Cửu Biện Liên

Quyển 2 - Chương 5: Đôi cánh màu đen

Sợi roi chuẩn xác quấn lên cổ con quái vật, Vu Dương cố sức kéo về, quái vật lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.

“Chuẩn bị xong.” Khi anh ta đáp xuống đất, vẫn đứng ở vị trí sau lưng Thẩm Thiên Huy, sau đó quay đầu nói với chúng tôi: “Nắm chặt.”

Thẩm Thiên Huy xoa xoa tay đứng đằng trước, nói: “Đến đây nào.”

Vu Dương căng tay quấn mấy vòng roi vào tay, hít thật sau, chợt kéo mạnh.

Quái vật kia cứ như một bức tường đổ ập xuống, cùng lúc đó, Thẩm
Thiên Huy liền tung ra hai quả đấm, đấm mạnh vào thân thể đang bị lôi về phía trước của quái vật kia, ngay lập tức, trên thân thể màu đỏ sậm kia liền bị đấm thành hai lỗ hổng, không ngừng chảy ra chất lỏng sềnh sệch
màu trắng. Sau đó, hai người lui nhanh về phía sau, quái vật liền ngã
mạnh trên cầu phát ra tiếng “ầm” thật lớn.

Thành công rồi! Trong lòng tôi rất hưng phần, Huyền Kỳ thậm chí còn suýt hoan hô thành tiếng.

Thế nhưng, quái vật lại không hề rơi khỏi cầu như chúng tôi tưởng
tượng mà dùng cái đuôi quấn lấy thân cầu, ổn định thân thể, rồi vụt đừng lên như không có chuyện gì.

Sắc mặt Thẩm Thiên Huy hơi đổi, Vu Dương thì như đã đoán trước, chỉ hơi nhíu mày.

Nó gầm lên, tiếng gầm đinh tai nhức óc. Quái vật cúi người nhìn vết
thương trên người mình, ánh mắt trở nên hung hăng, xoay người, lại vung
đuôi lên.

Vu Dương đá cái đuôi kia ra, sau đó lập tức nhảy lên, quất thẳng roi
vào mắt quái vật. Thẩm Thiên Huy cũng không dám chần chờ, giơ hai tay,
túm lấy cái đuôi đang rơi xuống.

Quái vật lại không vội vã rút đuôi về, chỉ quay đầu lại, há mồm cắn chặt roi, lắc đầu, kéo Vu Dương về phía nó.

“Không ổn!” Huyền Kỳ gấp gáp lại không dám nói lớn tiếng, giọng nói cũng hơi đổi.

Nhưng Vu Dương lại không để ý. Anh ta không hề hoang mang điều chỉnh tư thế, theo đà đạp mạnh một phát lên mũi nó.

Một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc khác lại vang lên. Vu Dương cũng
thu roi lại, mượn lực rơi xuống cạnh Thẩm Thiên Huy. Cùng lúc đó, Thẩm
Thiên Huy cũng buông nhẹ tay. Quái vật xoay người, một tay che trên mũi, ánh mắt càng ngày càng đáng sợ.

“Anh chọc nó xù lông rồi.” Thẩm Thiên Huy nói.


“Anh cũng lui ra sau đi. Dẫn hai người kia lên lại bờ đi.” Vu Dương đáp xuống trước người anh ta, quấn roi lại.

Anh ta quay lại nhìn nhìn, Huyền Kỳ đang đứng cách bờ khoảng mười mét đã bắt đầu lùi dần về phía sau.

Thẩm Thiên Huy cởi bao tay xuống, cẩn thận di chuyển. Tôi và Huyền Kỳ lúc này cũng chỉ là linh hồn, cũng chỉ có thể lùi dần về phía sau. Cầu
rất trơn, đi đứng đều rất khó khăn.

