Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 4: Quỷ không đầu (2)

Tôi nghe cũng cảm thấy kì quái, ừm một tiếng, không nói gì thêm.

Bác cả thở dài: “Hơn một tháng trước, đúng là đã xảy ra chuyện, mấy
sinh viên đại học đến vào ban đêm, mới ở mộtđêm, còn chưa kịp lên núi,
sáng sớm hôm sau đã mất tích một đứa. Ba mẹ nó chạy đến khóc long trời
lở đất, lật tung cả thôn cũng chẳng thấy đâu.”

Lòng tôi căng thẳng một chút: “Mất tích? Đã lên núi tìm chưa? Có tìm được gì không?”

“Đúng vậy.” Bác cả thở dài “Bác nói này mấy đứa còn trẻ trung như
thế, sao lại không biết tốt xấu, không ở nhà sống qua ngày, cứ chạy đến
đây thám hiểm gì gì đó, không phải đang lấy mạng mình ra đùa ư?”

Sau đó, giọng bác đột nhiên khe khẽ: “Bác nghĩ, tám phần là lại do
thứ trên núi kia hấp dẫn rồi, quả thật chính là sống không thấy người,
chết không thấy xác. Chỉ là, chuyện này cũng thật kì quái, kể từ khi có
nhiều du khách đến đây, ai cũng đi loạn xạ khắp nơi cả buổi tối, lại
không thấy ai đi lên núi, hơn nữa, khi cả đám người ồn ào lên núi tìm
người cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ.”

Tôi dạ dạ mấy tiếng, hoàn toàn không còn tâm trí nghe bác nói, nói thêm mấy câu rồi vội cúp điện thoại.

“Nói gì vậy?” Huyền Kỳ có lẽ thấy sắc mặt tôi không tốt lắm nên lại gần hỏi.

Tôi kể đơn giản lại mấy lời mà bác cả nói, mọi người không ai lên tiếng.

“Xảo Tượng Bạch Hổ không bị phát hiện? Cái trận kia đâu?” Mãi một lúc lâu sau Huyền Kỳ mới phản ứng kịp.

“Làm sao chị biết.” Tôi chỉ cảm thấy lòng vô cùng rối loạn, giọng
điệu hơi cao “Không lẽ lại hỏi trực tiếp, mọi người có thấy một căn nhà
nhỏ, có dùng măng bày trận à?”

Huyền Kỳ bĩu môi không nói.

“Bạch Hổ và trận pháp chắc không có gì đâu.” Vu Dương mở miệng “Có kết giới rồi, chỉ là ai tung tin đồn này ra? Tại sao?”


“Vì muốn thu hút thêm nhiều sinh hồn à?” Thẩm Thiên Huy suy đoán.

Vu Dương lắc đầu: “Không rõ nữa, nhưng cũng không nghe nói là có người bị mất hồn phách. Sao vậy?”

Nói rồi quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi cũng lắc đầu: “Không có gì, bác cả nói, từ đầu mùa xuân đã có
nhiều người đến du lịch, lại không thấy có ai bị dẫn dụ đến Phệ Hồn trận trên núi, tình huống cụ thể thì phải hỏi ông cố rồi.”

Vừa dứt lời thì mọi người đều yên lặng, vài giây sau, Huyền Kỳ có lẽ
cũng không nghĩ ra cách gì khác, liền chuyển chủ đề về phía bài post
kia: “Mọi người nói xem, sinh viên mất tích có phải là người mà cái
người bình luận này đang nhắc không? Có phải là quỷ không đầu đó không?
Không phải kẻ đó chết thế nào mà lại mất đầu như thế?”

Tôi không tự chủ nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, suy nghĩ một lúc, cuối
cùng quyết định nói ra: “Có nhớ hôm tối Thanh Minh, lúc em ra khỏi nhà
gặp phải Quỷ Đả Tường không?”

Huyền Kỳ gật mạnh đầu.

“Khi đó sau lưng em có một cái bóng, thoạt nhìn rất giống một bóng ma không đầu.” Tôi tiếp tục nói.

Huyền Kfy trợn to mắt, tất nhiên không phải vì sợ mà là vì tò mò: “Sao em lại không biết? Hình dáng ra sao?”

“Lúc ấy cậu đang làm gì?” Thẩm Thiên Huy hỏi ngược lại.

Huyền Kỳ suy nghĩ một lúc: “Thật ra thì em chỉ đi qua tìm Tham Lang
tán gẫu mấy câu, sau đó lúc đi ra, rõ ràng chỉ đi mấy bước đã đến nhà
thì con đường bỗng dưng dài ra, đi mãi không đến, đi một lúc thì lại
quay trở lại chỗ ban đầu.”

