Cửu Âm Giáo

Hồi 21

Đúng như lúc đầu Đình Phương đã thầm nghĩ, chỗ tăm tối vừa bất đắc dĩ lưu ngụ hóa ra chỉ là chỗ giam cầm. Vì vừa chạy thoát ra ngoài Đình Phương đã nhìn thấy ánh dương quang chan hòa đến chói cả mắt, khiến nhìn vào đâu cũng bị hoa, không thể phân biệt rõ Khắc Phượng đang ở vị thế nào giữa không biết cơ man nào là những bóng hình nhân cứ đột ngột đập ùa vào đôi mục quang Đình Phương.

Điều này làm cho Đình Phương kinh ngạc:

- Đã đến giờ Ngọ ư? Sao ánh dương quang cứ chang chang thế này?

Ở ngay sau lưng Đình Phương liền vang lên lời đáp lại của Quái Y:

- Trời đang ngả về chiều đấy tiểu tử? Không lẽ ngươi chưa biết danh xưng của nơi này gọi là: Thủy Hà Thạch Tán Quang Lung?

Tào Cần vội lên tiếng đỡ lời:

- Đến Tào Cần này thân là Hữu hộ pháp Cửu Âm giáo nhưng chỉ được nghe chứ chưa hề một lần mục kích cảnh sắc này. Lão trách Cao thiếu hiệp như thế e quá vội.

Sắc Quái chợt thay đổi thái độ, không còn hung hăng lớn tiếng hoặc xem thường Tào Cần như trước. Giọng của Sắc Quái hòa hoãn lạ:

- Tào cô nương vừa bảo là chỉ được nghe ắt có thể minh định đây đúng là nơi được gọi là Cửu Khúc tuyệt địa Cửu Âm giáo?

Tào Cần đáp lời:

- Đương nhiên khi giao phó cương vị Hữu hộ pháp cho Tào Cần, ân sư cũng chỉ điểm minh bạch đây là Tuyệt địa cửu khúc của bổn giáo và đâu là cách để tuần tự đối phó lại những biến đổi thất thường của Cửu Khúc. Giả dụ như ở chỗ này, ân sư có căn dặn phải dùng biện pháp gì để đừng bị cảnh Tán Quang làm cho lóa mắt.

Đình Phương vẫn đang nheo mắt để chống lại cảnh Tán Quang:

- Có thật như thế sao? Dùng biện pháp gì?

Tào Cần chợt thở ra:

- Ôi chao. Thương thế của Tào Cần lại tái phát, e không đủ lực để chỉ điểm rõ biện pháp cần vận dụng như Cao thiếu hiệp đang muốn biết.

Đình Phương ngỡ Tào Cần nói thật nên lo lắng hỏi:

- Chắc là do Tào Cần tỷ chưa có cơ hội tọa công điều tức. Hay là...

Quái Y lên tiếng:

- Ngươi không biết đấy là nha đầu đang ra yêu sách cho Quái Y ta thật sao? Nhưng Quái Y ta có một cố tật, kẻ nào muốn ta điều trị ắt phải đánh đổi bằng một môn công phu. Theo ta...

Đình Phương giờ đã hiểu mưu mẹo của Tào Cần. Vừa thán phục Đình Phương vừa ngắt lời, nói phủ đầu Quái Y:

- Bất luận cố tật của lão là thế nào cũng đành phải thay đổi thôi. Vì nếu Tào Cần cô nương không đủ lực, một mình tại hạ e khó vượt qua Cửu Khúc, ắt không thể giữ đúng lời đã hứa với lão. Theo tại hạ, lão nên phá lệ một lần.

Sắc Quái chợt tỏ ra nôn nóng:

- Bọn Thạch Cổ môn ắt sắp đến. Lão Quái Y ngươi đừng gây khó dễ nữa.

Quái Y đành nhân nhượng, vừa trao cho Tào Cần một hoàn linh đan vừa dọa:

- Nếu biện pháp do ngươi điểm chỉ vẫn còn làm bọn ta lóa mắt, hừ. Ta cứu ngươi được thì giết ngươi cũng được. Cầm lấy!

Đình Phương nhanh tay hơn, đón lấy hoàn linh đan đưa lên mũi ngửi.

Và Quái Y giật mình kinh nghi khi nghe Đình Phương nói rành rọt:

- Linh đan này không dùng được. Do phương dược có trong này một là quá cân lượng, hai là thiếu mất một loại được dùng như dẫn dược. Thế nên nếu miễn cưỡng dùng ắt sẽ dẫn đến tình huống bị xung huyết, gây tác hại lâu dài nhất là cho nữ nhân.

Tào Cần kinh tâm:

- Sao chỉ có nữ nhân là bị tác hại nhiều hơn?

Đình Phương cười lạnh, liếc nhìn Quái Y:

- Vì nữ nhân một khi bị xung huyết ắt lâm cảnh Dương thịnh Âm suy. Hiếm muộn thì đương nhiên, nhưng nghiêm trọng hơn thì có thể là Tuyệt tử tuyệt tôn, có muốn cùng ai lập thành gia thất cũng chỉ chuốc hận.

Tào Cần phẫn nộ, chộp lấy hoàn linh đan và toan ném đi.