Không bao lâu sau, Huyền Kỳ là người đầu tiên lên đến bờ, sau đó liền giúp tôi, tôi cố gắng đứng vững, thật vất vả mới đứng lên được, chân
chưa kịp đứng thẳng, đã cảm thấy thân cầu rung mạnh, tôi trượt chân, may là Huyền Kỳ kịp thời kéo tôi, cố sức co tay lại, tôi liền thuận thế
bước một bước dài về phía trước mới không bị ngã.

Cảm giác được đặt chân trên mặt đất chưa từng tốt đẹp đến như thế,
sau khi thở phào một cái, tôi mới nhớ đến chuyện nhìn về phía sau lưng
mình.

Thẩm Thiên Huy đã đến rất gần bờ, nhưng vẫn không dám đi nhanh, Huyền Kỳ lại duỗi tay giúp anh ta. Vu Dương trên cầu cứ quấn chặt lấy sợi
roi, kéo con quái vật dần di chuyển về phía giữa cầu.

“Một mình anh ấy có được không?” Thẩm Thiên Huy lúc này đã lên đến bờ, Huyền Kỳ nhìn không chớp mắt lên cầu, hỏi anh ta.

“Có lẽ được.” Thoạt nhìn Thẩm Thiên Huy cũng không có vẻ gì lo lắng.

Vu Dương dường như nghe thấy mấy lời này, quay đầu liếc chúng tôi một cái, cười nhạt một tiếng.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, anh ta vung tay trái lên, một bóng
đen chợt hiện lên, trên người quái vật liền bị cắm rất nhiều cây nhọn,
tôi cũng không nhìn rõ đó là vật gì, chỉ thấy chúng đều mang một màu đen tuyền, không có chút ánh sáng.

“Phi tiêu à?” Ánh mắt Huyền Kỳ lại không chọn thời điểm sáng lên.

“Cũng không khác lắm.” Thẩm Thiên Huy dựa vào bên tảng đá Nại Hà ngồi xuống.

Trên người quái vật không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng sềnh
sệch, từng giọt từng giọt nhỏ xuống cầu Nại Hà, chắc là rất đau đớn, nó
nhìn vết thương đầy người, gần như muốn nổi điên, cố sức muốn dồn Vu
Dương vào chỗ chết. Vu Dương vừa linh hoạt tránh né, vừa đánh trả, sợi
roi mang theo gió mạnh gào thét, khiến trên người nó càng thêm nhiều vết thương.

“Tranh thủ thời gian! Cố gắng lên!” Dáng vẻ của Thẩm Thiên Huy cứ như đang theo dõi một cuộc tranh tài đặc sắc.

Động tác của Vu Dương càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, chỉ còn
nhìn thấy một cái bóng màu đen đang không ngừng qua lại bên người quái
vật. Quái vật thỉnh thoảng giơ móng vuốt, muốn chộp lấy bóng đen kia,
nhưng cứ vồ hụt hết lần này đến lần khác, khiến nó càng lúc càng có vẻ
luống cuống, càng về sau, lại càng không quan tâm vị trí gì gì nữa, cứ
cắn cứ chộp loạn xạ lên.

Huyền Kỳ cũng xem rất chăm chú, lâu lâu còn ồ à mấy tiếng. Tôi lại
rất lo lắng, không biết cứ tiếp tục như thế, không biết có kịp thời gian không, nếu như không thể về kịp trong vòng bốn tiếng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Cũng đến lúc rồi.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.

“Cái gì?” Tôi không rõ anh ta đang nói gì, quay đầu lại hỏi.

Anh ta hất cằm về phía cầu, ý bảo tôi nhìn bên kia.

Cũng không biết là anh ta cố ý lộ sơ hở hay là do ngẫu nhiên, quái
vật này cắn một phát, gần như sượt qua bên thân thể Vu Dương, cái miệng
rộng kia gần như dán sát lên thân thể anh ta, Vu Dương nhanh chóng né
ra, lúc này, tôi cảm thấy khóe miệng con quái vật kia dường như vừa
nhếch lên.

