Cửu Biện Liên

Quyển 3 - Chương 7: Quỷ trên núi

Vu Dương cứ như không hề nghe thấy gì cả, tiếp tục đi lên. Thẩm Thiên Huy dừng một lúc, thấy anh không có phản ứng gì nên cũng chẳng nói gì
thêm.

Huyền Kỳ hoảng hốt, khẽ kéo tôi: “Em nghĩ tính tình của thứ đó không tốt lắm đâu.”

Tôi cũng hơi lo lắng nhưng khi thấy bước chân hai người kia không có ý muốn dừng lại, tôi đành kiên trì đi theo.

Đường lên núi hơi khó đi, trên bậc thang có bám nhiều rêu xanh, hơn
nữa gần như là bị che phủ bởi cỏ dại ven đường, đi cẩn thận đến mấy dưới chân vẫn dễ trượt ngã, đi chưa được bao lâu mà cả người tôi đã đầy mồ
hôi.

So với chúng tôi, Diệu Diệu lại có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, lúc thì xông lên đi đầu, lúc lại thướt tha sau cùng, thỉnh thoảng lại bổ nhào vào
vài con côn trùng nho nhỏ bên bụi cỏ ven đường, nhàn nhã cứ như đang đi
du ngoạn.

Tiếng gầm kia không xuất hiện nữa nhưng bất an trong lòng tôi lại
càng mãnh liệt. Tôi không tập trung nên khi đi được một đoạn, đột nhiên
tôi bước hụt chân, thân thể lập tức mất trọng tâm, còn chưa kịp phát ra
âm thanh gì đã như trái banh lăn xuống núi.

Tôi nghe tiếng Huyền Kỳ kêu to nhưng không rõ cậu đang nói gì. Tôi cố gắng bảo vệ đầu và mặt mình nhưng không cách nào ổn định thân thể, cả
người bị vô số đất đá đập vào đau đớn. Khi tôi cảm thấy mình sắp rã rời
thì đột nhiên rơi vào một khoảng không. Trong tình thế cấp bách, tôi đột nhiên túm đại lấy một thứ gì đó, vừa nắm lấy thứ này thì tôi lại ngừng
rơi xuống. Thế nhưng, tôi còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, tay lại chợt
nhẹ, cả người tôi mang theo bụi đất và vật bị tôi túm lấy kia rơi mạnh
trên nền đất.

Tôi nằm thở dốc một lúc mới dần bình tĩnh lại. Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện tôi không lăn theo đường xuống núi mà bị lệch hướng
sang một bên sườn núi. Trong cùng sườn núi là một cái động rỗng khiến
tôi không còn lăn xuống nữa. Lúc nãy tôi chính là ngã từ trên nóc động
xuống, còn thứ mà tôi túm được chính là một đoạn trúc đã mục nát, vì
không thể chịu được trọng lượng thân thể tôi nên mới bị gãy. Tôi ngẩng
đầu nhìn, mặc dù sườn núi rất dốc nhưng lại mọc đầy trúc, hoàn toàn có
thể leo lên. Tôi đứng yên, thử đưa tay chạm vào cây trúc gần nhất. Đáng
tiếc, còn cách khoảng cỡ một gang tay, xem ra muốn đi lên thì phải tìm
đường ra khác.

Đây là một thung lũng nhỏ, khắp nơi mọc đầy trúc. Có lẽ liên quan đến việc địa thế khá thấp trũng nên nơi này càng có vẻ âm u ẩm ướt. Trong
rừng tối đen, lá trúc gần như che kín ánh sáng của mặt trăng.


Tôi không biết nên đi hướng nào, đành theo cảm giác mà đi về phía
trúc mọc khá thưa thớt. Mới đi được hai bước, tôi lại loáng thoáng nghe
phía sau có tiếng “Ha ha”, cứ như có ai đó đang cười.

Tôi quay đầu lại, không có gì cả.

Tôi nghĩ có lẽ mình đã nghe lầm nhưng trong lòng lại không khỏi khẩn trương.

Vừa định đi tiếp, tiếng “Ha ha” kia lại vang lên. Lần này tôi chắc
chắn không nghe lầm, quả thật có người đang cười, hơn nữa còn đang ở
trong động kia.

“Ai?” Tôi lớn tiếng cho mình thêm can đảm.

Không ai đáp lời, nơi đây vốn đã tối tăm nhưng bên trong hang động kia lại càng tối hơn.

Bất kể đó là thứ gì đi nữa, tôi vẫn nên đi thôi, cách nó càng xa càng tốt.

Nghĩ vậy, tôi liền vội vàng chạy về phía định đi ban nãy. Đột nhiên
trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng chói chang, mắt tôi bị chiếu đến
phát đau, tôi chỉ nhìn thấy một màn trắng như tuyết, ngoài ra không còn
thấy gì khác.

