Cửu Biện Liên

Quyển 14 - Chương 17: Dáng vẻ thực sự của Vu Dương

Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có tiếng va chạm, xung quanh yên tĩnh vô cùng, đợi đến khi ánh sáng chói mắt kia dần tối đi, chúng tôi mới có thể mở mắt ra. Dưới ánh sáng ngời ngời, Mão Tinh nằm bên một đống đỗ vỡ, bên cạnh là thứ gì đó trông như một cành cây khô, chúng tôi nhìn kĩ lại, nó vẫn còn phả ra khói xanh, sau đó từ từ biến thành một bãi tro bụi.

“Vu Dương đã đốt cái đuôi của nó rồi.” Huyền Kỳ tinh mắt, đã kịp nhận ra đó là thứ gì.

“Còn muốn tao hiện nguyên hình không?” Giọng nói Vu Dương truyền từ trên xuống.

Mão Tinh cười hắc hắc, giơ tay lau máu dính bên môi, hơi kiệt sức, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên: “Muốn chứ, đừng tưởng rằng bản thân là một con quạ vàng ba chân thì tao sẽ sợ mày.”

Không nghe thấy Vu Dương lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng kim giữa không trung, chẳng khác gì mặt trời.

Mão Tinh đặt tay trước ngực, nhanh chóng tạo thành một dấu tay, miệng lẩm bẩm.

Dấu tay này dường như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

Thần chú của Mão Tinh càng lúc càng vang vọng, ban đầu tôi cũng không rõ nó đang nói gì, chỉ một câu cuối cùng, chúng tôi lại hiểu: “Vạn dặm băng thiên, thiên lý tuyết, bằng hàn nhi sinh, Thủy Ngưng Thánh Thú, ra!”

Một chữ cuối cùng vừa vang lên, chỉ trong vài giây, bầu trời lập tức thay đổi, mưa bụi lại rơi xuống, ánh sáng vàng kim dường như cũng ảm đạm đi nhiều, nhiệt độ lập tức hạ xuống, từ giữa hè, thành cuối thu, cuối cùng là rét đậm. Quần áo vừa mới khô được một chút lại trở nên ẩm ướt, gió thổi qua khiến chúng tôi lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau.

Chỉ một lúc sau, mưa bụi đều biến thành những hạt tuyết, các hạt tuyết càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành mấy hạt mưa đá to như quả bóng bàn.

May mắn là, kết giới vốn không thể che gió chắn mưa lại có tác dụng, cản hết toàn bộ mưa đá đang rơi xống. Nghe thấy âm thanh bồm bộp phát ra từ trên đỉnh đầu và bên ngoài, nhìn mưa đá rơi trên đất tạo thành mấy hố nhỏ, thật khó có thể tưởng tượng nếu vật như thế rơi lên người chúng tôi thì sẽ có hậu quả gì.


Giờ phút này, Mão Tinh đang cách chúng tôi chừng một thước, ngưng tụ ra một quả cầu tuyết, Mão Tinh lại giơ tay, tiếp tục niệm những câu chú ngữ không ai nghe rõ.

Dấu tay này, tình cảnh này, tôi thật sự đã thấy qua ở đâu đó.

“Lạnh quá, lúc Tuyết yêu đến, chắc cũng thế này là cùng.” Huyền Kỳ ôm hai cánh tay, đi tới đi lui, không ngừng dậm chân.

Lời của cậu đã nhắc nhở tôi… đúng rồi, là Nguyệt, khi Nguyệt gọi Thủy Ngưng thú ra, tôi đã từng nhìn thấy dấu tay này, từng nghe qua câu thần chú này.

Thoáng chốc, sự bất an lập tức dâng cao như thủy triều.

Đột nhiên, mấy quả Ảm Hỏa từ trên trời rơi xuống, xông thẳng về quả cầu tuyết, nhưng càng lại gần, tốc độ của nó càng chậm, cuối cùng thì cách quả cầu tuyết chừng mấy centimét, xèo xèo bốc ra hơi nước, không lâu sau thì tắt hẳn.

“Là gì vậy? Sao có thể….” Thẩm Thiên Huy dường như đã nghĩ ra điều gì, lập tức nuốt nửa câu sau vào, nhìn chằm chằm quả cầu tuyết kia, không tin, cũng không dám tin.

“Sừng thú, ra đi!” Chú ngữ của Mão Tinh kết thúc, chúng tôi nghe thấy nó kêu lên một câu.

Bên trong quả cầu, bỗng dưng có một tia ánh sáng trắng bắn ra, ngay sau đó, là tia thứ hai, tia thứ ba, không ngừng tăng lên, khi các tia sáng nối lại với nhau, một tiếng “ầm” vang lên, quả cầu tuyết nổ ra như một quả bom. Những mảnh tuyết bị bắn ra ngoài vô cùng mỏng, giống như từng mảnh dao sắc bén, đâm vào cây khô, bùn đất và vách tường, cũng không thiếu mấy mảnh văng về phía chúng tôi, khi va vào kết giới cũng vang lên xèo xèo, bốc ra đầy hơi nước.

