Cửu Biện Liên

Quyển 6 - Chương 9: Nhớ lại quá khứ

“Là do anh theo dõi hoàng tử của tộc bọn tôi trước, sau đó lại
còn xông vào đất của tộc bọn tôi, như thế đã là quá ghê tởm, giờ còn dám hỏi bọn tôi là ai nữa cơ à?” Một trong hai thanh niên nói.

Vu Dương không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc, mới dần hiểu ra: “Con hồ ly nhỏ màu vàng ban nãy là hoàng tử nhà mấy người à?”

Hai thanh niên kia cũng không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn anh.

“Hồ tộc?” Vu Dương nhìn xung quanh, mới ý thức được mình đã xông
vào địa bàn của người ta. Con hồ ly kia nhất định là đã phát hiện có
người đi theo, nên mới dẫn dụ anh đến đây rồi đi tìm cứu binh.

“Đúng vậy.” Người thanh niên kia ngẩng đầu nói “Bọn tôi là Cửu Vĩ hồ lông vàng thuộc hoàng tộc. Đã biết rồi còn không nhanh chóng thả bọn tôi ra!”

Cửu Vĩ hồ, là một trong số hai tộc có số lượng tộc nhân đông đảo
và có sức mạnh nhất. Vu Dương thầm cảm thấy may mắn, cũng may là vừa rồi anh không ra tay hạ sát, nếu không, cả đời này của anh đều sẽ bị cái
bọn này đuổi giết mất.

“A, hai vị, thật xin lỗi, tôi cởi trói ngay đây.” Vu Dương xin lỗi một tiếng, tháo dây ra, “Tại hạ là….”

“Bọn tôi chả cần biết anh là ai!” Người thanh niên mang đao kia,
vừa được tự do liền trầm giọng xen ngang lời Vu Dương, giơ đao lên định
tấn công.

“Hãy nghe tôi nói.” Vu Dương tránh né, mong có cơ hội giải thích.

“Có gì để nói chứ.” Người thanh niên mang chùy vàng kia cũng gia nhập vào.

Vu Dương hơi bực bội, lại không dám ra tay bậy bạ. Thứ nhất, quả
thật là mình đã đi theo hoàng tử của người ta trước, dù không có ý đồ
xấu gì, vả lại dáng vẻ mình cũng không phải dạng tốt lành gì, khó trách
người ta lại hiểu lầm. Thứ hai, dưới chân mình đây, chính là địa bàn nhà người ta, yêu quái có ý thức rất mạnh mẽ về địa bàn, càng không thể
lịch sự với người tự ý xông vào, cho dù có giết anh, cũng được xem là
hoàn toàn hợp lý.

Thấy mình không có cơ hội nói chuyện, Vu Dương định rút lui. Thế
nhưng hai thanh niên kia cứ một trước một sau chặn đường anh, dáng vẻ cứ như nhất định phải đưa anh vào chỗ chết vậy.

Vu Dương càng nóng giận hơn, anh nghĩ, các người đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩ, anh giơ tay lên hóa ra một vòng Ảm Hỏa.


Hai bên đánh nhau được mấy trăm chiêu, người thanh niên mang đao thấy tình thế có vẻ không ổn liền quăng ra một nhúm thuốc mê.

Vu Dương không kịp đề phòng, không ai ngờ đến, người của tộc Cửu Vĩ hồ lại dám dùng thủ đoạn như thế, lập tức hôn mê.

Hai thanh niên kia vô cùng đắc ý, sau khi điểm mấy huyệt đạo trên người Vu Dương mới sử dụng dây leo để cột chặt anh lại, vừa trói, hai
tên vừa mắng chửi không tiếc lời, lâu lâu còn đạp anh hai cái.

“Giết à?” Thanh niên cầm đao hỏi người còn lại.

Người kia hơi do dự: “Cứ giết luôn à? Không dẫn đến chỗ của trưởng lão à?”

“Không được!” Thanh niên cầm đao nói vô cùng cương quyết “Nhìn
dáng vẻ của hắn ta là đã biết có chuyện gì xảy ra rồi, cậu cảm thấy
trưởng lão sẽ bỏ qua cho chúng ta à?”

Do dự một lúc, hai người quyết định giết Vu Dương.

Ngay khi đao được vung lên, từ trong rừng bỗng truyền đến một
giọng nói lười nhác: “Ồ thật trùng hợp, hôm nay vừa ra ngoài đã nghe
tiếng chim hỉ thước, cũng nghĩ chắc sắp được quý nhân, hóa ra là hai vị
tuần tra của hoàng tộc đến đây.”

Tiếp theo đó là một cô gái mặc đồ đỏ thướt tha đi đến.

Mặt mũi cô ta tỉnh xảo, trông vô cùng kiều mị, tóc đen tán loạn
như tơ lụa, ngực hơi lộ ra, áo bằng vải sa siêu mỏng, mơ hồ có thể thấy
được làn da nõn nà trên vai.