Một lúc sau, thị lực của tôi mới dần hồi phục, tôi híp mắt nhìn về
nơi phát ra ánh sáng, tôi thấy trước mắt tôi là một đám người, chính là
thôn dân đã đuổi theo chúng tôi ban nãy, bọn họ nhắm chặt hai mắt, cầm
vũ khí trong tay, ánh sáng phát ra từ mười mấy cái đèn pin chiếu thẳng
vào người tôi.

Tôi kinh hãi lui về sau hai bước, bỗng phát hiện sau lưng tôi chính là cửa động tối đen như mực, không còn đường khác.

Bọn họ từ từ đi về phía tôi, cũng không ra tay, dường như chỉ muốn ép tôi vào động.

Không biết trong động có thứ gì, nhưng tôi có thể khẳng định, tám
chín phần mười không phải thứ gì tốt, mà đám người trước mặt tôi dù cứ
hăm he như hổ đói nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt. So sánh
hai phía, mặc dù không muốn mạo hiểm bị loạn côn đánh chết nhưng cuối
cùng tôi vẫn quyết định xông ra.

Quyết định như thế, tôi liền nhìn xung quanh, thế nhưng đám người kia vây rất chặt chẽ, không thể tìm được đường nào để phá vòng vây.

Một cây gậy chợt quất về phía tôi, tôi phải lui một bước để tránh,
bọn họ lại dường như nhận ra đây là một cách rất hữu hiệu nên mọi người
đều đánh về phía chân tôi, tôi cứ như đang giẫm phải một miếng sắt bị
nung nóng, lại cứ như đang nhảy clacket*, chân khó có thể chạm đất. Càng lúc tôi càng cách cửa động không xa, tôi vô cùng lo lắng, may mà khi
bọn họ tấn công tôi đã làm loạn đội hình. Nhìn kĩ lại, tôi phát hiện ra
một chỗ trống, tôi vui mừng vô cùng, dùng tốc độ nhanh nhất, sức lực
mạnh nhất xông về phía đó.

(*nhảy clacket: Điệu nhảy cầu kỳ dùng chân gõ xuống sàn để tạo nhịp)

Vậy mà tôi vẫn không thể xông ra, mà hai người vừa bị tôi đụng phải
là hai thanh niên đang chắn ngang, kề sát vai mà đứng đó, hiển nhiên là
chút sức lực này của tôi không là gì với họ.

Trong đầu liền mờ mịt, làm thế nào đây?

Lúc này, có người chợt tiến lên một bước, bổ lưỡi hái về phía tôi.

“Bác!” Tôi lách người tránh thoát, thấy gương mặt của người đó liền không nhịn được kêu lên.

Mà bác vừa nghe tiếng tôi gọi bỗng nhiên sửng sốt.

Cơ hội tới rồi! Trong chớp mắt đó khi nhìn thấy bác đang đưa lưng về phía tôi, bốn chữ này lập tức hiện lên trong đầu tôi.

Sau đó, tôi vội đá một phát ở chỗ đầu gối của bác, bác không có đề
phòng, đầu gối lập tức mềm nhũn khuỵu xuống. Tôi thừa dịp này nhanh
chóng vòng qua bác, trước khi mọi người kịp phản ứng thì xông ra ngoài.
Đám người ở đằng sau lại lặng yên đưa đèn pin lên, cứ như hình với bóng
mà đuổi theo tôi, may mà rừng trúc khá rậm rạp, tốc độ của đám người kia cũng không nhanh lắm, dần dần tôi mới kéo giãn được khoảng cách.

Tôi tiếp tục chạy, cho đến khi không còn nhìn thấy ánh sáng đèn pin mới dám dừng lại.

Tôi vừa dừng lại liền lập tức cảm thấy cả người bủn rủn không còn sức lực, không quan tâm trên đất sạch hay dơ liền dựa vào một cây trúc ngồi xuống thở hổn hển.

Ngồi một lát, hơi thở cũng dần bình ổn lại, tôi đang muốn tiếp tục đứng lên đột nhiên cảm thấy có hai giọt nước rơi xuống đầu.

Trời mưa sao? Tôi sờ sờ đầu, đúng là ẩm ướt, lại thấy mấy vị trí bên
cạnh không hề có nước, tôi nghĩ, có lẽ là nước trên lá trúc bị gió thổi
rơi xuống.

Lúc tôi vân vê ngón tay, lại cảm thấy có chuyện gì đó không đúng,
chất lỏng này hình như hơi dinh dính, ánh sáng lại quá mờ, không nhìn rõ là thứ gì, tôi đưa tay ngửi thử.

Là máu! Tôi hoảng hốt, từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi vừa nhìn đã suýt kêu to lên.

Cách đầu tôi không xa là một gương mặt trắng bệch, đôi mắt trợn to
không hề có tròng mắt, phần bên trái của gương mặt nát bét không ra hình dạng gì, mơ hồ còn nhìn thấy xương cốt trắng hếu, mà máu chính là từ
nơi này chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tôi sợ đến đầu óc đều trống rỗng, vật kia hơi nhếch miệng, cứ như
đang cười, sau đó thân thể nó bỗng bắn ra, nhảy lên giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt tôi.