Một lúc sau, ánh sáng trắng dần thu lại, có thể thấy phía trên Mão Tinh xuất hiện một cái sừng thú, trắng như tuyết, óng ánh như bạch ngọc dương chi.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã có thể khẳng định, đây là sừng của con Thủy Ngưng thú đã bị cướp đi.

Mão Tinh gọi được sừng thú ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý, ban nãy còn dập tắt được quả cầu Ảm Hỏa, coi như là một niềm vui không nhỏ, nhìn dáng vẻ của nó, hẳn là nó cảm thấy mình đã thắng chắc rồi.

“Mày chắc chắn biết đây là cái gì, cho nên, hãy đưa tay chịu trói đi.” Nó lại đưa tay, ngửa đầu nói.

“Quả nhiên là bọn mày.” Vu Dương thản nhiên nói, ánh sáng vàng kim dần ảm đạm.

“Đúng là tao.” Mão Tinh lắc đầu, vốn muốn tỏ vẻ oan uổng nhưng vì gương mặt nửa người nửa yêu, lại có vẻ kinh khủng và quái dị “Nghe ông tao bảo, lúc đi lấy vật này, tao vẫn chưa xuất thế nữa cơ.”

“Hắn ta còn nói gì?” Vu Dương thản nhiên, cứ như đang nói chuyện phiếm “Có phải đã nói rằng, vật này là khắc tinh của tao?”

Mão Tinh sảng khoái gật đầu: “Ừm.”

Vu Dương bật cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng đúng là đang cười, hơn nữa, còn rất vui vẻ.

Tôi không nhịn được ngẩng đầu, ánh sáng vàng đều đã bị thu hồi, cảnh tượng trước mắt khiến Huyền Kỳ bên cạnh tôi không khỏi xuýt xoa.

Mà tôi, nếu không phải đã sớm biết sẽ có sự thay đổi, nếu không phải nhìn thấy đôi cánh đen quen thuộc, thì e rằng nếu anh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, e là tôi không dám tin, đây chính là Vu Dương thường ngôi bên cửa sổ nhà chúng tôi, thờ ơ với mọi chuyện, người đã gần tôi đến thế.

Lúc này tóc anh rất dai, đen bóng, phần tóc mai và tóc trước trán được kéo ra sau, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc cằm nhọn, hai hàng mày kiếm cũng không khác ngày thường, nhưng giữa lông mày có thêm một dấu ấn màu đen, nhìn kĩ lại, nó vô cùng giống Ô Thiên ấn trên người tôi, mà trong đôi mắt dài nhỏ kia, là tròng mắt vàng óng ánh vô cùng tinh khiết, tai nhọn, mang một chiếc bông tai màu đen rất đơn giản, cánh mũi cao thẳng như pho tượng cổ Hy Lạp, bên đôi môi mỏng còn có một nụ cười chưa biến mất. Ánh sáng vàng kim không hề tan đi, chỉ quay xung quanh anh, hóa thành một đường màu vàng kim.

Bây giờ, tôi thật sự tin rằng, anh quả thật chính là một yêu quái, cũng biết vì sao Lưu Hà lại cảm thấy anh là “người đàn ông đẹp nhất”, bởi vì anh không hề mang vẻ xinh đẹp dịu dàng theo kiểu nữ tính mà càng có vẻ anh khí ngời ngời hơn.

“Ôi, trời ạ…” Huyền Kỳ nhìn đến ngớ người.

Tôi cũng không tốt hơn cậu là bao, đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn Vu Dương từ từ bay xuống đất, thân thể khẽ nghiêng về trước, lẳng lặng nhìn Mão Tinh.

Có lẽ là vẻ ung dung bình thản của anh khiến Mão Tinh áp lực, cũng có thể vì Mão Tinh nóng lòng muốn thắng, tóm lại, hai người chỉ duy trì tư thế ấy trong vòng một phút đồng hồ, giọng đọc chú ngữ lại vang lên.

Mưa đá càng lúc càng nhiều, uy lực càng lớn, lại giống như có ý thức, tất cả đều bay về phía Vu Dương.

Ban đầu Vu Dương còn đánh tan làn mưa đá kia, nhưng sau khi đánh mấy cái, phát hiện ra dù có đánh thế nào cũng không tan được, bọn chúng vừa rơi xuống đất lập tức hóa thành tuyết, tích càng lúc càng nhiều sẽ khiến người giẫm lên không thể đứng vững.

Sau đó, Vu Dương lại muốn dùng Ảm Hỏa, nhưng quả cầu lửa đấu với mưa đá, chỉ trong năm giây đã bị dập tắt.