Hai thanh niên kia đỏ bừng cả mặt, thu hồi vũ khí, cung kính gọi: “Lưu Hà tiên tử.”

Nghe đến đó, tôi không nhịn được hỏi: “Đó là cô giáo Hồ à?”

Vu Dương khẽ mỉm cười: “Yêu quái thì không có họ, tên của cô ấy là
Lưu Hà, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp nên được người khác gán thêm hai chữ
‘tiên tử’ mà thôi.”

Nói xong, anh lại tiếp tục kể.

Lúc này, Lưu Hà cúi người nhìn Vu Dương, hỏi: “Ai vậy?”

“Tiên tử, kẻ này theo dõi hoàng tử của bọn tôi, còn tự tiện xông
vào đất của tộc ta, phải tiêu diệt.” người thanh niên mang chùy vàng nói vô cùng hùng hồn đầy lí lẽ.

“Đi theo thì đi theo, cũng đâu có làm gì hoàng tử của mấy người.” Lưu Hà lườm hắn ta một cái “Chưa kể, hoàng tử của mấy người cũng đâu
còn nhỏ nữa, không phải cô nương, sao lại phải sợ ngài ấy bị người ta
hãm hại? Lại còn cái gì mà tự tiện xông vào địa bàn chứ, nơi này vốn là
biên cảnh, không cẩn thận vượt mấy bước cũng là chuyện bình thường.”

Hai thanh niên lập tức cứng họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất khó coi.

Lưu Hà che miệng, ngáp một cái, nói: “Sáng sớm tôi ra ngoài hái
thuốc, đang mệt, định nghỉ ngơi trong rừng một chút, không ngờ mới ngủ
được một lúc đã nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ muốn chết. Không còn gì nhàm
chán bằng đánh nhau, chỉ là, cái thuốc kia của anh hình nhưu cũng không
tê, còn không? Cho tôi một bao đem về nghiên cứu?”

Mặt của người thanh niên kia lập tức trầm xuống, nhìn cô một cái, mắt hơi hiện lên vẻ chết chóc.

“Úi trời, thật đáng sợ, đừng nhìn tôi như vậy.” Lưu Hà vỗ ngực
một cái, xoay người “Không có thuốc thì thôi, hai người chơi từ từ, tôi
đi đây.”

Thấy cô ta xoay lưng, hai người đều tỏ vẻ vui mừng, không cần nghĩ nhiều, cầm vũ khí xông đến.

Lưu Hà tỏ vẻ bất ngờ, thây hai người kia xông đến mới vội vàng né tránh, quay đầu lại tỏ vẻ kinh sợ: “Làm gì vậy? Không chơi với người
kia đi, tôi không rảnh đùa với hai người.”

Người thanh niên cầm chùy vàng hơi đảo mắt, cười hì hì nói: “Nghe nói Lưu Hà tiên tử không chỉ đẹp mà sức mạnh cũng không hề kém. Hôm nay hiếm có dịp được nhìn thấy, bọn tôi cũng muốn được dạy bảo mấy chiêu,
tỉ thí một chút.”

Lưu Hà cười nhạt, bên môi hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến cô ta trông có vẻ rất ngọt ngào ngây thơ. Hai thanh niên nhìn đến sửng
sốt.

“Vậy thì tỉ thí một chút cũng được.” Trong khi hai người kia ngây ngờ, chớp mắt, bóng dáng đỏ rực kia đã đến trước mặt họ.

Người thanh niên đứng đối diện quá sợ hãi, liền lui về sau một
bước, lập tức có một cơn gió lạnh bay vút qua, mấy sợi tóc bị cắt đứt,
cũng không thấy rõ lắm.

“Không phải muốn tỉ thí à? Ra tay đi.” Lưu Hà đứng trước mặt bọn họ, khẽ vẫy vẫy tay.

Hai thanh niên nhìn nhau rồi lại xông vào.

Hai bên vừa ra tay, Vu Dương đã dễ dàng nhận ra, thực lực của cô
gái này cũng không cách anh xa lắm, ban nãy lẽ ra anh đã có thể ra tay
tàn nhẫn hơn, nhưng vì bị tập kích bất ngờ, lúc này muốn thắng lại cần
hao tổn sức khỏe rất nhiều, anh nghĩ vậy liền không khỏi thầm lo lắng
thay cô ta.

Hai thanh niên kia thấy thời gian đã trễ, sợ có thêm nhiều chuyện phiền toái, đánh được mấy hiệp, người thanh niên cầm đao kia lại dùng
chiêu cũ, tung tất cả thuốc mê lên, khiến bột thuốc bay đầy trời.

Lưu Hà “a” một tiếng, chân liền mềm nhũn, ngã ngồi trên đất.

“Tiên tử, đắc tội rồi.” Hai thanh niên kia đến gần ôm quyền, kéo xuống một sợi dây leo trên cái cây gần đó.