Dự cảm bất thường trong lòng tôi đột nhiên hiện lên, nó vừa cười, tại sao chứ?

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, đầu con quái vật khẽ đưa qua, răng
năng bén nhọn liền chỉa thằng vào bụng Vu Dương, sắc mặt Vu Dương lập
tức đổi, vội vàng khom người, một tay bắt được răng nanh, đạp mạnh một
cái.

Không ổn! Tôi còn chưa kịp kêu thành tiếng, đã thấy anh ta sau khi
đạp một phát kia liền cùng con quái vật rơi thẳng xuống dòng sông dưới
cầu Nại Hà.

“Vu Dương!” Tôi và Huyền Kỳ đồng thời quát to một tiếng, mãi một lúc sau mới nhớ đến chuyện thò đầu ra xem.

Nước sông vẫn yên lặng như trước, chậm rãi trôi, tôi nhìn xuống, không có gì cả.

“Thẩm Thiên Huy!” Huyền Kỳ quay đầu lại, lại phát hiện Thẩm Thiên Huy không hề có chút gấp gáp nào.

“Yên tâm, không chết được đâu.” Anh ta nói.

Bỗng nhiên, ở gần vách đá đối diện, xuất hiện một bóng dáng, tôi
không dám khẳng định đó có phải Vu Dương không, bởi vì sau lưng bóng
người kia, dường như có một vật gì đó nhưng khoảng cách quá xa, tôi lại
không nhìn thấy rõ.

“Là Vu Dương! Quả thật là chưa chết!” Huyền Kỳ lại rất chắc chắn, chỉ vào bóng người kia hưng phấn kêu lên.

Thứ sau lưng người kia đột nhiên mở ra, dường như, là một đôi cánh.

“Vu Dương bay lên kìa, anh ấy có thể bay! Có thể bay đó!” Huyền Kỳ càng lúc càng hưng phấn hơn.

Đúng là Vu Dương, mà thứ sau lưng anh ta, quả thật là một đôi cánh
màu đen, lúc này, anh ta đang vẫy đôi cánh của mình, từ từ bay lên.

“Vu Dương, dạy tôi với, dạy tôi cách bay ấy.” Vu Dương vừa chạm đất đã bị Huyền Kỳ túm chặt tay áo.

Vu Dương hất tay cậu ra: “Đi nhanh đi.”

“Anh không thể mang chúng tôi bay qua sao?” Huyền Kỳ nói “Hoặc là dạy chúng tôi bay cũng được mà.”

“Muốn bay thì em cũng có đôi cánh dài rộng như anh ta đi rồi tính
tiếp.” Tôi cảm thấy việc mình có thể bay quả thật là chuyện hoang tưởng, nhưng có lẽ anh ta quả thật có thể đưa chúng tôi bay sang kia.

Huyền Kỳ nghe thấy tôi nói thế, liền sửng sốt: “Cánh? Anh ấy có cánh sao?”

“Đúng vậy.” Tôi nói, định đưa tay sờ một chút: “Lớn như vậy mà không nhìn thấy à?”

Vu Dương lại không muốn cho ai đụng vào, chớp mắt, đôi cánh kia dần thu hồi, rồi biến mất hẳn.

Không ngờ, Huyền Kỳ lại lắc đầu với tôi: “Không thấy. Em chỉ thấy anh ấy giống như đang ngồi máy bay trực thăng, từ từ bay lên thôi.”

Tôi lại nghe thấy tiếng cười ha ha của Thẩm Thiên Huy, đến gần Vu
Dương nhìn từ trên xuống dưới: “Tôi cũng không nhìn thấy, Thanh Loan,
Thiên Đồng, nói thử xem, là đôi cánh như thế nào?”

“Giống như….thiên sứ” Rất kì quái, đây là cảm giác đầu tiên của tôi về nó: “Một đôi cánh thiên sứ màu đen.”

