Tiếng kêu tuy đột ngột nhưng Đình Phương vẫn bình thản ứng tiếng hỏi ngược lại:
- Là Thiết Phiến Thủ nhân huynh đó ư? Lần này gặp lại nhân huynh, hy vọng nhân huynh không còn là người đưa tin như lần trước.
Thiết Phiến Thủ thư sinh xuất hiện với vẻ mặt ngượng ngùng:
- Rất tiếc. Có lẽ số phận mỗ mãi mãi là người đưa tin. Thật không phải với thiếu hiệp.
Khắc Phượng tiến đến ngăn gã:
- Lần trước vì giúp các hạ hóa giải chất độc tiểu nữ mới cố tình nhờ các hạ đưa tin. Không lẽ lần này các hạ lại gặp điều nan giải?
Thiết Phiến Thủ thư sinh thở dài chán ngán:
- Cô nương thật thấu suốt. Và nếu không có cao thiếu hiệp giúp đỡ e sinh mạng mỗ khó bảo toàn.
Đình Phương cau mày:
- Là nhân vật nào nhờ các hạ đưa tin? Hy vọng là tin không mấy nghiêm trọng, do tại hạ không còn ai là bằng hữu, đến độ là phải cần đi ứng cứu gấp.
Lần này Thiết Phiến Thủ thư sinh mới chịu toét miệng cười:
- Cao thiếu hiệp yên tâm. Vì đây là tin tốt lành xìn mời Cao thiếu hiệp quá mục.
Thấy Thiết Phiến Thủ đưa ra một mãnh hoa tiên đã được gấp nhỏ, Vân Mộng Tiên Tử vì thật sự quan tâm đến Đình Phương nên vội lên tiếng đề tỉnh:
- Minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, Cao Đình Phương ngươi nên cẩn trọng, không biết chừng mảnh hoa tiên có tẩm độc.
Đình Phương lễ mạo đáp lời:
- Tiền bối bất tất lo ngại. Vì vãn bối vốn dĩ có tấm thân vạn độc bất xâm.
Và Đình Phương thản nhiên tiếp nhân mảnh hoa tiên.
Những nhân vật Chưởng môn các phái thì càng lúc càng ngưỡng mộ Đình Phương, nhất là khi nghe bảo Đình Phương vô ngại với bất kỳ loại độc nào. Tuy vậy, họ đều sửng sốt khi nghe Đình Phương vừa thoạt nhìn vào mảnh hoa tiên đã bật kêu:
- Có chuyện này thật sao?
Thiết Phiến Thủ thư sinh gật đầu:
- Ở phía trước ngay bên ngoài một ngôi miếu hoang, nếu cần Cao thiếu hiệp sẽ nhìn thấy thi thể của họ.
Đình Phương trầm hẳn sắc mặt, nghiêm giọng hỏi Thiết Phiến thủ:
- Có cần nhìn hay không, tại hạ sẽ tùy nghi xem xét lại. Còn điều nan giải của nhân huynh là gì?
Y cười khổ:
- Mỗ bị lão chế trụ huyệt đạo. Nghe bảo, nếu không được người có nội lực uyên thâm giúp giải khai, sinh mạng mỗ e khó kéo dài đến ngày mai.
Đình Phương cau mặt:
- Là cầm chế gì đây? Có thể lợi hại như nhân huynh vừa nói thật sao? Hãy cho tại hạ xem nào.
Y đưa tay cho Đình Phương xem qua mạch tượng:
- Lão có bảo đây là thủ pháp độc môn, tác động đến Túc Khuyết Âm Can Kinh. Nếu được giải khai sẽ tránh cảnh bị đứt tung các kinh mạch mà chết.
Đình Phương thu tay về, thở dài nhìn mọi người:
- Lại là thủ đoạn lão muốn làm tại hạ tiêu hao chân lực. nhưng vì đã hứa, tại hạ không thể không tiến hành. Phiền chư vị cẩn trọng, tránh trường hợp lão ma nhân cơ hội này bất ngờ ra tay.
