Cửu Biện Liên

Quyển 2 - Chương 10: Tôi tên Diệu Diệu

Bởi vì buổi tối hai hôm trước ngủ không ngon, hôm sau tôi ngủ thẳng
đến trưa mới tỉnh, mở mắt ra, Huyền Kỳ vẫn còn đang ngủ, lại đột nhiên
nhìn thấy trên cổ cậu có vật gì đen thùi, tôi sợ hết hồn, sau đó mới
chợt nhớ ra, đây là con mèo đen mà hôm qua chúng tôi bắt được, lúc này
nó đang dụi đầu vào dưới cằm Huyền Kỳ, nghe thấy tôi động đậy liền ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại tiếp tục ngủ, không biết có phải do tôi suy
nghĩ nhiều không, nhưng tôi lại cảm thấy cái nhìn của nó giống như đang
liếc tôi vậy.

Hôm nay không có chuyện gì, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở trong
phòng, Thẩm Thiên Huy đem một bộ bài đến, ba người cùng đánh bài giải
khuây.

Con mèo kia thoạt nhìn rất thích Huyền Kỳ, gần như là không rời khỏi
cậu một khắc nào, cậu đi vệ sinh, nó cũng xoay lưng ngồi giữ trước cửa,
cậu ngồi ở đầu giường, nó cũng liền nhảy lên nằm, cằm gác trên đùi cậu,
lâu lâu còn liếm liếm chân trước, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Thế nhưng đối với tôi, thái độ của nó hoàn toàn khác biệt, có thể nói là cách một trời một vực. Nó không chịu cho tôi đụng thì thôi đi, đáng
nói hơn là, nó thậm chí còn không cho tôi đến gần Huyền Kỳ, cho dù là
chúng tôi chỉ nói chuyện thôi, nó cũng mở to mắt, cảnh giác nhìn, chỉ
cần tôi đụng Huyền Kỳ một cái, nó liền bày ra dáng vẻ như sắp tấn công,
khiến cho tôi cảm thấy vô cùng không tự nhiên.

“Chọn cho nó một cái tên đi.” Thẩm Thiên Huy thấy thế cũng cảm thấy buồn cười.

“Mễ Mễ*.” Huyền Kỳ không hề có chút sáng tạo nào

(*từ này đồng âm với từ “Meo Meo” => tên chung cho tất cả mấy con mèo =)) )

“Meo meo—” Nó dài giọng kêu mấy tiếng.

“Xem đi, nó đồng ý kìa.” Huyền Kỳ tiện tay vỗ vỗ trên đầu mèo, đánh một lá bài.

Tôi cũng đánh ra một lá “Nếu em hiểu nó đang nói gì, làm ơn hãy nói cho nó hiểu, đừng để nó luôn nhìn chằm chằm chị kiểu đó.”

Huyền Kỳ cười cười: “Em không biết nói tiếng mèo. Thanh Loan, em sẽ
trông chừng nó, không để nó đụng vào một sợi lông của chị đâu mà.”

“Không phải là do cô bảo muốn ném nó xuống, nó nghe hiểu nên mới
không thích cô đấy chứ?” Thẩm Thiên Huy nói xong, còn chướng tai gai mắt mà hỏi con mèo: “Có phải vậy không hả, Mễ Mễ?”


“Không phải đâu, trước lúc đó nó đã không thích tôi rồi, suýt nữa còn cào tôi.” Tôi vừa nói vừa học dáng vẻ của anh ta hỏi con mèo: “Có phải
vậy không hả, Mễ Mễ?”

Không ngờ, con mèo quả thật kêu “meo meo” một tiếng.

“Xem kìa, nó tỏ vẻ đồng ý kìa.” Nói xong câu đó, ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó đều cười phá lên.

Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, đánh bài một lúc đã thấy
trời dần tối, Thẩm Thiên Huy quẳng lá bài cuối cùng trong tay xuống,
cười hì hì nhìn đống tiền lẻ trước mặt.

