Cửu Biện Liên

Quyển 7 - Chương 13: Thiếu niên máu lai

Vu Dương nghe Tham Lang bảo là mùi hủ thi thì cau mày suy nghĩ thật
lâu. Tham Lang thấy mọi người không ai lên tiếng thì càng mất kiên nhẫn, ngáp một cái: “Còn chuyện gì nữa không?”

Vu Dương vẫn yên lặng, Thẩm Thiên Huy thì nhìn về phía Huyền Kỳ, Huyền Kỳ thì nhìn về phía tôi.

“Chắc là không rồi…” Tôi nói.

Tham Lang quăng cho chúng tôi cái nhìn xem thường: “Sau này, nếu
không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi tôi. Chuyện nhỏ tẹo như hạt
đậu mà cũng quấy rầy giấc ngủ của người ta, còn chuyện nghiêm túc tôi
nhờ cô lại chả có tin tức gì, thân thể của tôi đâu? Đi tìm nhanh lên.”

Nói rồi, xoay người biến trở về.

“Anh ta muốn thân thể thế nào?” Huyền Kỳ tò mò hỏi tôi.

Tôi thở dài: “Tốt nhất là Thiên Cẩu.”

“Chúng ta đi đâu tìm Thiên Cẩu cho anh ta đây?” Huyền Kỳ kinh ngạc.

Tôi cũng bất đắc dĩ: “Anh ta nói, anh ta biết chúng ta không thể tìm
nổi thân thể của Thiên Cẩu, dùng thứ khác uy phong một chút cũng được,
nhưng anh ta lại bảo, sư tử thì tàn bạo, báo gấu gì đó cũng không thích, chị bị bức đến không còn cách nào, ngay cả chó ngao Tây Tạng và chim
ưng cũng lôi ra luôn, nhưng anh ta vẫn không chịu.”

Huyền Kỳ kinh ngạc, lại có vẻ hả hê: “Thú cưng của chị thật đúng là
khó chiều. Thôi thì cứ kệ anh ta đi, khỏi lo nữa, dù sao thì mỗi lần có
việc anh ta đều nhập vào người chị, cũng không tồi.”

“Nhưng mỗi lần bị anh ta nhập vào, cả người chị đều mệt rã rời, lại
đau nhức nữa.” Tôi nghĩ, lại cảm thấy không ổn. “Thêm mấy lần nữa, khó
tránh việc bị thương đến gân cốt, chưa kể, anh ta cũng cứu chị mấy lần,
thôi thì cứ làm hết sức đi.”

Huyền Kỳ nghe tôi nói thế, dù cảm thấy cũng có lý, nhưng lại không
cam lòng: “Nhưng yêu cầu như vậy thì cao quá, dù sao thì dù lúc anh ta
còn sống, Thiên Cẩu cũng đã khó tìm lắm rồi. Đúng không?”

Câu “đúng không” kia là hỏi Thẩm Thiên Huy.


Thẩm Thiên Huy cười cười: “Thanh Loan nói đúng, bất kể là anh ta muốn gì, tóm lại là cứ làm hết sức thôi.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện thì Vu Dương đã bừng tỉnh: “Làm hết sức cái gì?”

“Tham Lang muốn có một thân thể.” Huyền Kỳ nói “Anh ta muốn Thanh
Loan tìm giúp. Đúng rồi, tôi hơi khó hiểu, người trúng Khôi Lỗi hương,
hồn phách đã bị người khác xâm nhập, đúng không? Nếu bị đánh, thì có cảm giác đau không? Lúc Tham Lang nhập vào trên người Thanh Loan đã đánh
ngã người đàn ông kia.”

Vu Dương suy nghĩ một lúc mới nói: “Có đau hay không thì không biết,
nhưng tôi cảm thấy, Tham Lang có thể đánh ngã người đàn ông kia, không
phải vì tên đó bị đau, mà vì anh ta là linh thú trừ tà —- như vậy, Tần
Long quả nhiên không phải người thường, Thẩm Thiên Huy, anh chú ý tình
hình bên này đi, tôi sang nhà bên cạnh xem thử.”

Anh nói rồi lại biến mất.

“Hôm nào phải hỏi anh ta xem có chịu dạy mình thuật dịch chuyển tức thời này không mới được.” Huyền Kỳ nói thầm.

Sau đó, cậu lại quay sang phía Diệu Diệu đang nằm trên sô pha ngủ:
“Diệu Diệu, cô có biết có loài yêu quái gì đó mà trên người có mùi nước
biển rất đậm không?”

Diệu Diệu run run lỗ tai, không phản ứng.

“Cá tinh? Ngọc trai tinh? Cua tinh?” Cậu bắt đầu đoán mò.

Thẩm Thiên Huy không nhịn được bật cười: “Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.”