Nhất Đàm vội tiến lên:
- Kế của ác ma kể như bất thành nếu Cao thiếu hiệp ưng thuận để bần đạo thay thiếu hiệp thực hiện lời hứa.
Đình Phương cảm kích:
- Nhưng thủ pháp này tuyệt đối không dễ hóa giải nếu đạo trưởng...
Vô Toàn đại sư ngắt lời Đình Phương:
- Tiểu thí chủ lo đạo huynh Nhất Đàm thiếu kiến thức y thuật? Vậy là lầm rồi, vì so với Quái Y, nếu Nhất Đàm đạo huynh không cao minh hơn thì cũng không thể bảo là kém hơn.
Lão ni Diệt Khổ phụ họa:
- Ác ma vốn là mối họa đối với toàn thể võ lâm, phàm điều gì bọn bần ni có thể gánh vác, mong tiểu thí chủ ngoài việc đừng ngăn cản còn cần nên tạo cơ hội nhiều hơn. Đừng quên câu “Dưới một cái ổ bị lật úp thì không còn một quả trứng nào còn nguyên vẹn”.
Đình Phương đành nhân nhượng:
- Không phải tại hạ tham lập công, mà kỳ thực, do đây là việc cần phải tinh thông y lý. Nếu chư vị đã nói thế, đành phải phiền đến đạo trưởng Chưởng môn vậy.
Và Đình Phương lùi lại, nhường chỗ cho Nhất Đàm đạo trưởng tiến đến thay chỗ Đình Phương.
Nhưng khi Nhất Đàm sắp sửa giúp Thiết Phiến Thủ thư sinh hóa giải cấm chế, trong một sát na mơ hồ Đình Phương chợt phát hiện có một tia nhìn kỳ lạ bỗng bất chợt lóe lên từ đôi mục quang của Thiết Phiến Thủ.
Cùng lúc này, một nhận định mơ hồ cũng vụt lóe lên trong tâm trí Đình Phương. Khiến Đình Phương thoạt lùi lại bỗng bước nhanh trở lại nguyên vị.
Và Đình Phương bật quát, ngay khi Thiết Phiên Thủ đang mơ hồ chớp động tả thủ:
- Lão dám!!!
Hữu thủ của Đình Phương liền chớp động tung ngay một kình mãnh liệt vào người thiết Phiến thủ.
Chỉ đến khi đó, Thiết Phiến thủ mới bật cười, lộ rõ là người có nội lực cực kỳ uyên thâm:
- Giỏi cho tiểu tử! Ta để lộ sơ hở nào khiến ngươi kịp thời phát hiện? Thôi thì đành hẹn lần sau vậy. Ha... Ha...
Và tả thủ của y chớp động thật. Nhưng thay vì tiến hành một chủ định nào đó đã sẵn có, do phải đối kháng lại chưởng kình được Đình Phương ập đến, y cùng Đình Phương chạm chiêu.
“Ầm”
Chấn kình thật to, dư kình làm Đình Phương lảo đảo sắp khụy, nhân đó Thiết Phiến thủ tung mình chạy mất.
Vân Mộng Tiên Tử đến bây giờ mới hiểu và quát ầm lên:
- Là ngươi đó sao? Nam Cung Đạt?! Có đởm lược thì đứng lại nào!
Đình Phương sợ mọi người đuổi theo nên vội kêu:
- Đừng đuổi theo. Đừng lầm kế liên hoàn của lão. Ụa!
Thấy Đình Phương thổ một bụm huyết, Khắc Phượng kinh tâm chạy đến:
- Phương ca sao rồi?
Mọi người vây quanh, ai cũng lo lắng cho Đình Phương.
Thấy vậy Đình Phương gượng cười:
- Tại hạ ổn rồi. Cũng may là tại hạ sớm phát hiện, khiến âm mưu lão bất thành, giúp tất cả chúng ta một phen thoát chết.
