Cửu Biện Liên

Quyển 5 - Chương 5: Thánh thú phát cuồng

Vu Dương sững sờ một chút, lập tức nói: “Đừng như vậy, việc gì cô phải tự làm khổ mình như thế!”

Nguyệt chẳng thèm quan tâm, ở giữa không trung, bắt đầu dùng giọng
nói quái dị như vừa rồi, khẽ hát một ca khúc, khúc ca uyển chuyển, âm
thanh êm dịu, tựa như đang triệu hồi thứ gì.

Lúc này vẻ mặt của Vu Dương vô cùng phức tạp ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Tiếng hát kéo dài một lúc thì Nguyệt mở mắt, đôi mắt màu lam nhạt lúc này biến thành màu trắng bạc, cô ấy chậm rãi đứng lên, tóc và vạt áo
bay tứ tán, từ giữa lồng ngực phát ra ánh sáng màu lam nhạt.

“Nguyệt, dừng lại đi, vẫn còn kịp.” Vu Dương lại ngăn cản lần nữ.

Tôi không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như Vu
Dương đã cảm thấy không ổn thì hẳn là chẳng phải chuyện gì tốt.

“Anh không thể ngăn cô ấy lại à?” Tôi hỏi.

“Không thể.” Vu Dương cau chặt mày “Nếu đi tới thì cả hai người chúng tôi sẽ đều mất mạng, chỉ có cô ấy tự dừng lại mới được.”

Lời vừa dứt, dưới chân đã bắt đầu rung chuyển, cơn chấn động càng
mạnh, mặt đất lại càng xuất hiện những khe nứt không ngừng mở rộng ra,
Vu Dương thu hai tay về, vung tay một cái, một tấm chắn trong suốt như
bong bóng xà phòng lập tức xuất hiện từ hai bàn tay.

“Đừng sợ, sẽ không rơi xuống đó được đâu, nhưng đừng di chuyển lộn
xộn.” Anh nói, đồng thời bọc tấm chắn kia lên người tôi và Diệu Diệu.

Ngay lập tức, chúng tôi đều không còn cảm nhận được bão tuyết gió lạnh, chỉ cảm thấy bên trong thật yên tĩnh, thật ấm áp.

Sau đó, “bong bóng xà phòng” kia chậm rãi nâng chúng tôi lên, lơ lửng giữa không trung.

Diệu Diệu tò mò đưa tay thử sờ xem vật này được làm bằng gì.

“Oa, chị, tay em xuyên qua được này.” Cô ấy vừa nói vừa đưa ra đưa vào giữa trong và ngoài tấm chắn.

Tôi cười cười, cũng không cảm thấy hứng thú lắm với điều này.

Từ trên nhìn xuống mới phát hiện, trên mặt đất là một cái rãnh vừa
dài vừa sâu, rộng cỡ một dòng suối nhỏ. Bên trong rãnh đen ngòm, nếu
không phải Vu Dương để chúng tôi yên ổn bên trong tấm màn này, không
chừng lúc này chúng tôi đã rơi xuống vực sâu.

Nhìn tình cảnh này, chẳng lẽ là động đất à?


“Thủy Ngưng thú!” tôi đang suy nghĩ thì chợt nghe giọng Nguyệt hét lớn.

Ngay sau đó, một tiếng gầm trầm thấp kéo dài đột nhiên vang lên, từ
dưới lòng đất, một con quái thú siêu lớn từ từ đi lên. Cả người nó là
một bộ lông màu trắng, nhìn sơ qua như một con lạc đà, bốn chân lại
giống như loài gấu, không hề có đuôi, trên trán có một sừng nhưng dường
như bị thứ gì sắc bén chặt đứt, chỉ còn lại một nửa.

“Chị, đây là gì…” Diệu Diệu nắm tay tôi, lẩm bẩm.

Thấy quái vật lớn như thế, đầu tôi cũng như trống rỗng, ngoài việc
nghi ngờ mình đang nằm mơ ra thì quả thật tôi không còn nghĩ được điều
gì nữa.

Lại một tiếng gầm thét vang tận mây xanh khác vang lên.

Nguyệt từ trên không bay xuống, đứng trên đầu quái thú, cúi đầu nhìn Vu Dương.

“Quả thật không phải là tôi!” Vu Dương vốn đã biết rõ tình hình nhưng khi nhìn thấy nửa cái sừng còn lại trên đầu con quái thú thì vẫn hơi
ngạc nhiên.

Nguyệt vẫn không tỏ vẻ gì, tay lại kết ấn, con thú to lớn kia lập tức bay lên trời, không ngừng phun ra mấy quả cầu tuyết về phía Vu Dương.

Vu Dương tất nhiên cũng không muốn ra tay, chỉ tránh né liên tục, ở
những vị trí bị quả cầu tuyết nện vào đều tạo thành một cái hố sâu. Hai
bên cứ một đuổi một tránh như thế, qua qua lại lại mấy vòng liên tiếp,

“Ra tay đi!” Tóc dài của Nguyệt bay bay trong gió, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi so với lúc trước, thoạt nhìn hơi dữ tợn.