“Không cần trói được không, vật đó sẽ làm da tôi bị thương.” Lưu
Hà nói chuyện, hơi thở gấp “Tôi cũng đã rơi vào tay hai người rồi, tôi
cũng không còn gì để nói, chỉ mong các người đừng để tôi chết quá khó
xem thôi.”

Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, vẻ mặt của người thanh niên cầm chùy vàng hơi bỉ ổi.

“Các người muốn làm gì? Đừng có qua đây!” Lưu Hà hoảng hốt, lạnh lùng nói.

“Chúng tôi muốn làm gì, người đã duyệt vô số người như tiên tử
đây, chắc biết rõ mà.” Hai người cười vô cùng hèn mọn, từ từ đến gần.

Lưu Hà cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt như cam chịu.

Vu Dương nằm trên đất nhìn thấy tình cảnh như thế, hận không thể
nghiền xương bọn chúng thành tro, bất đắc dĩ, cảm giác chết lặng trên
người càng lúc càng mạnh, ngay cả việc nói chuyện cũng cảm thấy rất khó.

Hai người đi đến trước mặt Lưu Hà, bắt đầu động tay động chân với cô ta. Thoạt nhìn Lưu Hà không kháng cự, ngược lại còn khẽ mỉm cười.
Bọn họ thấy thế liền được voi đòi tiên, tên thanh niên dùng đao ôm cổ
Lưu Hà, muốn hôn lên gương mặt cô ta.

Vu Dương nhắm mắt, không đành lòng nhìn nữa.


Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên, anh mở mắt nhìn, phát hiện
tên kia trợn trắng mắt, cả người co rúm ngã trên đất, miệng sùi bọt mép.

Người còn lại cúi đầu nhìn bạn mình, vẻ mặt kinh ngạc, chân tay
luống cuống đứng một lúc, mới nhớ ra phải chạy trốn, hắn ta chạy được
mấy bước, Lưu Hà lại nhấc tay, kéo hắn ta trở lại, sau đó, nhanh tay đập trên người hắn ta mấy cái, hắn ta lập tức mềm nhũn ngã lên đất, không
thể động đậy.

Hắn vô cùng sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, bọn tôi không cố ý muốn mạo phạm đâu!”

Lưu Hà không trả lời, lấy ra một bình sứ nhỏ, kéo nút lọ, trút
vào dưới mũi của tên thanh niên đang nằm co rúm dưới đất, không lâu sau, hắn ta liền tỉnh táo lại, chỉ là vẫn không để động đậy.

Sau đó, Lưu Hà khụt khịt mũi, ngửi mùi thuốc trong không khí, bất đắc dĩ nói: “Chậc, hai người không biết thật hay là trí nhớ quá kém
vậy? Tôi đây là người làm thuốc, một chút bột phấn từ xướng của Xà tộc
là đã muốn bắt tôi? Hoàng tộc lại có thể nuôi được hai kẻ thối nát như
hai người, xem ra lần này Kim Hồ vương chắc là tức chết mất.”

Vừa nghe đến đây, hai thanh niên sợ đến trắng cả mặt, không nhịn
được gào to: “Tiên tử, tha cho bọn tôi đi, chúng tôi không dám nữa,
không dám nữa, đừng đưa bọn tôi đến chỗ trưởng lão, van xin cô!”

Lưu Hà bỗng nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi xổm xuống cẩn thận
đánh giá hai người họ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng; “Hai người nghĩ thế
này được không? Tôi gần đây mới nghiên cứu một loại thuốc mới, nếu hai
người chịu thay tôi nếm thử vài loại thảo dược, làm thí nghiệm, tôi sẽ
báo cho Xích trưởng lão và Kim trưởng lão, để cho hai người họ miễn tội cho hai người, đày đến Thần Nông bọn tôi ở.”

Hai người nhìn nhau, không thể đưa ra quyết định.

“Như vậy không ổn à, chỉ cần đi theo làm chút thí nghiệm thôi mà.” Tôi không hiểu lắm, sao bọn họ lại do dự.

Vu Dương cười cười, nói: “Lưu Hà thích nghiên cứu các loại thuốc li
kì cổ quái, mấy thứ cô ấy làm, có lần khiến cho người uống phải sống
không bằng chết, nhưng cũng có người sau khi uống thuốc cô ấy làm, thính giác lại trở nên vô cùng nhạy bén.”

“Như vậy có gì không ổn?” Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

“Chỉ là nhạy bén hơn bình thường một chút, đương nhiên là tốt.” Vu
Dương giải thích “Nhưng nếu nhạy bén đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng
nghe được, đinh tai nhức óc vô cùng, vậy thì thật đáng sợ. Cô có biết
người kia cuối cùng đã chết thế nào không? Lúc Lưu Hà nghiên cứu thuốc
giải, vô tình làm rơi cái cối đá xuống đất, người đó bị âm thanh này
khiến cho chết ngay tại chỗ.”