Hai người cứ nói qua nói lại mấy câu được một lúc thì Vu Dương trở
lại, bảo Tần Long không biết đã đi đâu, trong phòng không hề lưu lại
chút dấu vết nào.

“Anh ngẫm thử xem cậu ta là yêu quái gì?” Huyền Kỳ không tìm được đáp án từ Diệu Diệu, lại hỏi Vu Dương.

“Không biết.” Vu Dương trả lời ngắn gọn.

Huyền Kỳ cả ngày cứ tìm hiểu vấn đề này, còn lên mạng tra, thậm chí
cậu còn định đến thư viện tìm thử, mãi đến lúc thấy bên ngoài mưa quá
to, lúc này cậu mới chịu thôi.

Hơn mười một giờ đêm, tôi không ngủ được, ngồi trong phòng khách xem
TV với Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy lại đang gõ gõ gì đó trên máy tính, Diệu Diệu thì thích ý nằm nghiêng trên sô pha, hưởng thụ gió mát từ điều hòa nhiệt độ, Vu Dương thì ngồi bên bệ cửa sổ, nhìn mưa to bên ngoài ngẩn
người.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến Huyền Kỳ đang tập trung suy nghĩ sợ hết hồn.

“Đã trễ thế này rồi, ai vậy?” Cậu bất đắc dĩ chạy đi mở cửa.

Người đến là Tần Lan, gương mặt ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay nước mưa.

Bà hình như rất lo lắng, một chân vừa bước vào đã vội hỏi: “Mọi người có thấy Tiểu Long không?”

Tần Long biến mất, chúng tôi cũng biết, nhưng việc Tần Lan đã trễ thế này còn đi tìm cậu ta, chúng tôi không hề ngờ đến.

“Dì Tần, vào ngồi đi.” Thẩm Thiên Huy đưa tay muốn đón lấy cây dù
trong tay bà “Nghỉ mệt cái đã, nói cho bọn cháu xem có chuyện gì xảy
ra.”

“Không được, Tiểu Long không có ở đây à? Để dì đi chỗ khác tìm.” Tần Lan nói rồi, lại vội vàng muốn đi.

“Tần Long có phải con của dì không?” Vu Dương đột nhiên mở miệng hỏi.

Tần Lan nghe vậy, sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt bối rối nhưng giọng nói rất kiên định: “Đương nhiên rồi! Cháu nói nhăng gì vậy hả?”

“Nhưng dì lại không biết hết mọi hành vi của cậu ta đúng không?” Vu Dương lại hỏi.

Lần này, Tần Lan yên lặng lâu hơn, càng về sau, thân thể cũng dần
phát run: “Mấy cháu muốn biết cái gì?” Cuối cùng, bà cúi đầu, hỏi thật
khẽ “Dì nói ra rồi, các cháu có tin hay không?”

“Mọi người xung quanh đánh giá bọn cháu thế nào, chắc dì cũng đã
biết.” Tôi nói “Nếu như Tần Long thật sự là con của dì, dì nên nói cho
chúng cháu biết, cậu ta rốt cuộc là thứ gì, có lẽ, chúng cháu sẽ giúp dì tìm được cậu ấy.”

Thẩm Thiên Huy nhận lấy cây dù của Tần Lan, rót chén trà nóng bưng ra.

Tần Lan chậm rãi đi vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

“Nó là con lai, nói đúng hơn, cha nó không phải là người.” Tần Lan lau mặt.

Chúng tôi nhìn nhau — là yêu quái máu lai à? Lần đầu tiên nghe thấy đó.

“Quê nhà của dì là một thôn đánh cá nhỏ ở ven biển thành phố A.” Bà
nói “Hai mươi năm trước, dì đang ở ven biển kéo lưới cá, không biết từ
đâu đột nhiên xuất hiện một thanh niên da dẻ tái nhợt, vóc người cao
gầy, đột nhiên cầu hôn với dì. Dì rất sợ, không nói tiếng nào, bỏ chạy
về nhà, nhưng ngày hôm sau, người thanh niên đó lại tìm được nhà dì,
mang theo một chuỗi trân châu lớn, đến cầu hôn lần nữa.”

Lời bà vừa dứt, Vu Dương dường nhiên hiểu được điều gì, nét mặt hơi kinh ngạc.

Tần Lan thở dài: “Chuỗi trân châu đó vô cùng đáng giá, cha mẹ dì cứ
thế bán dì đi. Thanh niên kia xây một căn nhà nhỏ rất gần biển, mỗi buổi sáng đều không thấy đâu, buổi tối sẽ trở về, hỏi hắn, hắn chỉ bảo là ra ngoài làm ăn, những điều khác đều không nói.”

“Đi làm nuôi gia đình ạ?” Huyền Kỳ hỏi.