“Thật ngại quá, thắng nhiều như thế.” Anh ta nói “Tôi mời cơm tối.”

Thật ra thì không cần anh ta nói, mọi chi phí của chúng tôi đều là do anh ta bỏ ra.

“Vậy tối nay ra ngoài ăn đi, đồ ăn trong khách sạn không ngon chút nào.” Huyền Kỳ nhân cơ hội nói.

“Buổi tối đừng ra ngoài đi lung tung” Không đợi Thẩm Thiên Huy trả lời, một giọng nói bất ngờ xen vào.

Vu Dương bỗng dưng xuất hiện trong phòng.

Con mèo đang ngủ gà ngủ gật bị người vừa đột ngột xuất hiện làm giật mình, nó nhảy dựng lên, chui xuống gầm giường.

Vu Dương thấy thế, hơi hết hồn, chân mày lập tức cau lại.

“Ở đâu ra vậy?” Anh ta hỏi.

“Tối hôm qua, bị Tù Linh võng của tôi bắt được.” Thẩm Thiên Huy đáp.

“Vứt đi.” Giọng nói của Vu Dương tỏ vẻ không cho phép cãi lại.

“Sao vậy?!” Huyền Kỳ không chịu “Giờ nó là mèo của tôi, tôi nuôi, không vứt!”

Vu Dương gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cho phép nuôi, nhanh chóng vứt nó cho tôi!”

“Không được!” Huyền Kỳ trợn mắt, thái độ cũng rất kiên quyết.

Hai người cứ đầu mắt như vậy một lúc, Vu Dương hừ lạnh một cái, xoay người ra khỏi phòng.

Tôi và Huyền Kỳ nghi ngờ nhìn Thẩm Thiên Huy, chỉ thấy anh ta nhìn chúng tôi nhún vai, dường như cũng không rõ nguyên nhân.

Cơm tối, chúng tôi vẫn ăn trong khách sạn, Thẩm Thiên Huy nói, theo
kế hoạch là tối mai ngồi thuyền, sau đó lại chuyển sang máy bay.

Tôi vừa nghĩ đến đêm đi thuyền kia thì lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lại nghĩ, chủy thủ mất ở trên thuyền, muốn tìm về, ngồi thuyền lần nữa cũng là một cách không tồi.

Tôi và Huyền Kỳ cơm nước xong liền trở về phòng thu dọn đồ đạc, con
mèo liền “meo meo” một tiếng chui ra từ dưới gầm giường, đầu tiên là lén la lén lút nhìn xung quanh, thấy Vu Dương không có ở đây mới thả lỏng
nhảy lên nằm úp sấp trên giường.

Huyền Kỳ thấy mèo liền tự vỗ đầu mình một cái, lại quên hỏi Thẩm
Thiên Huy làm thế nào để đem động vật về, cậu liền vội vội vàng vàng
chạy ra ngoài.

Một mình tôi ngồi trong phòng, cảm thấy ánh mắt của con mèo kia không ngừng đảo quanh trên người tôi làm tôi thấy trong lòng hơi sợ hãi.

“Này, sao mày lại ghét tao?” Tôi nghĩ cõ lẽ nó thật sự hiểu tôi đang nói gì.

Nó xoay người, đưa mông về phía tôi, cái đuôi không kiên nhẫn quất qua quất lại.

Tôi cảm thấy không thú vị, không khỏi thầm cười nhạo mình hơi nghĩ nhiều, rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo mà thôi.

Huyền Kỳ nhanh chóng trở về, vui vẻ nói Thẩm Thiên Huy đã thay cậu
sắp xếp xong cả rồi, sáng sớm ngày mai, hai người sẽ đi trước để làm
giấy chứng nhận vận chuyển mèo.