Từ dáng vẻ cho thấy nó là người, ít nhất đã từng là người. Từ cằm của nó trở xuống đều được che kín trong một áo choàng lớn cũ kĩ rách rưới
màu đen, chỉ để lại một mái tóc rối tung lộ ra ngoài, nửa đầu bên trái,
ngoài gương mặt nát bét cũng không còn lỗ tai, chỉ mơ hồ thấy một lỗ đen nhỏ.

Mùi tanh hồi nồng đậm lan truyền trong không khí, tôi hơi buồn nôn.

Mà vật kia kể từ lúc bay xuống lại chưa động đậy chút nào, cho dù
không có tròng mắt nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được nó nhìn chằm chằm
mắt tôi, có khát vọng, còn có tham lam.

“Cho tao…da…” Nó nói rồi vươn tay ra.

Năm ngón tay đều đủ cả nhưng trên đó lại chẳng có tí da thịt nào, mà chỉ còn xương trắng.

Tôi lúc này mới nghĩ đến chuyện đứng lên, từ từ lui về sau, sợ rằng chỉ cần mình xoay người nó liền nhào lên.

“Cho tao…thịt…” Nó nói tiếp, từ từ đến gần.

Tay của nó càng lúc càng gần, gần đến mức nhìn thấy máu thịt còn sót
lại. Tôi sởn tóc gáy, bất chấp tất cả xoay người chạy, không ngờ vừa
quay đầu lại thấy ánh đèn pin phát ra từ trong rừng trúc.

Quả thật là phía trước có sói phía sau có hổ. Tôi oán hận ông trời không chịu giúp đỡ mình.


“Cho tao…” Trong lúc tôi ngây người, vật kia đã túm lấy bờ vai tôi.

Tôi kinh hãi, chợt né qua một bên, may là không bị thương, chỉ là bị rách một bên tay áo.

Vật kia giơ ống tay áo lên nhìn một lúc, thấy đó không phải thứ nó muốn liền ném lên đất, tức giận xông về phía tôi.

Tôi xoay người tìm phương hướng, một phía là rừng trúc dày đặc, còn
có kẻ đuổi cùng giết tận phía sau. Ngoài một đám người cầm vũ khí xông
đến, còn có một thứ không biết nên gọi là yêu quái hay cương thi.

Ngoài chạy ra, điều tôi có thể làm cũng chỉ là cầu mong kì tích xảy ra.

Lần này, những người này dường như đã biết thực hiện ra sao, chỉ chia thành nhiều cụm nhỏ chứ không túm quanh thành một chỗ, tốc độ cũng
nhanh hơn nhiều.

Có người nhặt lên một tảng đá ném đến, sau đó mọi người liền bắt
chước. Ngay lập tức, một loạt đá như châu chấu quẳng lên người tôi, đầu
tôi. Nếu có người nào không biết chuyện nhìn thấy tình cảnh này, nhất
định sẽ nghĩ chắc tôi đã đắc tội với thôn dân, bị bọn họ đuổi theo cả
đêm trong núi như một kẻ tội ác tày trời.

Sát ngay phía sau đầu bỗng vang lên tiếng thở dốc, tôi quay đầu lại,
thứ kia liền gần như dán lên ót tôi,. Tôi không nhịn được nữa, kêu to
một tiếng, giơ tay dùng hết sức lực đẩy nó ra sau.

Nó giống như bị đánh vào bùn, phát ra một tiếng “phốc”, trên tay tôi
hơi ẩm ướt, lúc rút tay về còn ngửi thấy một mùi rất khó chịu.

Lúc này, tôi chẳng còn quan tâm có buồn nôn hay không, cũng chẳng dám đi xem, chỉ dùng hết sức mà chạy chạy chạy.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, tôi lại cảm thấy đằng sau không còn
động tĩnh gì nữa. Tôi quay đầu nhìn, cũng không thấy ai đuổi theo liền
giảm dần tốc độ, nhưng lại không dám dừng lại, thần kinh vẫn vô cùng
căng thẳng.

“Ha ha…” Tiếng nghe được ban nãy lại vang lên, tôi quanh quẩn trong rừng trúc, liên tục nhìn xung quanh.

Tôi chợt dừng bước, nhắm mắt nhìn bốn phía, cách đó không xa chợt có một bóng người nho nhỏ.

Bóng người kia từ từ đi đến dưới ánh trăng, là một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, trông mập mạp trắng trẻo, rất ưa nhìn.

Nó đi đến cạnh tôi rồi dừng lại, ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngập nước
nhìn tôi, đơn thuần vô tội. Sau đó liền mỉm cười vươn đôi tay mập mạp
nhỏ bé về phía tôi.