Mão Tinh nhìn sừng thú Thủy Ngưng có ích như thế, mình hoàn toàn chiếm thế thượng phong, chú ngữ đọc càng nhanh, vẻ vui mừng trong mắt không thể giấu được.

Mặc dù Vu Dương vẫn luôn tránh né, chuyển động nhưng đống tuyết kia thật sự đã cao lên quá nhanh, chỉ một lúc sau đã cao qua khỏi đầu gối của anh.

Lòng chúng tôi như lửa đốt, nhưng không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh không thể nhúc nhích, từ từ bị cố định toàn thân.

Mão Tinh tàn bạo cười cười với chúng tôi, ngừng chú ngữ, nhưng không thả tay xuống: “Chỉ mấy phút nữa thôi, chờ khi hắn ta chết rồi, tao sẽ…”

Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, từ trong tuyết, roi Ô Vũ đột nhiên xông ra, quấn lên cổ Mão Tinh, siết chặt, không chỉ khiến nó không thể nói tiếp, còn gắng sức, kéo nó vào trong đống tuyết.

Mão Tinh lập tức dùng sức, liều mạng muốn đứng lại nhưng vẫn bị lôi đi vài mét, mãi đến khi dưới chân xuất hiện một vết lôi kéo thật dài, rốt cuộc mới thành công.


Sau đó, hai nguờ lại tiếp tục đối đầu.

“Hai tay của Mão Tinh không thể dùng à?” Tôi chú ý, ngay cả khi bị quấn chặt cổ, tay Mão Tinh vẫn kết thành dấu tay.

“Hẳn là nó vẫn chưa đến mức có thể điều khiến sừng thú.” Thẩm Thiên Huy nói “Bây giờ, nếu nó muốn sống, thì phải rút tay ra, như vậy, chẳng khác nào thả Vu Dương đi.”

“Vậy nếu nó cứ liều chết, vậy sao rút lui được?” Huyền Kỳ giả thiết.

Thẩm Thiên Huy nhíu mày: “Không rút lui, vậy thì phải xem ai là người không thể nhịn được. Tôi thì không lo Vu Dương có thể chết rét, mà chỉ lo lắng, nếu Mão Tinh không rút tay về, có thể sẽ bị siết chết, Đại Hình Quan có thể sẽ không đứng nhìn, chẳng những vì đây là Cổ Thú do hắn ta khổ cực luyện ra, mà còn vì nếu như Cổ Thú chết đi, hồn phách sẽ phản phệ chủ nhân. Mà một khi hắn ta xuất hiện, chúng ta có thể đều không thể sống sót, với dáng vẻ bây giờ của Vu Dương, kết quả tốt nhất là chết chung với hắn ta.”

Dứt lời, tôi và Huyền Kỳ đều nhìn nhau không nói gì. Suy đoán của Thẩm Thiên Huy rất hợp tình hợp lý, vô cùng có khả năng, nếu chuyện đó là thật, chúng tôi thật không dám nghĩ đến hình ảnh kinh khủng ấy.

Bất quá, sắc mặt Mão Tinh vì bị siết đến xanh tím, dường như không có vẻ thà chết chứ không khuất phục như chúng tôi tưởng, miệng nó khẽ nhếch lên, đầu lưỡi khẽ thè ra, nó không nhịn được nữa, chân mềm nhũn, lập tức lại bị kéo lên, đồng thời, hai tay đang kết ấn cũng dần thả ra.

Tay vừa buông, sừng thú Thủy Ngưng vốn dựa vào pháp thuật cũng lập tức rơi xuống đất, mấy hạt tuyết đang lấp kín Vu Dương cũng lập tức hóa thành hơi nước, biến mất không thấy đâu.

Gió ngừng tuyết cũng ngừng, tuyết đọng lập tức hòa tan nhanh chóng, bầu trời trong, trăng sáng từ từ ló ra, không còn là màu đỏ quỷ dị, tôi nhận ra, trời vẫn chưa sáng, có lẽ, thời gian chưa từng trôi qua, ánh sáng ban nãy, đều là vì Vu Dương.

Mão Tinh ho khan, tiếng nói khàn khàn, nhưng vẫn có thể cười được: “Không sợ, ông nói, sẽ đến cứu tao.”

“Chắc là vậy rồi.” Vu Dương cũng cười cười “Nhưng sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Bởi vì biết mày sẽ không chết à?”

Sau đó, anh nhìn quanh, hình như không phát hiện gì, lại cúi đầu nói: “Được, để tao xem thử, thế này, hắn ta có xuất hiện không.”

Nói rồi, anh nhấc chân giẫm mạnh xuống, một tiếng “răng rắc” và một tiếng gào thảm thiết vang lên, tất cả xương trên bàn tay phải của Mão Tinh, có lẽ đều đã nát bấy.