Cửu Biện Liên

Quyển 14 - Chương 10: Đánh một trận với hóa xà

“Cậu làm như vậy là quá mạo hiểm.” Thẩm Thiên Huy không nhịn được oán giận nói: “Cho dù nó có hứng thú với khu vui chơi, cậu định dẫn nó đi thật à? Đừng quên, Tham Lang và Lưu Hà cũng vì nó mới biến thành như bây giờ, một khi ra khỏi kết giới này, không ai có thể đoán được nó sẽ làm những gì. Nếu có thêm cậu làm con tin thì chúng ta sẽ rất bị động.”

Huyền Kỳ đỏ bừng cả mặt, đầu càng cúi thấp, hận không thể tìm được cái lỗ chui xuống.

Từ khi chúng tôi vì muốn Mão Tinh đồng ý và phân tâm, cho đến khi nó đến gần, rồi Vu Dương ra tay, mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi, tôi thầm nghĩ, nếu Mão Tinh thật sự đến gần, dù thế nào đi nữa, tôi và Thẩm Thiên Huy quả thật sẽ dùng hết sức để ngăn cản, tuyệt đối không để Huyền Kỳ ra ngoài. Chỉ là, Vu Dương như thế cũng đủ để ra uy với đối thủ, cũng cho thấy rằng, với thực lực của mình, anh đối phó với Quỷ Ẩn là dư dả, lại như muốn cảnh cáo, đừng âm mưu muốn gây bất lợi với chúng tôi.

Kể từ khi Quỷ Ẩn vì “mặt trời” trên cao mà không cách nào ẩn náu, Vu Dương cứ thế mà chiếm thế thượng phong. Roi Ô Vũ cộng thêm Ảm Hỏa, có thể ép phạm vi hoạt động của Quỷ Ẩn đến mức nhỏ nhất. Sau đó, Mão Tinh quả nhiên vô cùng thành thật, khôi phục dáng vẻ của một đứa trẻ to xác, vô cùng hứng thú với tình cảnh đánh nhau của hai người, thỉnh thoảng còn vỗ tay ủng hộ, người không biết, nếu nhìn thấy tình thế đang nghiêng về một phía này, chắc còn cho rằng nó là đồng minh của chúng tôi.

“Chị Quỷ Ẩn, chị đang chờ em giúp à?” Mão Tinh mỉm cười, không hề hoang mang, có vẻ như biết rõ mà còn cố hỏi.

Lúc này đây, Quỷ Ẩn chẳng còn thời gian mà nhìn đến nó nữa, vung gai Thanh Thương lên muốn tạo ra một kết giới, đáng tiếc là thực lực không đủ, kết giới chỉ vừa mới xuất hiện vài giây đã lập tức bị Vu Dương đánh vỡ, nếu không phải thân thủ của cô ta vô cùng nhanh nhẹn, vội vàng xoay người trốn thoát thì e là cô ta đã sớm đi đời nhà ma rồi.

“Nghe nói lần trước, khi chị Quỷ Ẩn và Vu Dương đấu nhau, đã thiếu chút nữa giết chết Vu Dương luôn, may mắn thật, may mắn thật…” Mão Tinh chỉ nói nửa câu.

Vẻ phẫn hận trên mặt Quỷ Ẩn càng trở nên rõ ràng, trốn tránh mấy lần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhớ rất rõ, không cần cậu lắm mồm.”

Mão Tinh nhún nhún vai, tiếp tục xem cuộc chiến, vỗ tay, ủng hộ.

“Nó đang trông chừng mày?” Vu Dương nhìn ra manh mối, tốc độ hơi chậm đi, “Nhìn chằm chằm từng cử động của mày, sau đó trở về báo cáo với chủ nhân, phải không hả?”

Quỷ Ẩn không trả lời, sắc mặt lại càng khó coi.

“Nhiệm vụ của mày thật ra thì cũng chẳng phải là đánh bại tao, chỉ là khiến tao mệt mỏi thôi, có đúng không hả?” Vu Dương lại hỏi.


Quỷ Ẩn không lên tiếng, nhưng chiêu thức lại hơi chậm lại, dường như Vu Dương đã đoán đúng.

“Dùng hết sức lực, nhưng kết quả cũng chỉ là để cho kẻ khác hưởng.” Vu Dương cười nhạt, bỗng dưng vung một roi thật mạnh.

Chiêu này vừa nhanh lại vừa mạnh, Quỷ Ẩn bởi vì mấy câu nói ban nãy mà chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, quả thật là vô cùng sợ hãi, cũng chẳng quan tâm có khó coi hay không, cả người co chặt lại mới may mắn không bị đánh trúng chỗ nguy hiểm, lúc đứng lên, trên mặt xuất hiện thêm vết máu, có thể thấy rất rõ ràng.

“Chị à, nghe nói chị là sát thủ nổi danh mà.” Mão Tinh giễu cợt “Tại sao bị đánh đến hoa rơi nước chảy rồi?”

