương đổ
máu, chuyện này cũng không phải không thể, nhưng ít nhiều gì cũng có sự
kì quái.

Vả lại, đối mặt với mấy vị cảnh sát có trực giác vô cùng nhạy cảm,
nếu nói thật, chắc chắn họ sẽ không tin chúng tôi, nhưng nếu nói gì đó
có sơ sót, cũng có thể bị phát hiện, không chừng sẽ đưa đến nhiều phiền
toái không cần thiết.

Mặt khác, trong sân lúc này vô cùng lộn xộn, không chỉ đầy mảnh kính
vỡ từ cửa sổ, lúc Thẩm Thiên Huy làm phù chú nổ tung kia, còn làm cho
bùn đất văng tung tóe, khiến chỗ đó bị cháy thành một mảng đen sì, tình
cảnh như thế, lấy gì mà giải thích đây?

Lúc tôi đang chưa quyết định được, chiếc điện thoại vốn ít người gọi đến, lại đột nhiên vang lên.

“Tôi là Diêu đội.” Người bên kia điện thoại nói ra thân phận của mình.

Tôi sửng sốt, theo bản năng cảm thấy ông gọi là vì —- chuyện vừa xảy ra.

Diêu đội nói rất nhanh, nhanh đến mức tôi suýt không nghe kịp, nhưng
cũng nói rất ngắn gọn, chỉ bảo tôi và Huyền Kỳ qua đó một chuyến, bảo
chúng tôi ở nhà chờ, một lúc nữa sẽ lái xe sang đón.

Cúp máy xong, Huyền Kỳ vừa nghe tôi nhắc đến Diêu đội, cũng suy nghĩ giống hệt tôi.

“Không chừng là vì chuyện của tên tội phạm giết người kia.” Thẩm Thiên Huy đoán.

“Không biết.” Tôi cũng không đồng ý “Nếu như họ đã thông báo khắp nơi muốn bắt người này, hẳn là sẽ không nghĩ đến mấy chuyện kì quái gì đâu
nhỉ.”

Thẩm Thiên Huy cười cười, không nói gì nữa, chỉ bảo cứ đi thử xem sao.


Tôi rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ta vài câu, không lâu sau đã
nghe thấy tiếng gõ cửa. Bên ngoài có đậu một chiếc xe màu đen, rèm cửa
sổ kéo kín mít. Thấy chúng tôi lên xe, ông mới gật gật đầu, cười cười,
sau đó không quay lại nhìn chúng tôi nữa.

Trước khi lên xe, tôi vô tình nhìn về phía chiếc cửa sổ của nhà bên
cạnh, lờ mờ thấy gương mặt của Tần Long, sau đó lại không thấy đâu nữa.

Còi xe cảnh sát réo vang, chúng tôi nhanh chóng đến cục cảnh sát, đi vào phòng tiếp khách.

Diêu đội dẫn chúng tôi vào phòng ngồi, cho chúng tôi mỗi người một tách trà, cũng không nói gì, chỉ cau mày hút thuốc lá.

“Xảy ra chuyện gì ạ?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.

Diêu đội thở mạnh ra một hơi khói, lại thở dài thườn thượt: “Hai người có xem tin tức tối qua không?”

Nghe vậy, tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau một cái, xem ra Thẩm Thiên Huy đoán đúng.

“Có phải vụ án một nhà ba người bị giết không?” Tôi không muốn nói quanh co.

Diêu đội gật gật đầu: “Cảnh sát bên kia theo đuôi hắn ta một quãng
đường dài, phát hiện hắn ta trốn xuống đây, chúng tôi đành phải hỗ trợ,
Cũng rất khéo, người dẫn đội bên kia là một chiến hữu của tôi, tối qua
chúng tôi bàn với nhau về một số chi tiết trong vụ án, sau đó tôi mới
nghĩ đến việc gọi hai người sang đây phân tích thử xem….”

Huyền Kỳ bật cười: “Diêu đội, ông đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”

Diêu đội cười miễn cưỡng, vừa nhả thêm một ngụm khói nữa rồi nói:
“Chuyện hôm nay tôi nói với hai người, tuyệt đối phải giữ bí mật.”

Thấy chúng tôi đều gật gật đầu, ông mới tiếp tục nói: “Theo vị chiến
hữu kia của tôi nói, lúc ấy, nhóm của ông ấy là người đầu tiên đến hiện
trường, người báo cảnh sát chính là chủ cho thuê nhà, người đó đã hoảng
sợ đến co quắp cả người, há mồm run rẩy ngồi trước cửa, mấy người họ
phải hỏi anh ta mấy lần anh ta mới nhớ đến việc lấy chìa khóa mở cửa ra. Vừa mở cửa, mùi thi thể thối rữa liền bốc lên khiến mọi người đều suýt
ói, tình cảnh trong phòng quả thật là thê thảm không nỡ nhìn, khắp nơi
đều là máu, thi thể ba người kia đều đã biến dạng.”