“Nguyệt, mau dừng tay.” Vu Dương vẫn muốn ngăn cản cô ấy “Còn như vậy nữa…”

“Không cần anh xen vào việc của người khác!” Nguyệt gằn giọng chặn
ngang lời anh “Chúng ta đã sớm đoạn tuyệt tình nghĩa, không cần giả mù
sa mưa nữa.”

Nói rồi, quái thú lại càng phun ra nhiều quả cầu tuyết hơn, Vu Dương bị vây ở giữa, khó có thể thấy rõ bóng dáng.

“Chị, sao Tuyết yêu kia lại hận Vu Dương như thế?” Diệu Diệu khẽ nói “Sừng thú quả thật không phải do anh ấy cắt mà.”

Tôi cười cười, suy đoán ban nãy cũng đã dần được khẳng định: “Cô ta hận Vu Dương cũng không hẳn chỉ vì sừng thú.”

“Vậy là vì cái gì?” Diệu Diệu không giải thích được.

Vừa định mở miệng, mặt đất dưới chân lại vang lên một tiếng ầm thật
lớn, bên dưới cứ như bị thả bom, vụng tuyết bay tứ tung, thậm chí còn
ngăn cản cả tầm mắt của chúng tôi.

Đợi tuyết tan hết, tôi thấy quái thú kia đang bay lơ lửng ở một nơi
khá gần chúng tôi, Nguyệt đứng trên người nó, hung ác nhìn tôi.

“Cô ấy dường như hơi lạ so với ban nãy.” Diệu Diệu hơi sợ, nắm chặt tay tôi.

Lời còn chưa dứt, một quả cầu tuyết liền xông về phía chúng tôi, tốc độ nhanh đến không kịp phản ứng gì cả.

Quả cầu tuyết kia vừa đụng vào “bong bóng xà phòng” thì lập tức phát
ra tiếng nổ, tiếng nổ rung chuyển cả trời đất, thế nhưng “bong bóng xà
phòng” trông có vẻ yếu ớt mỏng manh lại không hề bị đả động chút nào.

Bóng dáng màu đen của Vu Dương thoắt ẩn thoắt hiện trong nền tuyết,
bất ngờ xuất hiện trước mặt quái thú, Nguyệt hẳn cũng bất ngờ, gương mặt lập tức biến sắc, trong tay lập tức hiện ra một mảnh băng.

Thế nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng chậm một bước, Vu Dương giơ tay
cản sự tấn công của cô ấy, đồng thời vung một đấm, đấm thẳng ào giữa mắt của con quái thù.

Nó gầm lên đau đớn, khiến màng tai tôi cũng ong ong cả lên.

Nguyệt dùng tay kết ấn, miệng liên tục lẩm bẩm vô cùng nhanh, mãi một lúc sau mới có thể đứng vững.

Chân vừa chạm đất, quái thú cũng ngã ầm xuống đất, Nguyệt cũng ngồi dựa vào người nó, che ngực thở gấp.

“Đã lâu không gặp, anh quả là kém nhiều.” Cô ấy đã khôi phục lại vẻ
mặt lạnh lẽo “Tôi nghe nói, trên người loài người này có Di Thiên châu,
có phải vì vậy anh mới bằng lòng dùng cả tính mạng để che chở không hả?”

Vu Dương ngồi đối diện cô ấy, môi hơi mấp máy, cuối cùng lại không nói thành lời.

Nguyệt cười nhạt, lại hỏi: “Có phải hay không?”

Vu Dương vẫn không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi.

“Làm vậy là sao, không trả lời cô ấy, cô ấy lại tức giận, phóng thêm
mấy mảnh băng về phía chúng ta bây giờ.” Diệu Diệu bất mãn lầm bầm.

Từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sáo, con quái thú vốn đang khép hờ mắt, vừa nghe thấy tiếng sáo lập tức trở nên bất an.

Nguyệt quá sợ hãi, vội vã đẩy mạnh Vu Dương ra.

“Sao vậy?” Vu Dương vội chống tay mới không bị ngã ngồi trên đất.

“Tránh ra, đi mau!” Nguyệt vùng vẫy muốn đứng lên lại không xong.

Vu Dương định đi qua đỡ lấy cô ấy, lại bị đẩy ra.

Quái thú từ từ đứng len, nhìn về phía phát ra tiếng sáo.

“Đi mau!” một ánh sáng nhạt lóe lên trong bàn tay Nguyệt, mảnh băng xẹt qua trước ngực Vu Dương.

Vu Dương bất đắc dĩ lui về sau một bước dài, nói thì chậm nhưng xảy
ra lại nhanh, quái thú quay đầu lại, cắn lên lưng Nguyệt, sau đó lắc qua lắc lại trong không trung.

“Nguyệt!” Vu Dương kêu lớn, tung người định nhảy qua.

Nguyệt cắn răng, cây cung tuyết lại xuất hiện, bắn mấy mũi tên về phía
Vu Dương, mỗi lần bắn tên, trong miệng Nguyệt lại tràn ra một ngụm chất
lỏng trong suốt.