Nhất Hàm ngơ ngác:
- Giờ đã rõ Thiết Phiến thủ chỉ là do Nam Cung Đạt dùng dị dung thuật cao minh cải dạng. Nhưng sao bảo tất cả vừa một phen thoát chết. Thiết nghĩ nếu âm mưu đó được tiến hành thì chỉ có một mình bần đạo bị uổng mạng mà thôi đâu thể nhiều hơn?
Đình Phương cười khổ:
- Hỏa dược! Đạo trưởng quên chuyện đã bó sẵn hỏa dược quanh người rồi sao?
Nghe Đình Phương nhắc, mọi người đều rùng mình ớn lạnh. Cứ nghĩ đến chuyện ác ma cố tình định quật kình vào Nhất Đàm, làm hỏa dược phát nổ, gây họa cho tất cả mọi người, ai ai cũng khiếp hãi vì âm mưu quá thâm độc của ác ma.
Lão sư thái Diệt Khổ phẫn nộ:
- Giả làm Thiết Phiến Thủ, vờ bị thủ pháp độc môn cầm chế, ác ma dường như đã đoán trước nếu không do Cao Đình Phương chữa trị thì chỉ là Nhất Đàm mà thôi. Và tất cả chúng ta đều bị ác ma lừa cho một mẻ, xem như một lũ trẻ lên ba, thật tức chết đi được.
Đình Phương xua tay, vô tình đưa cho mọi người nhìn thấy mảnh hoa tiên vẫn còn cầm trên tay:
- Chúng ta không chết là may rồi. Thiết nghĩ từ nay về sao chúng ta cần cẩn trọng nhiều hơn.
Khắc Phượng chỉ vào mảnh hoa tiên:
- Còn trong đó, lúc nảy Phương ca có bảo xảy ra chuyện, là chuyện gì? Liên quan đến thi thể nào?
Đình Phương biến sắc nhưng không thể giấu được nữa, đành thở dài:
- Muội muội của Vân Mộng tiền bối từ lâu vẫn được ác ma xem là chính thất. Nhưng do lệnh muội không khéo xử sự, đã cùng Phích Lịch Lôi Quân lập mưu, phá hoại danh tiết của một nữ nhân nguyên là hồng nhan tri kỷ thật sự của ác ma. Nay sự việc đã vỡ vở, ác ma vì biết rõ sự thật, có bảo là đã sát hại cả hai! Và thi thể của bọn họ hiện đang...
Vân Mộng Tiên Tử vùng tháo chạy:
- Muội tử?! Súc sinh nhẫn tâm sát hại muội tử sao? A... a..
Định Phương vội dùng khinh công thượng thừa ngăn Tiên tử lại:
- Tiền bối đừng vội. Không chừng đây là kế ác ma như bao lần chúng ta đã bị lừa Nhưng nói gì thì nói, mọi người cũng cùng Vân Mộng Tiên Tử tìm đến ngôi miếu hoang như lúc nảy ác ma đã cố tình chỉ điểm.
Khi đến gần, vì cửa miếu đã mở toang nên ai ai cũng nhìn thấy quả nhiên có hai thi thể nằm cạnh nhau, một nam một nữ.
Vân Mộng Tiên Tử bật gào:
- Muội tử?! A... súc sinh thật nhẫn tâm, thật tuyệt tình đã giết thảm muội tử đến thế sao?
Do sợ bên trong miếu có ám tàng mưu ma chước quỷ, mọi người đành phóng hỏa, thiêu hủy tất cả.
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, Đình Phương cau mày:
- Phích Lịch Lôi Quân ngỡ đã táng mạng trong Tuyệt địa, không ngờ vẫn thoát. Lão có ý gì khi thay vì tìm nơi ẩn nấp lại to gan xuất hiện để cuối cùng chịu chung số phận với chính thất của ác ma?