Huyền Kỳ nghẹn cười, Thẩm Thiên Huy lại không nhịn được, cười thành tiếng: “Thiên sứ, Vu Dương, thiên sứ á!”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, đi nhanh đi.” Sắc mặt Vu Dương hơi khó
coi “Tôi không thể đưa mọi người qua kia, nơi này không thể sử dụng pháp thuật, vừa rồi tôi chỉ là thử mạo hiểm một lần, rất mất sức.”

Nghe đến đây, mọi người đều không cười được nữa – nếu như vừa rồi mạo hiểm không thành, Vu Dương sẽ ra sao, không ai biết, cũng không dám

tưởng tượng.

“Tôi đâm mù hai mắt của nó, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể
trở lại được.” Vẻ mặt Vu Dương không chút biểu cảm, dẫn đầu bước lên
cầu: “Đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.”

Bình thường, đi trên một cây cầu độc mộc* như thế cũng đã phải cẩn
thận, huống chi lúc này, dưới cầu chính là một dòng sông máu chảy thẳng
về phía địa ngục, mặt cầu còn bôi mỡ trơn trượt, thần kinh tôi căng
chặt, không dám nhìn xuống dưới, đi theo sau lưng Thẩm Thiên Huy, di
chuyển từng bước từng bước, không bao lâu sau, trên người đã chảy đầy mồ hôi,

(*cầu độc mộc: một dạng cầu như cầu khỉ, chỉ có một cây ngang bắc qua, không có tay vịn)

May thay, cả chặng đường đều rất thuận lợi, không hề có vật kì lạ
quái dị nào nhảy ra nữa. Trong tiếng lẩm bẩm “Sau này tôi nhất định làm
người lương thiện mà” của Huyền Kỳ, chúng tôi rốt cuộc cũng đặt chân lên bờ bên kia.

Huyền Kỳ ngồi bệch ra đất, nói chân cậu run dữ quá, cần nghỉ ngơi một lúc mới có thể tiếp tục đi, tôi cũng cảm thấy chân mềm nhũn, đứng không vững nữa. Vu Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi cũng
chiều theo ý chúng tôi.

Bỗng nhiên tôi ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ như rượu mà lại không
phải rượu, dường như bay đến từ đằng trước, liền theo nhìn theo hướng Vu Dương đang nhìn.

Con đường vẫn thẳng tắp, cách đó không xa có một gò đất, trên gò đất
kia là một đài cao thẳng đứng, có thể thấy không ít vong linh đang đứng
xếp hàng để đi lên đào, có kẻ dõi mắt về phía xa, sau đó, có kẻ khóc, có kẻ cười, cũng có kẻ giận, kẻ buồn.

Bên cạnh gò đất là một ngôi nhà tranh, thoạt nhìn khá khéo léo tinh
xảo. Ngay cửa ra vào cũng có không ít vong linh đang đứng, đều nhận lấy
một chén gì đó do một bà lão đưa cho, uống một hơi cạn sạch, bà lão kia
không ngừng khuấy nồi trước mặt, mùi thơm kia chính là từ trong nồi này
bay ra.

Tôi nghĩ, đây chính là Mạnh Bà và canh Mạnh Bà đấy sao.

“Không được! Tôi không uống!” Đột nhiên có một giọng nói đau đớn tận
tim gan vang lên, làm náo loạn gò đất vốn luôn chỉnh tề trật tự.

Chỉ thấy hai Quỷ Sai không biết đã xuất hiện từ lúc nào, tóm lấy vong linh không muốn uống chén canh kia, một người nắm cằm, cạy miệng bắt kẻ đó mở mồm ra, một người ngăn lại hai chân hai tay không ngừng giãy dụa
của kẻ đó, tùy bà lão kia rót chén canh vào mồm hắn.

“Nhìn đi, lúc chúng ta chết, tốt nhất biết điều một chút.” Huyền Kỳ khẽ nói bên tai tôi.

Tiếng nói vừa dứt, liền nhìn thấy hai Quỷ Sai kia nhìn về phía chúng tôi.