Bởi vì mang đồ không nhiều lắm nên chsung tôi thu dọn rất nhanh, sau
khi sắp xếp xong còn ngồi xem tivi, sau đó tự ai nấy ngủ. Tôi ngủ trước, nên bảo Huyền Kỳ không cho mèo đến gần giường tôi, nếu không, buổi tối
khi tỉnh lại, vừa nhìn sang lại thấy một đôi mắt xanh sáng đang nhìn
mình chằm chằm, ai cũng bị hù dọa cho rụng mất nửa cái mạng cho xem.

Mặc dù thế, tôi vẫn có cảm giác nó luôn kiên nhẫn nhìn tôi, tôi xoay
người đưa lưng về phía nó, ánh mắt kia khiến tôi đứng ngồi không yên,
hại tôi mơ thấy ác mộng.

Nửa đêm, cả người tôi đầy mồ hôi tỉnh giấc, lúc tôi tựa vào đầu
giường bình tĩnh ại, chợt nghe thấy bên bệ cửa sổ có tiếng người nói
chuyện, cửa sổ đang đóng, không nghe rõ là đang nói gì, chi là giọng nam kia hơi quen tai.

Tôi rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, nhấc một góc rèm cửa lên, nhìn ra ngoài.

Có hai người đang đứng, mặt hướng về phía cửa sổ, một trong hai chính là Vu Dương, khó trách lại cảm thấy giọng nói quen quá. Đứng đối diện
anh ta là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, có một mái tóc ngắn xinh đẹp, chỉ là, cách lớp thủy tinh, lại còn là buổi tối, tôi không
nhìn rõ mặt mũi của cô gái đấy, chỉ nhìn thấy một đôi mắt to tròn xoe,
dưới ánh trăng, vừa linh hoạt vừa sáng ngời.

“Rốt cuộc cô muốn sao?” Vu Dương dường như đang cố nhẫn nại hỏi.

“Không muốn sao cả.” Thiếu nữ bất cần nói, giơ tay nhìn nhìn móng tay mình.

Vu Dương hừ khẽ: “Chỉ bằng đạo hạnh này của cô mà cũng muốn lấy vật kia, vẫn còn quá sớm.”

“Tôi không lấy vật.” Thiếu nữ cười một tiếng, lộ ra má lúm đồng tiền “Thứ tôi muốn, là người.”

Vu Dương trợn to mắt, có lẽ không ngờ lại nghe thấy lời nói khiêu khích như thế, nhất thời không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, mặt anh ta cũng dần âm trầm xuống, tay phải giơ lên, cầu lửa chập chờn đã xuất hiện.

“Người của cô ư?” Anh ta gằn từng chữ.

Thiếu nữ hiển nhiên là bị dọa sợ, đờ người không nói câu nào, chỉ nhìn anh ta chằm chằm.

Ngay lúc đó, quả cầu lửa bay lên, đầu tiên là quanh quẩn trong không
trung một vòng, sau đó chợt phóng về phía thiếu nữ kia, thiếu nữ liền
theo bản năng giơ tay lên đỡ.

Tôi nhận ra, Vu Dương cũng không phải muốn tấn công thật, quả cầu lửa cũng không chạm vào tay cô ta, chỉ vừa đến gần một chút, thiếu nữ đã
hét thảm.

“Người của cô ư?” Lại là câu này, vẫn là giọng điệu hằn học kia.

Thiếu nữ che mu bàn tay, chân mềm nhũn ngã trên đất “Tôi…tôi…tôi….”

“Tôi” ba lần nhưng vẫn không thể nói hết câu, sau đó, một dòng nước mắt chảy xuống gương mặt cô ta.

“Anh giết tôi đi” Cô ta bỗng nhiên ăn nói dứt khoát hẳn “Nếu không, tôi vĩnh viễn sẽ đi theo Huyền Kỳ!”

Vu Dương và tôi đều cảm thấy bất ngờ — sao lại muốn theo Huyền Kỳ hả?!

“Cô…không phải đang tìm thứ kia sao?” Vu Dương hỏi.