Mọi người cùng nghe nhưng không đáp được nghi vấn này. Bất quá họ chỉ nghĩ có lẽ đây là kết quả của mối tình vụng trộm đã xảy ra giữa Phích Lịch Lôi Quân và muội muội của Vân Mộng Tiên Tử. Họ nghĩ lúc ác ma hạ thủ mới cố tình đặt hai thi thể nọ nằm cạnh nhau.
Chợt từ một chỗ khuất lấp cạnh đó có âm thanh thều thào vang ra:
- Ta biết... chỉ có ta biết ý định của Phích Lịch Lôi Quân là thế nào...? Đình Phương... ngươi có thể lượng thứ... lượng thứ cho ta?
Mọi người càng giật mịnh:
- Ai như Tàn Cước Cái tiền bối?
Đình Phương đương nhiên cũng nhận rõ đó là thanh âm của lão cái Tàn Cước nhưng Đình Phương chỉ cười lạt:
- Lão đừng vờ vĩnh nữa Nam Cung Đạt. Ta đã đoán biết từ lâu lão chính là Nam Cung Đạt hóa thân. Hãy xuất hiện đi. Một kích của lão lúc nãy bất quá chỉ làm Cao Đình Phương ta giảm đi một thành hỏa hầu. Thiết nghĩ ta vẫn thừa bản lĩnh để lãnh giáo công phu Hoán Âm Phản Phong Vị của lão. Hãy xuất hiện đi.
Vân Mộng Tiên Tử thì hùng hổ xông vào nơi có tiếng phát thoại vang ra:
- Súc sinh mau ra đây nạp mạng. Dù không là đối thủ, lão thân cũng quyết liều chết với ngươi. Chui ra đi.
Vô Toàn đại sư ngăn lại:
- Một là đề phòng đây là công phu Hoán âm, vị tất ác ma ẩn thân ở đấy. Hai là thứ âm giọng nói này chừng như vô lực, thật khó tin ác ma có thể giả vờ cao minh đến mức độ này.
Đình Phương mai mỉa:
- Có thể tự bế kín một vài kinh mạch, giả làm người bị thủ pháp độc môn khống chế, thì ác ma làm gì không thể giả giọng người đang bị nội thương nghiêm trọng?
Nhất Đàm hoang mang:
- Nhưng giả chỉ có mức độ, giả giống như thế này liệu chúng ta có đa nghi quá chăng?
Lão sư thái Diệt Khổ thở dài:
- Chim đã bị tên làm gì không sợ khi gặp cành cong? Theo ý bần ni, chi bằng chúng ta cùng hợp lực, từ tứ phía cùng một lúc xông vào?
Vẫn chưa một ai dám tiến vào thì từ chỗ khuất, tiếng thều thào lại vang lên, nghe chừng yếu hơn:
- Lão là lão, không phải y...A... chư vị sợ cũng phải. Nhưng lão chết thì xong phần lão, chỉ xin chư vị sau này đừng tin bất kỳ điều gì do... do Bang chủ... ban chủ bổn bang nói... ra.
Nhất Đàm bối rối:
- Theo giọng nói này, đây là kẻ chỉ còn cách cái chết trong gang tấc. Chư vị định sao?
Họ nhìn nhau, sau cùng nhìn và chờ Đình Phương quyết định.
Khắc Phượng cũng nhìn Đình Phương:
- Hay để muội vào xem thử? Kẻo chần chừ thêm nữa e chúng ta có hối cũng không kịp.
Đình Phương chưa kịp định đoạt thì từ chỗ khuất, lão Tàn Cước Cái vụt hộc lên:
- Tào Cần... Tào Cần có nói gì với ngươi chưa? Không lẽ ả chưa nói những nghi ngờ của ta về... về ngươi sao? Hự!
Đình Phương giật mình đánh thốt vì mãi đến lúc này mới hiểu tại sao lúc cuối đời Tào Cần lại bỗng dưng đề cập đến lão tàn Cước Cái.
Và Đình Phương lập tức lao vào chỗ lão nọ.
“Vút”
Một lúc sau, Đình Phương đi ra, trên tay là thân hình hoàn toàn mềm oặt của lão Tàn Cước Cái.