Quỷ Ẩn nghe thấy thế, sắc mặt càng xanh lét, vừa bực vừa hận, lại không thể không làm, vừa tránh khỏi một quả Ảm Hỏa, đứng trong vườn hoa đã nát bươm, ngửa mặt lên trời gào to.

Vu Dương không dám chậm trễ, năm ngón tay khép mở, quả cầu lửa đã xuất hiện trong tay, chỉ một hai giây sau lại quăng ra, kết thúc trận đánh này. Nhưng vào lúc này, sắc mặt anh lại hơi biến đổi, bóp nát quả cầu lửa trong tay, giơ tay ra sau đầu như đã bắt được thứ gì đó.

Chuyện xảy ra quá nhanh, chúng tôi cũng không thấy rõ, chỉ thấy Vu Dương rút tay về, hơi dùng sức, một chút tro tàn lập tức rơi ra từ các kẻ tay.

“Tôi còn chưa được nhìn thấy hóa xà mà, anh Vu Dương, đừng quấy rối đó.” Mão Tinh cười híp mắt, quả thật là trông như một học sinh cấp ba thanh tú, đang ngồi trong rạp xiếc, mong chờ tiết mục tiếp theo.

“Là ám khí gì?” Huyền Kỳ hạ giọng hỏi.

“Hình như là một viên đá nhỏ.” Thẩm Thiên Huy nói.

Huyền Kỳ rụt rụt cổ, không dám lên tiếng.

Bị xen ngang như thế lại giúp Quỷ Ẩn có thời gian, xương cốt cô ta vang lên “răng rắc”, quần áo dần rách bươm, cổ dần dài ra.

“Đừng nhúc nhích.” Mão Tinh nhìn Vu Dương lại định ra tay, chắn trước người Lưu Hà, bóp chặt cổ cô ấy “Tôi có bệnh, vừa thấy người khác nhúc nhích là sẽ căng thẳng ngay, căng thẳng thì tay lại run, có lúc lại như nổi điên, đến lúc đó….”

Vu Dương bất đắc dĩ không thể không bỏ tay xuống.

Chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chân Quỷ Ẩn dần dính lại, phần dưới càng lúc càng trở nên thon nhỏ, trên người cũng mọc vảy, miệng càng mở càng lớn, cuối cùng, toàn bộ quần áo đều đã bị xé rách, thân cao hơn so với ban đầu gần hai cái đầu, nửa người trên để trần, nửa người dưới hoàn toàn là dáng vẻ của một con rắn, vảy đen, còn có chút hoa văn màu đỏ.

Nhìn cả quá trình biến thân, Mão Tinh hưng phấn lạ thường, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh cảm thán, bất tri bất giác, cánh tay đang bóp cổ Lưu Hà cũng được thả lỏng.

Vu Dương khẽ cau mày, dưới chân dùng sức phóng về phía Quỷ Ẩn, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, ngay khi anh vừa phóng đến, Quỷ Ẩn bỗng bay lên trời, lơ lửng giữa không trung.

“Sắp mọc cánh ra rồi, sắp mọc cánh ra rồi.” Huyền Kỳ lẩm bẩm, vẫn còn nhớ như in trận đấu trước kia.

Ngay lúc ấy, gai Thanh Thương phát ra ánh sáng chói mắt, tạo thành một kết giới, vây lấy Quỷ Ẩn, còn Vu Dương vốn dùng hết tốc lực bay về phía trước, sau khi đụng phải kết giới thì văng ra một khoảng khá xa mới có thể đứng vững lại.

“Đụng vào đó nhất định rất đau đó.” Mão Tinh cười khanh khách.

Trong kết giới, Quỷ Ẩn từ từ đứng thẳng dậy, vẻ mặt hơi đau đớn, cả người cũng hơi run rẩy, vài giây sau, cô ta chợt căng người, sau lưng mọc ra một đôi cánh màu nâu.

“Ồ!” Mão Tinh tỏ vẻ ngạc nhiên “Quả nhiên ông không gạt tôi, đúng là có cánh nhỉ.”

Quỷ Ẩn liếc xéo nó, không hề chần chừ nắm thật chặt gai Thanh Thương, vẫy cánh, ngay lập tức đã biến mất không thấy đâu.

Ảm Hỏa trong không trung chợt sáng choang, khiến chúng tôi rối rít nhắm mắt lại, nhưng trong một màn ánh sáng trắng xóa, chúng tôi lại vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của Quỷ Ẩn, ngay cả Vu Dương cũng không biết đã đi đâu mất.

“Ở trên.” Thẩm Thiên Huy hơi ngây người, sau đó lại hiểu ra.

Tôi ngẩng đầu, tôi nhận ra họ cũng không phải bay lên cao hơn, chỉ là vì động tác thật sự quá nhanh nên chúng tôi không thể nhìn thấy rõ, cho rằng họ đã biến mất.