“Thứ gì cơ?” Thiếu nữ cũng khó hiểu “Tôi đã nói, tôi không cần thứ gì, tôi chỉ muốn Huyền Kỳ.”

Tôi quá kinh ngạc, thật muốn chạy ra hỏi cho rõ, lại hoàn toàn quên
mất cửa sổ đã đóng, xông thẳng về phía trước đụng “binh” một phát vào

cửa kính, đau đến mắt nổ đom đóm, tôi che trán, mãi cũng không hết đau.

Huyền Kỳ bị tiếng động này làm tỉnh giấc, mở đèn liền thấy tôi đang trên đất bên cửa sổ, cố sức xoa trán, liền cảm thấy kì quái.

“Sao vậy?” Cậu hỏi.

Tôi chỉ chỉ ngoài cửa sổ, đau quá, không nói nổi nữa.

Cậu còn chưa kịp thò đầu ra ngoài, đã thấy Vu Dương và cô gái kia nhảy vào.

“Cô là ai? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi vừa hít hà vừa hỏi.

Thiếu nữ trợn mắt nhìn tôi, quay đầu không thèm để ý, nhưng lại cười ngọt ngào với Huyền Kỳ, sau đó ôm lấy cổ cậu.

Huyền Kỳ ngơ ngác vài giây, rồi cứ như bị rắn độc quấn cổ mà đẩy cô
ta ra, sau đó ngồi xổm bên cạnh tôi, khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng liếc
liếc cô ta.

Thiếu nữ giận đến dậm chân, kêu lên: “Sao anh lại thích cái người quái dị này chứ!”

Người quái dị? Ai? Tôi á?! Huyền Kỳ nhìn nhìn tôi, cũng cứng lưỡi há hốc mồm.

Tôi nhìn kĩ cô ta, hóa ra cũng là một cô gái xinh xắn, gương mặt trái táo đáng yêu, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, tóc ngắn đen nhánh vừa dày vừa mềm, dáng người cũng nhỏ nhắn mềm mại. Chỉ là đôi mắt kia, dưới ánh đèn tuy vừa sáng vừa linh hoạt nhưng nhìn thế nào cũng thấy hơi khác
thường.

“Tôi kêu người đàn ông kia đến, để anh ta nói thử xem tôi với cô ta
ai đẹp hơn!” Thiếu nữ không nói tiếng nào lao ra, chỉ một lát sau, liền
lôi Thẩm Thiên Huy còn đang ngái ngủ vào.

“Ai đây?” Thẩm Thiên Huy xoa cổ tay nói “Sức lực không yếu chút nào.”

“Cô nói đi.” Vu Dương trợn mắt nhìn thiếu nữ một cái “Dám nói bậy nói bạ tôi lập tức xử cô”

Thiếu nữ co cổ lại, thấy mọi người đã đến đủ, hắng giọng nói: “Tôi
tên là Diệu Diệu, là diệu trong kì diệu, là vị hôn thê của Huyền Kỳ.” ( =)))) )

Trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn, bốn người chúng tôi nhìn nhau, Huyền Kỳ càng kinh ngạc đến suýt ngã.

“Em có vị hôn thê?” Sau khi tỉnh táo lại, người đầu tiên tôi muốn hỏi tất nhiên là người trong cuộc rồi.

“Em….em…không có mà….” Cậu khó hiểu, cà lăm.

Không biết từ lúc nào, Diệu Diệu đã ngồi xổm bên cạnh Huyền Kỳ, quay mặt nhìn cậu “Anh quên em rồi sao?”

Huyền Kỳ từ bé đã luôn ở cùng tôi, nếu như cô gái này biết cậu, lẽ ra cũng biết tôi. Tôi nghĩ, vừa quay đầu nhìn gương mặt Diệu Diệu đang kề
sát, trong đầu như xẹt qua điều gì, bỗng nhiên hiểu ra.