Đình Phương thẫn thờ nhìn mọi người:
- Vì bị ác ma liên tục dùng thủ đoạn đánh lừa, tại hạ đã quá chậm.
Khắc Phượng rúng động:
- Đã vô phương cứu vãn rồi sao?
Đình Phương vừa gật đầu thì Nhất Đàm xăm xăm tiến lại gần:
- Không còn một chút sinh cơ nào sao? Để bần đạo xem thử.
Vừa xem qua kinh mạch cho lão Tàn Cước Cái, Nhất Đàm liền nhìn Vô Toàn đại sư:
- Phương trượng như vẫn luyện Kim Cang Phục Ma công?
Vô Toàn đáp ứng và gật đầu.
Nhất Đàm lại nhìn lão sư thái Diệt Khổ:
- Âm Dương không thể bất túc, sư thái có thể vận dụng Quang Minh Phật Phổ công phu?
Lão sư thái liền tiến lại gần.
Nhất Đàm nhìn thêm một vài vị Chưởng môn nữa:
- Lão Tàn Cước Cái ngoài việc bị phế bỏ toàn bộ võ công, bị phá hủy trong năm trong tám kinh mạch. Bần đạo quyết nối lại và khai thông nếu có thêm ba trong số chư vị chịu trút lực, ít nhất mỗi người mười năm công phu tu vi. Mong chư vị cân nhắc.
Có ba người bước đến.
Bấy giờ Nhất Đàm mới nhìn qua Đình Phương:
- Trong y lý có thuật Kim Châm Đả huyệt, như thiếu hiệp chưa biết?
Đình Phương thở dài:
- Y học cũng như võ học, đều mênh mang sâu rộng như biển cả bao la. Y thuật cao minh như đạo trưởng, tại hạ thật sự bái phục. Mong được chỉ điểm.
Nhất Đàm gật đầu:
- Thiếu hiệp là bậc kỳ tài, lại độ lượng và từ tâm. Vì muốn truyền thụ cho thiếu hiệp thủ thuật này nên bần đạo không thể không nói trước. Đó là y thuật hoặc võ thuật chỉ nên dùng để cứu người, tuyệt đối không thể khinh suất lạm dụng để hại người. Phiền thiếu hiệp đặt lão xuống và chú tâm cho.
Đình Phương thấu triệt từng lời do Nhất Đàm vừa mượn chuyện để nhắc nhở cảnh tỉnh.
Và sau đó, khi thấu hiểu thế nào là thuật Kim châm Đả Huyệt đ Nhất Đàm đạo trưởng vừa thực hành vừa giảng giải. Đình Phương càng thêm hiểu vì sao đạo trưởng có lời nhắc này.
Vì qua thuật này, nếu y thuật của Đình Phương tăng lên một tầng thì về công phu, Đình Phương mới hiểu nguyên nhân vì sao đã mấy lần cố tâm nhưng không thể đạt đến bậc đại thành của công phu Cửu Quỷ Diêm La.
Hóa ra vì vì Đình Phương thiếu hiểu biết về nguyên lý võ học, thiếu sự chỉ điểm của minh sư, cái gì cũng tự học, tự mò mẫn luyện nên căn cơ tuy có nhưng lại khiếm khuyết.
Không như lúc này vì đã được bổ khuyết kịp thời, với sự hỗ trợ của y đạo và võ đạo. Đình Phương phát hiện chuyện luyện Cửu Quỷ Diêm la đủ chín tầng là điều nằm trong tầm tay.
Tàn Cước Cái cuối cùng cũng tỉnh lại. lão nhìn mọi người:
- Đa tạ...
Vô Toàn đại sư chạm khẽ vào lão:
- Lão thí chủ chớ khách sáo và cũng để phí thời gian nữa. Chuyện đã xảy ra thế nào?