“Có cái gì khác lạ không?” Thẩm Thiên Huy hỏi “Ví dụ như gặp phải ai hoặc thứ gì?”

Huyền Kỳ trầm ngâm một lúc lâu chợt vỗ đùi: “Có đó, giờ mới nhớ, nhìn qua cũng biết không phải là người, quần áo trên người kẻ đó xám xịt,
cúi đầu tìm đồ bên thùng rác, lúc ấy em còn nghĩ là đang nhặt mót gì
đó.”

Thùng rác, lại là bên cạnh thùng rác.

Trong lòng tôi có dự cảm xấu, chạy vào phòng Huyền Kỳ xem bài post
kia, quả nhiên, người viết bài kể lại chuyện kia có nhắc, lần đầu tiên
nhìn thấy là vì phát hiện có người đang tìm đồ trong thùng rác.

“Chị tìm được cái gì?” Ánh mắt Huyền Kỳ vẫn theo tôi từ lúc tôi đi ra khỏi phòng cậu, rồi ngồi xuống ghế salon.

“Chị cảm thấy, thứ mà em và người post bài viết kia lên nhìn thấy, là cùng một thứ.” Tôi nói “Hai người đều nói đã nhìn thấy kẻ đó đang lục
tung thùng rác tìm thứ gì đó, có thể, sinh viên mất tích trong thôn của
bác cả đã chết rồi.”

Thẩm Thiên Huy ngồi bên cạnh gật gật đầu: “Tính thời gian thì quả thật rất có thể.”

“Đầu của kẻ đó đâu?” Vu Dương vẫn nghĩ chưa ra “Nếu không bị Phệ Hồn trận dẫn dụ, như vậy cậu ta chết thế nào?”

“Phải báo cảnh sát à? Hay là đi cung cấp đầu mối? Có thể có tiền thưởng.” Huyền Kỳ cầm điện thoại di động hỏi.

Tôi lườm cậu một cái: “Tiền thưởng, suốt ngày chỉ biết tiền thưởng.
Em định nói thế nào với cảnh sát hoặc cha mẹ cậu ta? Nói họ biết cậu
sinh viên kia đã chết? Vậy họ hỏi lại em, sao em biết, thi thể đâu, em
định trả lời thế nào? Đừng có mấy ý nghĩ kì lạ nữa, làm không xong lại
bị xem thành đối tượng tình nghi đó.”

Huyền Kỳ nghe thấy thế không nói gì nữa.

Tôi nghĩ, dù quỷ không đầu thật sự là sinh viên bị mất tích kia, đến
bây giờ nó vẫn chưa hề hại người, sau khi biến mất cũng không hề quay
lại quấy rầy chúng tôi, có lẽ nên để chuyện này chấm dứt tại đây, đừng
nên nhắc lại, không nên xen vào việc người khác.

“Kẻ này chết oan uổng, lệ khí rất nặng.” Câu nói kế tiếp của Vu Dương khiến lòng tôi chùng xuống.

“Thế nhưng nó lại không có quỷ khí, chứ đừng nói đến lệ khí, nếu
không, Phật châu ngọc nhất định có phản ứng, có thể bảo vệ Huyền Kỳ,
không khiến Huyền Kỳ lâm vào tình cảnh gặp phải Quỷ Đả Tường.” Thẩm
Thiên Huy cảm thấy rất kì quái.

“Quỷ khí còn chưa hình thành.” Vu Dương cau mày ngắn gọn nói.

Mấy người bọn tôi nhìn nhau, không hiểu ý anh là gì.

“Người chết bởi sự đau khổ và sợ hãi tột cùng, trước khi chết thường
sẽ có ý niệm ‘người chết không phải tôi’.” Vu Dương giải thích tiếp “Vì
vậy, có rất nhiều người không biết mình đã chết, lấy trạng thái linh
hồn, làm việc mà khi còn sống mình luôn chấp nhất, lúc này, gần như
không có quỷ khí, chỉ có mê man sâu đậm, cảm giác cứ như từ trường, có
thể ảnh hưởng đến giác quan của người khác, ví dụ như Huyền Kỳ, Quỷ Đả
Tường vì vậy mới xuất hiện, hơn nữa thứ đó cũng không đứng quá gần, cũng không có ác ý, Phật châu ngọc phản ứng không mãnh liệt cũng là chuyện
bình thường.”

Nói đến đây, Thẩm Thiên Huy tựa hồ nhớ ra thứ gì đó: “Đúng rồi, tôi
từng nghe có người nói, linh hồn như thế, sau một đoạn thời gian sẽ dần
nhớ ra quá trình tử vong của mình, cùng lúc đó, quỷ khí sẽ từ từ tạo
thành, lệ khí càng lúc càng nặng, cho đến khi biến thành lệ quỷ.”