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo khiến người ta hoa cả mắt, không thể nhìn rõ, Vu Dương và Quỷ Ẩn ở giữa không trung, không ngừng giao đấu, nhưng lại vô cùng yên lặng, không hề có âm thanh gì.

Có thể là Vu Dương lo đối phó với Quỷ Ẩn đã biến thân nên không phát tán sức mạnh, ánh sáng của Ảm Hỏa hơi le lói rồi dần biến mất.

Ánh trăng màu đỏ kia lại hiện ra, tôi không khỏi rùng mình, cảm thấy xung quanh vô cùng lạnh lẽo, gió bắt đầu thổi, không phải rất mạnh nhưng cứ như thổi vào tận trong các khớp xương.

“Lạnh không?” Mão Tinh cười cười với chúng tôi “Một lúc nữa có thể còn có mưa đó.”

Gió vẫn thổi không nhanh không chậm, khoảng năm phút sau, trên trời có đầy mây đen, khiến xung quanh tối đến mức không thấy rõ năm ngón tay.

Ở đằng sau, trên vách tường của ngôi nhà chưa hoàn toàn bị sụp xuống, có một ánh sáng vàng ấm áp hiện ra, nhìn kĩ lại, hóa ra trên đó có không ít Huỳnh Hỏa châu.

Trời quả thật bắt đầu mưa, mới đầu chỉ là một hai giọt, càng về sau, mưa lại càng lớn, càng lúc càng dày đặc, cuối cùng rơi không ngừng, theo gió rơi lên đầu, lên người chúng tôi, không hề phát ra tiếng động gì nhưng lại có lực thẩm thấu mạnh mẽ.

“Kết giới này không thể che mưa à.” Huyền Kỳ lau nước mưa trên mặt, hơi oán trách.

Trong không trung, Vu Dương và Quỷ Ẩn đánh nhau vô cùng căng thẳng, ánh sáng vàng và xanh cứ quanh quẩn, không rõ là ai với ai.


Mão Tinh vừa nói xong câu nói kia thì không để ý đến chúng tôi nữa, ngẩng đầu xem cuộc chiến, cũng không còn vỗ tay ủng hộ nữa, vẻ mặt đùa bỡn dần bị thay bằng vẻ nghiêm túc.

“Lần trước Vu Dương đánh với Quỷ Ẩn hình như không tốn quá nhiều thời gian như thế.” Tôi hơi lo lắng.

“Lần trước khi hai người họ đánh nhau là sau khi Quỷ Ẩn đã đấu một trận với Tham Lang, sức mạnh đã tiêu hao hầu như không còn.” Thẩm Thiên Huy nói “Nghe nói, việc biến thân của loài rắn bất tử này có thể duy trì trong vòng nửa tiếng, bây giờ, vẫn chưa đến hai mươi phút.”

“Vậy là đã sắp hết nửa tiếng rồi.” Huyền Kỳ hơi nhớ lại, gật đầu.

“Chị Quỷ Ẩn vẫn chưa phát huy hết sức mạnh đâu.” Mão Tinh lúc này lại nói.

“Cậu không nói cũng không ai bảo cậu bị câm đâu!” Huyền Kỳ tức giận.

Mão Tinh vẫn cười cười, không nói nữa.

“Nó nói không sai.” Thẩm Thiên Huy ngửa đầu, khó nén sự lo lắng “Giống như hồi quang phản chiếu vậy, khoảnh khắc sức mạnh gần cạn kiệt mới là lúc nguy hiểm nhất.”

Lời nói này khiến chúng tôi đều căng thẳng, âm thầm lo lắng thay cho Vu Dương.

Thời gian quả thật vô cùng kì lạ, khi bạn muốn nó chậm lại một chút, tốt nhất có thể dừng lại mãi mãi thì nó lại chạy “vụt” qua người bạn, mà khi bạn muốn nó nhanh lên, nó lại không hề hoang mang, nhàn nhã như đang dạo chơi vậy.

Bên trong kết giới, đồng hồ đều ngừng hoạt động, điện thoại di động không thể mở ra, không thể nhìn thấy trăng sao, ngoài cảm giác ra, không cách nào có thể biết được thời gian. Tôi và Huyền Kỳ đứng ngồi không yên, lo âu dị thường, hoàn toàn đối lập với Thẩm Thiên Huy và Mão Tinh trầm tĩnh.

Có lẽ đã qua một lúc thật lâu, lại có lẽ như chỉ trong giây lát, ánh sáng vàng và xanh trong không trung bỗng nhiên tách ra xa, lui một khoảng thật xa về hai phía mới dừng lại.

Trong mưa, quanh thân Vu Dương lượn lờ hơi nước, tay phải cầm roi buông thõng, có thể thấy rất rõ miệng vết thương từ đầu vai dọc xuống xương quai xanh. Vẻ mặt Quỷ Ẩn bên kia lại âm trầm thô bạo, tay trái mọc ra móng vuốt sắc bén, tay phải giơ gai Thanh Thương trước mặt, nhìn vết máu dính trên đó, cười vô cùng quái dị.