Tàn Cước Cái thở dài, đưa mắt nhìn Đình Phương:
- Lúc ta và Tào Cần vì hận ngươi tái lập Cửu Âm giáo nên bàn mưu tiêu diệt ngươi. Nhưng sau đó, thấy ngươi và Cửu Âm giáo hoàn toàn không có động tịnh gì, cũng không có mưu đồ gì gây bất lợi cho võ lâm, ta và Tào Cần lại nghĩ khác, đương nhiên thiên về ý tốt cho ngươi. Sau đó, ta tương kế tựu kế, vừa là do ý ngươi vừa kiểm lải những gì Tào Cần đã kể, xem có phải chuyện xảy ra trong Tuyệt địa là thật hay không. Nhờ đó ta phát hiện hai sự kiện. Thứ nhất là ngươi thật sự không có ác ý cùng võ lâm đối đầu. Lúc ở trên đỉnh tháp ta định cho ngươi biết điều này nhưng không kịp.
Đình Phương gật đầu:
- Là vãn bối lo cho Tào Cần và Khắc Phượng, vạn bất đắc dĩ phải làm thế. Vậy còn sự kiện thứ hai?
Lão nhăn mặt:
- Ta đã phát hiện một nhân vật đúng như Tào Cần bảo. nhưng vì thân thủ y quá thượng thừa, ta vô phương bám theo nên đành nhìn y bắt Phi Quỳnh và Ngọc Giao đưa đi.
Vân Mộng Tiên Tử tái mặt vì sợ:
- Sao bảo chúng đã quay về Cửu Âm giáo an toàn?
Biết hỏi mình, Đình Phương đáp:
- Vãn bối có chủ trương khi cố tình đáp như thế. Xin hãy để Tàn Cước lão tiền bối kể tiếp, sau sẽ minh bạch.
Lão Tàn Cước cái gật gù:
- Đối phó với y cần dụng tâm cơ. Xem ra chỉ có ngươi xứng là đối thủ. Phần ta vì nghi ngờ y là một trong những nhân vật chính phái nên ta tìm đủ mọi cách dò xét. Cuối cùng ta phát hiện...
Nhất Đàm đạo trưởng bảo:
- y là Bang chủ của quý bang thật sao?
Lão cái nghiến răng:
- Bấy lâu nay lão cứ nghĩ Cái bang có phúc phận, được một Bang chủ lúc nào cũng chuyên tâm khổ luyện võ công. Thì ra y luôn viện cớ bế quan luyện công để lừa toàn bộ toàn thể bổn bang từ trên chí dưới. Lão phát hiện tình cờ thấy Phích Lịch Lôi quân cứ luôn lẩn quẩn quanh chỗ Bang chủ luyện công. Dò xét một lúc, lão bám theo Phích Lịch lôi Quân dẫn vào một bí đạo. Trong đó có một phụ nhân chờ sẵn. Sau khi lẻn nghe họ bàn chuyện lão mới vỡ lẽ. Phụ nhân chính là thê tử của Nam Cung Đạt, kẻ đã hóa thân làm Bang chủ bổn bang với tính danh ai cũng biết là Giả Bất Như. Vì bị y lừa và phát hiện sinh mạng họ đã như chỉ mành treo chuông, cả hai mới bàn kế phá hủy công phu y đang luyện.
Đình Phương chỉ quan tâm mỗi chuyện này, nên hỏi xen vào:
- Họ phá hủy được chưa? Phá hủy như thế nào?
Lão Cái gượng cười:
- Phụ nhân nọ vì lâu nay luôn tử bảo vệ bằng cách giả ngẩn giả ngơ. Nhân đó phụ nhân đã lừa dịp y sơ tâm, đoạt lấy bí kíp và cho vào mồm nhai nát. Y phát hiện tuy có muộn nhưng vẫn đoạt lại vài phần. Vì thế, y nổi hung tánh, hạ sát cả hai và đành thất vọng vì không còn cách nào luyện công phu Hoán Âm Phản Vị Phong đến đại thành. Ta thấy vậy, ngỡ là cơ hội tốt vạch mặt y đã xuất đầu lộ diện. Kết quả, hừ, thân thủ như ta vẫn không đỡ nổi ba chiêu của y.