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến “câu chuyện kinh khủng” kia của Tần Long.

“Bên nghiệm thi sau đó có nói cho ông ấy biết, nguyên nhân cái chết
của ba người là do mất máu quá nhiều, mà lí do dẫn đến mất máu, chính là thận của ba người họ đều bị người khác cắt đi.”

Huyền Kỳ đang uống trà, nghe thấy câu này, lập tức phun cả nước: “Thận của ba người đều bị cắt đi?”

Diêu đội gật gật đầu: “Sau khi điều tra rõ thân phận của người chết,
họ mới biết ba người này là người cùng một nhà, cũng chỉ là những người
bình thường, quan hệ với mọi người xung quanh cũng rất đơn giản, không
có kẻ thù, cũng không có dính líu đến lợi ích của bất cứ ai, đứa con học lớp mười một, thành tích bình thường. Cảnh sát bên kia cũng đến nhà của mấy người kia xem thử, cũng không hề phát hiện dấu vết bị đột nhập,
trong nhà cũng không hề có dấu vết ẩu đả.”

“Ba người đó có phải bị hạ thuốc mê không?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.

Diêu đội hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”

Huyền Kỳ sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình lỡ miệng, vội giải
thích: “Ặc, bởi vì, nếu muốn cắt thận của người ta, nhất định phải hạ
thuốc mê, nếu không thì sẽ rất khó.”

Diêu đội nghĩ cũng thấy đúng: “Ừm, đúng vậy. Trong cơ thể của ba
người họ quả thật có xét nghiệm ra được thành phần của thuốc mê, sau khi tra ra thì phát hiện nước trà trên bàn có vấn đề. Sau khi tổng hợp lại, bên cảnh sát khẳng định là do người quen gây án, sau đó họ lại điều tra thêm, cuối cùng phát hiện, bác sĩ khoa ngoại nhà bên cạnh có khả nghi
lớn nhất.”

“Bác sĩ kia có con cái gì không?” Tôi bật thốt lên, không chừng có
thể tìm được thân thích của hắn ta, hoặc ít nhất là người có liên quan
đến hắn.

“Không có, tại sao lại hỏi vậy?” Vẻ mặt Diêu đội hơi khó hiểu.

“Có lẽ…có lẽ….” Tôi cũng phát hiện mình lỡ miệng “Không chừng nguyên
nhân là do hai đứa con của hai nhà cãi cọ hoặc là con của bác sĩ kia bị
sỉ nhục gì đó.”

Không ngờ nghi vấn này lập tức bị bác bỏ.

Diêu đội nhìn tôi một lúc, lắc đầu nói: “Không có. Bác sĩ này còn
đang thực tập, còn độc thân, cũng không có bạn gái. Quan hệ giữa hắn ta
và đồng nghiệp rất đơn giản, lại là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ
hắn cũng chỉ là nông dân. Hắn ta ngoài việc đi làm, thì cũng chỉ ở nhà,
cũng không gặp gỡ đồng nghiệp quá nhiều. Dựa theo ngôn ngữ của mấy người trẻ tuổi các cô, hắn ta quả thật là một trạch nam* chính hiệu.”

(*trạch nam: người chỉ thích quanh quẩn ở nhà, không thích đi đâu khác.)

“Tại sao lại nghi ngờ hắn?” Huyền Kỳ uống nước, nét mặt đã hơi có vẻ khác thường.

“Bời vì sau khi hỏi qua chủ cho thuê nhà, người đi thuê phòng chính
là hắn ta.” Diêu đội nói “Hơn nữa, sau khi khám nghiệm tử thi, thủ pháp
cắt nội tạng của kẻ gây án vô cùng thành thạo, hẳn là một kẻ chuyên
nghiệp. Mấu chốt chính là, theo phản ứng của mấy người hàng xóm, tên bác sĩ này rất thường lui tới với gia đình này, quan hệ không tồi, đêm xảy
ra án mạng, có người nhìn thấy hắn ta cầm bao đựng lá trà, gõ cửa nhà kế bên.”

Nói rồi, ông đột nhiên dừng lại, hơi sững sờ.

“Sau đó thì sao?” Huyền Kỳ thấy ông không nói, lại hỏi tiếp.