“Cô ấy hình như bị thương rất nặng.” Diệu Diệu thấy vậy trợn to mắt.

Mà lúc này, tiếng sáo lại vang lên, cao vút rõ to như đang hối thúc điều gì.

Đây không phải là Thánh thú của tộc Tuyết yêu sao? Sao lại tấn công ngược lại Tuyết yêu? Tiếng sáo này là chuyện gì đây?

“Sáo Vạn Thú….” Lại một mũi tên nữa bắn qua nhưng lần này mục tiêu lại không phải là Vu Dương.

Hai mắt Vu Dương tỏa sáng, men theo phương hướng kia, sau đó liền biến mất.

Nguyệt bắn xong mũi tên này, nhìn tôi một cái thật lâu, sau đó cúi
đầu, dường như đã dùng hết sức lực, mặc cho quái thú cắn cô ấy quay qua
quay lại.

“Làm sao đây chị ? Chúng ta làm sao bây giờ?” Diệu Diệu hơi sợ, nắm chặt tay tôi.

Quái thú kia như nghe được tiếng, liền ngẩng đầu lên, mắt chứa sự hung tàn.

Diệu Diệu rùng mình, vội ngậm miệng, cũng không dám thở mạnh, hai tay buộc chặt vào nhau.

Lúc này, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng hát, rất gióng tiếng hát của Nguyệt, nhẹ nhàng, êm dịu, khiến người nghe cảm thấy lòng yên ổn, cả
người thoải mái.

Quái thú lại càng luống cuống, không ngừng xoay vòng vòng mà Nguyệt
bị nó ngậm trong miệng, tay chân đung đưa theo sự xoay quanh của nó đã
sớm bất tỉnh.


Tiếng sáo thay đổi giai điệu, gấp rút hơn một chút, tôi vội che tai
lại, cảm thấy tai mình như bị đâm vào, đau vô cùng, tiếng hát lại không
hề bị ảnh hưởng.

Hai loại âm thanh đối đầu nhau một lúc, tiếng sáo đột nhiên dừng lại.

Tiếng hát lại vẫn tiếp tục, con quái thú xoay xoay mấy vòng, dần bình tĩnh lại.

Tuyết vốn đã rơi ít đi, lúc này lại rơi càng nhiều, quái thú thả Nguyệt xuống đất, lắc lắc đầu, hí dài một tiếng.

Nơi đó hiện lên bóng dáng hai người, một trong số đó là Vũ đã gặp
chúng tôi trong trường học, anh ta mặc cùng màu áo với Nguyệt, cũng có
một mái tóc dài màu bạc, chỉ có mặt mũi là hơi khác.

“Xin thứ lỗi.” Vũ gập người cúi chào chúng tôi.

“Trưởng lão.” Vu Dương đến sau, gật đầu với Tuyết yêu cùng đến với Vũ một cái, sau đó, “bong bóng xà phòng” liền rơi xuống đất rồi biến mất.

Bên ngoài quả thật rất lạnh, tôi không kiềm được hơi run rẩy.

“Trưởng lão, người xem thử cho Nguyệt đi.” Vũ đang kiểm tra vết
thương cho Nguyệt, Vu Dương thoạt nhìn dường như chưa yên tâm lắm.

“Đạo hạnh của con bé vẫn chưa đủ để triệu hồi Thủy Ngưng thú.” Tuyết
yêu được gọi là trưởng lão khẽ thở dài nói “Đứa bé này quả thật đã chìm
đắm quá sâu rồi.”

Vu Dương sửng sốt, không nói gì.

Lúc này Nguyệt tỉnh, mở mắt ra, đôi mắt đã khôi phục thành màu lam
nhạt. Cô ấy nhìn thấy Vu Dương, vươn tay, chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Hôm đó, em thật sự không biết vì sao anh lại đi vội như thế, thậm
chí không chào từ biệt một lời.” Cô ấy nghẹn ngào, giọng nói mỏng manh
như tơ nhện.

Vu Dương ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay kia, muốn nói lại thôi.

Nguyệt kẽ khóc thút thít, một lúc sau mới nói: “Trăm ngày trước, khi
nhìn thấy anh trước động Thánh thú, trong lòng em đầy rẫy những cảm xúc
ngổn ngang nhưng không ngờ anh chẳng nói một lời, vừa ra tay đã muốn đẩy em vào chỗ chết, may là trưởng lão kịp thời ngăn cản mới có thể thoát
chết từ trong Ảm Hỏa.”

“Đó không phải là tôi.” Vu Dương nắm chặt tay cô ấy, nổi cả gân xanh,

Nguyệt ho khan một tiếng, trong miệng càng tràn ra nhiều chất lỏng
trong suốt hơn: “Đừng nói, đừng nói nữa, em mệt mỏi quá. Vu Dương, hãy
bảo trọng….”

Nói rồi giọng nói của cô ấy dần thấp, sau đó nhắm nghiền mắt lại.