“Khoảng thời gian này là bao lâu?” Huyền Kỳ hỏi.

“Bốn mươi chín ngày.” Vu Dương nhìn Thẩm Thiên Huy “Từ Thanh Minh đến nay đã mấy ngày rồi?”

Thẩm Thiên Huy khẽ đếm: “Hôm nay là ngày thứ bốn mươi sáu.”

“Lại thêm một lệ quỷ rồi, chẳng biết lần này ai sẽ bị hại nữa.”

Vu Dương khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Nó sẽ đến tìm cậu.”

“Sao vậy?” Huyền Kỳ sợ hết hồn.

“Bởi vì nó nhận ra cậu, cũng nhận ra nơi này.” Vu Dương nói “Nó không có trí nhớ lúc còn sống, chỉ nhớ mình đã chết như thế nào, chuyện chấp
nhất nhất nếu chưa được hoàn thành, tất nhiên sẽ đi tìm người mà nó nhận ra, cậu và nó từng được từ trường gắn kết, lại đi qua đi lại trước mặt

nó lâu như vậy, không phải cậu thì là ai?”

Thế sự vô thường, câu này đúng là đạo lý, dù bạn không muốn gây chuyện nhưng lại cứ luôn bị tìm đến.

Huyền Kỳ kêu lên, ôm đầu: “Chừng nào đến? Đến làm chi? A, tôi không có ở đây, tôi không nhận ra nó, chúng tôi không quen nhau!”

“Trong hai ngày này thôi.” Nhìn dáng vẻ của Vu Dương không hề có ý muốn giúp đỡ, thậm chí còn có vẻ hả hê.

“Đáng đời!” Tôi cũng bỏ đá xuống giếng “Em bị điên à, tối Thanh Minh lại chạy ra ngoài, xem đi, gặp chuyện rồi.”

Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn bọn tôi, vẻ mặt khốn khổ.

Tuy nói vậy nhưng cậu dù sao cũng là em ruột tôi, tôi không thể bỏ
mặc cậu tự sinh tự diệt được, mặc dù vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ
đành chuẩn bị tinh thần đối phó với thứ này thôi. Vu Dương lại ra vẻ như việc này chả liên quan gì đến mình, cứ ngủ gà ngủ gật, phơi nắng. Thẩm
Thiên Huy thì khuyên lơn, lệ quỷ dù dáng vẻ hơi khó coi nhưng cũng không phải yêu ma quỷ quái lợi hại gì, chỉ với mấy người chúng tôi là đủ đối
phó rồi.

Hôm nay nóng bức lạ thường,ban đêm, một trận mưa đột nhiên rơi xuống, nhưng không khí lại không hề trở nên mát mẻ mà lại cảm ẩm ướt khó chịu, khí trời như vậy khiến tâm tình mọi người hiển nhiên không tốt, hơn nữa lại biết có lệ quỷ sắp tới, không khí lại càng lộ vẻ phiền muộn, ngay
cả Diệu Diệu cũng ỉu xìu nằm trên ghế salon ngủ.

Mưa vẫn rơi đến hơn mười giờ cũng không hết, hơn nữa càng lúc càng
nặng hạt, còn có thêm sấm đánh, tia chớp, sau tiếng sấm đầu tiên, đèn
huỳnh quang trong nhà hơi lóe lên, sau đó tắt ngóm, tất cả các thiết bị
điện đều ngưng hoạt động, trong phòng lập tức tối đen, vô cùng yên tĩnh.

“Cúp điện?” Huyền Kỳ mở thử mấy cái công tắc đèn: “Thật là, sao lại nhằm vào lúc này chứ.”

“Có lẽ là đứt cầu chì, tôi đi xem thử.” Thẩm Thiên Huy nói rồi lấy
dưới bàn trà hai cây nến, sau khi đốt xong cho một cây đứng trên bàn
trà, tay cầm một cây khác đi về phía cái máy đo điện.

Mới đi hai bước, một tia chớp khách bỗng sáng lên, kèm theo âm thanh
lớn vang, khiến mọi người hết hồn, mà trong nháy mắt khi tia chớp lóe
sáng, hình như có thể loáng thoáng nhìn thấy ở cái thùng rác bên cửa, có một cái bóng dáng mơ hồ màu xám đang ngồi.

“Meo meo—!” Diệu Diệu kêu to, dựng đuôi nhìn về phía cái bóng kia, lông cũng dựng đứng như lông nhím.

Bất thình lình như thế khiến tôi hoảng hốt, dù đã chuẩn bị tinh thần
nhưng khi vừa nhìn thấy, da đầu tôi vẫn hơi tê dại, không dám lên tiếng, lôi Huyền Kỳ giơ cây nến đi về phía kia.