Lúc này tàn thuốc trong tay Diêu đội đột nhiên rơi xuống trúng ngón
tay ông, ông bị nóng liền vùi điếu thuốc vào tàn gạt, nhưng lại quên mất trong đó có bỏ vỏ của túi pha trà ban nãy, ngay lập tức, trong gạt tàn
bốc lên một luồng khói xanh lét, đồng thời, một mùi khét nồng nặc tràn
khắp phòng, ông luống cuống đổ chút nước trà vào, rồi phủi phủi bụi bám
trên quần áo.

Sau khi xong xuôi, ông mới tiếp tục nói: “Vốn là chiến hữu kia của
tôi cho rằng mục đích của tên bác sĩ là đem bán nội tạng của ba người
kia, thận là một bộ phận rất hút hàng ở chợ đen, nhưng tra đến tra đi,
mấy tên chuyên bán nội tạng kiếm tiền cũng bắt được mấy tên, nhưng lại
không ai có quen biết với tên bác sĩ kia. Sau đó, mấy người họ lại nghĩ
theo hướng hắn ta là một tên giết người biến thái, nhưng sau khi xem xét kết quả giám định tinh thần trước khi vào nghề còn lưu lại ở nơi hắn
từng làm việc, chứng minh rằng tinh thần của hắn ta hoàn toàn bình
thường, nhưng mấy quả thận kia lại không ai tìm được.”

“Chôn? Có lẽ vậy?” Huyền Kỳ thuận miệng đoán.

“Chiến hữu của tôi nói với tôi, họ đã dùng rất nhiều biện pháp, cũng
không thu hoạch được gì, cuối cùng, không còn cách nào, đành lén đi bói
một quẻ, nhưng kết quả quẻ bói đều khiến bọn họ sởn cả gai ốc.” Diêu đội nói rồi, lại cầm một điếu thuốc lên “Thầy bói nói, không tìm được thận
đâu, bị người ta ăn mất rồi.”

Ngay lập tức, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu hỏi —- Tần Long rốt cuộc là ai?


Huyền Kỳ sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên cười bảo: “Người đó cố ý lừa
bịp à, không chừng là chôn trong đất rồi bị chó hoang mèo hoang ăn mất
đó.”

“Lúc ấy tôi cũng bảo vậy.” Diêu đội khẽ gật đầu “Nhưng ông bạn tôi
bảo, thầy bói đã nói rõ ràng là bị “người ta” ăn hết, hơn nữa, nếu như
chó hoang mèo hoang bới được thận từ trong lòng đất, lẽ ra chỗ đó đã
phải có dấu vết.”

Im lặng một lúc, Huyền Kỳ hỏi: “Như vậy, Diêu đội tìm chúng tôi là muốn biết cái gì?”

“Hai người có cách nào để biết mấy quả thận kia đang ở đâu không?”
lời nói của Diêu đội khiến cả hai chúng tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Không thể nào, chúng tôi đâu biết bói toán.” Tôi nói.

Diêu đội vỗ cằm, lại nói: “Vậy hai người có cách nào khác không, có
phải tên này cũng giống như bạn học trước kia của hai người, bị thứ gì
nhập vào không?”

“Vậy thì cũng phải nhìn thấy hắn ta thì mới biết được.” Huyền Kỳ nhún nhún vai, tỏ vẻ mình hết cách.

Diêu đội muốn nói lại thôi, sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại xen ngang, ông bắt điện thoại, mới nghe được một lúc thì mặt đã biến sắc.

“Tôi phải đi.” Nói xong ông lập tức cúp điện thoại, hối hả chạy đi
“Vừa nhận được tin báo án, tối qua lại có người chết, cũng bị moi thận.”

Chúng tôi nghe vậy không khỏi nhìn nhau.

“Diêu đội, khoan đã.” Tôi vội kéo ông “Tên bác sĩ kia, có phải là người đã được đưa trên tin tức kia không?”

Diêu đội lại gật đầu, lại muốn đi.

“Có phải ở chỗ sống mũi của hắn ta có một vết sẹo rất sâu?” Tôi kéo ông, lại hỏi.

“Đúng vậy, trên hình cũng thấy rất rõ mà.” Diêu đội bối rối “Tôi thật sự cần phải đi, hai người về trước đi.”

“Tối qua tôi đã thấy hắn.” Tôi nói.

“Sao cô không nói sớm!” Diêu đội vỗ đùi, gọi điện thoại dặn dò mấy
câu, sau đó móc ra quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên mình “Ngày hôm qua là lúc nào? Ở đâu?”

“Phải nói là rạng sáng hôm nay, khoảng hai giờ, ở nhà tôi.” Tôi nói.

20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>