Tần Lan gật gật đầu: “Điều này quả thật không cần khiến dì phải bận
tâm, mặc dù hắn thường xuyên không có ở nhà, nhưng đối với dì không tệ,
ăn mặc đều đầy đủ, muốn thứ gì, chỉ cần nói với hắn một tiếng, hắn sẽ
mang về ngay, bình thường, tiền chi tiêu trong nhà hắn đưa cho dì cũng
không ít, cho nền dần dần, dì cũng không còn kháng cự nữa. Phụ nữ thời
đó, dù thế nào cũng không thể chạy khỏi con đường kết hôn, bất quá, mãi
đến năm thứ ba sau khi cười, dì mới mang thai Tần Long.”

“Khi cậu ta được sinh ra, cũng không bình thường đúng không?” Vu Dương có lẽ đã biết Tần Long là gì rồi.

Tần Lan “ừ” một tiếng: “Mang thai một thời gian thì dì sinh non, lúc
đó là ban ngày, chồng dì không có ở đây, bệnh viện lại ở trấn trên, muốn đi cũng không kịp nữa, may mà có hàng xóm giúp đỡ, tìm được một bà mụ
trong thôn. Lúc sinh nó ra, không hiểu sao ai cũng như chết lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đứa bé, thậm chí có người còn sợ đến mức
bỏ chạy. Bà mụ run rẩy đưa đứa bé cho dì, đó là một bé trai khỏe mạnh
nhưng lại được vây trong một túi khí trong suốt.”

“Túi khí trong suốt?” Huyền Kỳ không hiểu “Không phải nhau thai gì gì đó ạ?”

“Không phải.” Tần Lan quả quyết nói “Đó quả thật là một túi khí trong suốt, giống như bong bóng vậy. Dì cũng rất sợ, không dám chạm vào, mãi
cho đến khi cha nó trở về, mới đâm vỡ túi khí kia. Đứa trẻ vô cùng khỏe
mạnh, vừa rời khỏi túi khí đã khóc lớn, chồng dì đặt tên cho nó là Tần

Long, theo họ của dì.”

“Hắn rốt cuộc là gì?” Huyền Kỳ quả thật rất tò mò.

Thẩm Thiên Huy và Vu Dương nhìn nhau một cái, dường như là đã biết.

Tần Lan cười cười: “Dì cũng không biết hắn là gì, dì chưa từng hỏi,
hắn cũng chưa từng nói. Sự ra đời dị thường của Tần Long nhanh chóng bị
truyền đi khắp nơi, tất cả mọi người đều không dám đến gần hai mẹ con
dì, người lớn thì không nói, ngay cả con nít còn ở sau lưng dì, gọi “yêu quái yêu quái” này nọ. Tần Long dần lớn lên, thoạt nhìn không hề khác
người bình thường chút nào, người trong thôn cũng quen dần, nhưng cũng
không ai dám đến gần nó, mấy đứa trẻ trong thôn cũng thường xuyên bắt
nạt nó.”

Nói đến đây, tôi bỗng nhớ lại, người đàn ông trúng Khôi Lỗi hương đã
từng nói, một nhà ba người bị giết kia cũng đã từng là ngư dân.

“Dì có biết gia đình bị giết từng được nhắc đến trên bản tin không?” Tôi không khỏi hỏi.

Không ngờ, Tần Lan lại gật đầu: “Họ từng ở cùng thôn với dì, đứa con
trai trong nhà đó cũng lớn bằng Tần Long, khi còn bé, nó là đứa bắt nạt
Tần Long dữ nhất. Lúc dì nhìn thấy tin tức trên TV, dì đột nhiên có dự
cảm bất thường, dì sợ….”

Bà không nói hết nhưng chúng tôi cũng có thể đoán được ý nghĩa, không ai nói gì.

Nước mắt Tần Lan lại chảy xuống, lần này, bà khóc vô cùng đau lòng,
vùi mặt vào hai tay đặt trên đầu gối, bả vai run lên, từ khe truyền đến
tiếng nức nở, khiến lòng người chua xót.

Không ai quấy rầy bà, mãi đến lúc bà khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, Thẩm Thiên Huy mới đưa mấy tờ khăn giấy qua.

“Cám ơn.” Tần Lan nghẹn ngào nhận lấy “Cha của Tần Long đã biến mất
sau khi nó được mười tuổi, dì cũng không biết hắn đi đâu, cũng không đi
tìm, cha mẹ dì dần già đi, dì cũng không ở nổi trong thôn nữa. May là
trước đây dì có dành dụm được chút tiền, dì liền mang Tần Long lên trấn
trên, tìm công việc, ngày trôi qua cũng bình lặng, không hề có khó khăn
gì.”

“Vậy sao hai người lại chuyển đến đây?” Huyền Kỳ hỏi.

“Là ý của Tần Long.” Tần Lan dùng khăn giấy lau lau mắt “Muốn đến ở cạnh nhà mấy cháu, cũng là ý của nó.”

20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>