Mọi người nghe thế chấn động.
Nhưng rồi, họ rõ vì sao ác ma không còn muốn giấu kín thân phận nữa, trước kia lão định thế vì nghĩ chẳng còn ai biết tung tích, lão sẽ đường hoàng xuất hiện với tư cách một Bang chủ, sẽ ngang nhiên đảm nhận ngôi Minh chủ sau khi bộc lộ thần công, giúp giang hồ tiêu trừ đại họa. Nhưng mưu sư tại nhân thành sự tại thiên, âm mưu lão bất thành, lão quyết định bộc lộ toàn bộ thân phận lẫn hung tánh. Suýt nữa lão đã tiêu diệt chúng ta qua nhiều thủ đoan âm độc khó lường. Và giờ đây, khi lão đã là công địch võ lâm, tại hạ tin chắc lão sắp có một đại âm mưu chúng ta không thể ngờ đến.
Khắc Phượng lo ngại:
- Nhưng âm mưu gì rồi cũng vậy, lão đã không thể luyện công phu kia đến đại thành, lão đâu có thể đương nổi nếu tất cả quần hùng đồng loạt vây công?
Đình Phương cười nhẹ:
- Vì biết rõ điều này ta nghĩ lão có thể giăng một mẻ lưới, chỉ một phen cất tay là thâu tóm toàn bộ quần hùng, chính là mười hai người chúng ta đây. Và nếu lão có ý đó, hà hà..., là lão tự chuốc họa.
Mọi người hoài nghi:
- Là thế nào?
Đình Phương cười bí ẩn, nhìn Vân Mộng Tiên Tử:
- Có phải tiền bối đang lo cho lệnh ái Phi Quỳnh?
Hỏi nhưng không chờ Vân Mộng Tiên Tử đáp, Đình Phương lại quay nhìn tàn Cước Cái:
- Tiền bối bào có thấy lão ma đưa Ngọc Giao - Phi Quỳnh đi?
Cũng tương tự như lúc mới rồi, Đình Phương không chờ lão Cái Tàn Cước đáp, chợt nhìn mọi người hỏi:
- Liệu lão ma có biết tất cả chúng ta đang tiến về Tổng đàn Cửu Âm giáo?
Cuối cùng, không chờ ai đáp, Đình Phương đứng lên:
- Nghĩa là lão đang chờ chúng ta ở đó, lão giương sãn cạm bẫy, chờ chúng ta tự chui vào. Được, lão muốn thế nào sẽ được thế ấy, chúng ta cứ đi. Và người chui vào bẫy chính là lão chứ không phải chúng.
Do Đình Phương đi nên mọi người đành đi theo. Chứ kỳ thực họ đâu thể hiểu hoặc đoán Đình Phương đang có chủ ý gì?
Nhờ có Vân Mộng Tiên Tử luôn ở sát bên chăm sóc nên Đoan Mộc Tuyết dần dần hồi phục, chí ít cũng được bảy tám phần.
Riêng lão Tàn Cước Cái thì vĩnh viễn đã là phế nhân nhưng lão vẫn quyết theo chân. Vì tâm nguyện duy nhất lúc này của lão là muốn rửa mọi ô uế cho Cái bang, đã và đang bị ác ma Nam Cung Đạt - Giả Bất Như với tư cách Bang chủ cái bang gây ra suốt thới gian qua.
Đoàn người tới lúc này càng tiến dần đến Tổng đàn Cửu Âm giáo. Họ chỉ bớt lo khi nghe Nhất Đàm đạo trưởng có một lúc đột ngột hỏi Đình Phương:
- Dường như thuật Kim Châm Đả Huyệt mấy ngày qua đã giúp ích rất nhiều cho thiếu hiệp? Vì bần đạo và Vô Toàn phát hiện lúc này thần quang của thiếu hiệp không còn hiển lộ, không còn phát tiết ra ngoài nữa?