Nhưng Đình Phương kịp giữ lại hỏi Quái Y:

- Tại hạ nhờ thời gian gần một năm cố tình lưu ngụ chờ lão tại Đan thất nên bao y kinh của lão đều xem qua. Tại hạ nói như thế liệu có đúng hay sai? Và vì sao lão có dụng ý hại Tào cô nương?

Quái Y gượng cười:

- Ta có làm thế là để minh bạch ngươi am hiểu y thuật đến đâu. Vì lúc nãy ta có cảm giác đã bị ngươi lừa.

Đình Phương cười lạt:

- Nhưng để minh bạch một điều lại đi hại một người, lời giải thích của lão e quá khiên cưỡng, khó chấp nhận.

Lão thở hắt ra:

- Thôi được, ta nói. Đấy là vì ta thấy ả cứ quyến luyến ngươi, đến phải chết vì ngươi ả cũng sẵn lòng. Điều này khiến ta hận vì nhớ đến Tiêu Kỷ Ngọc cứ mãi thủy chung với lão Tửu là người đã chết, khước từ không biết bao nhiêu lần lời ta cầu tình van xin.

Đoạn lão lấy ra một hoàn linh đan khác:

- Đây là dẫn dược ngươi và ả cần. Lần này thì cứ yên tâm dùng, không phải lo sợ.

Đình Phương nghe thì nghe nhưng vẫn cẩn trọng đưa lên mũi ngửi và còn thử nếm bằng miệng.

Đưa cả hai hoàn linh đan cho Tào Cần, Đình Phương gật đầu:

- Tào Cần tỷ có thể yên tâm dùng. Tuy phương dược cân lượng vẫn còn mạnh nhưng sau này tại hạ sẽ liệu cách lập phương bổ cứu.

Tào Cần lo sợ:

- Sao? Vẫn cứ chưa ổn ư?

Quái Y cười đắc ý:

- Sợ hiếm muộn vì bảo Dương thịnh Âm suy. Còn bây giờ tình thế đã đổi ngược, nếu nha đầu ngươi lo ngại viễn cảnh có đến bách tử bách tôn thì tốt hơn đừng nghĩ đến chuyện lập gia thất nữa. Đâu có gì khó. Ha... ha...

Giọng cười của lão làm Tào Cần đỏ mặt, mắt lúng liếng nhìn mãi Đình Phương.

Bắt gặp ánh mắt và khuôn mặt đỏ hây hây của Tào Cần, Đình Phương chợt có cảm nhận nhịp hô hấp chừng như hụt hẫng với một thoáng xao động khó lòng kiềm chế. Đến nỗi Đình Phương bỗng có sự so sánh ngầm: “Tào Cần tỷ so về nhan sắc nào kém gì Khắc Phượng hoặc Đoan Mộc Tuyết, nếu không muốn nói là diễm lệ và khả ái hơn”.

Bỗng có tiếng Sắc Quái hắng giọng:

- Chưa phải lúc để hai ngươi mơ mơ màng màng đâu. Còn biện pháp gì ngươi định nói hử, nha đầu?

Đình Phương sực tỉnh, nhờ đó kịp chú tâm nghe Tào Cần nói:

- Ân sư có bảo cảnh lóa mắt sẽ không còn nếu chúng ta hoặc là đến đây vào lúc vầng dương đã lặn hoặc cứ tựa lưng vào vách núi mà đi, ắt hiện tượng Tán Quang dù có bị phát tán từ Thủy Hà Thạch cũng không trực diện rọi chiếu vào mắt chúng ta.

Lập tức mọi người nghe tiếng cười đắc ý của lão Cầm vang lên lồng lộng:

- Ta để tất cả bọn ngươi còn sống đến tận lúc này là chỉ chờ câu nói đó của nha đầu mà thôi. Còn bây giờ. Ha... ha..., Cầm Quái - Tả hộ pháp Cửu Âm giáo vẫn đang chờ bọn ngươi ở bên kia Nhị Hà Kiều, ta sẽ tiễn bọn ngươi đến tận chỗ hội diện với Cầm Quái. Phát động loạn tiễn, mau! Ha... ha...

Quái Y và Sắc Quái kinh tâm, thi nhau gào quát inh ỏi:

- Lão thất phu ngươi chính là Phích Lịch Lôi Quân? Cầm Quái là do ngươi sát hại?

- Ối chao... thảo nào chờ mãi vẫn không phát hiện bọn Cửu Âm giáo ngăn cản chúng ta. Hóa ra chúng đã mai phục, chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ?!

Cảnh vầng dương tán quang vẫn đang làm lóa mắt Đình Phương, do mọi người nào có kịp chạy đến và tựa lưng vào vách núi như Tào Cần điểm chỉ. Vì thế, lúc biết đã bị mai phục, Đình Phương liền dựa theo hướng phát thoại của lão Cầm - Phích Lịch Lôi Quân, toan bật tung người lao đến.

Chợt có tiếng Tào Cần vận lực hô vang:

- Phàm những ai là Giáo đồ bổn giáo hãy lưu tâm đến lời lão thất phu vừa tự thú nhận. Tả hộ pháp của bổn giáo là lão Cầm thật ra từ lâu đã bị sát hại. Lão thất phu chỉ là kẻ mạo nhận, lại còn là hung thủ sát hại Tả hộ pháp. Giáo đồ bổn giáo hãy mau vây bắt lão.

Thoạt nghe xong Đình Phương càng thêm thán phục Tào Cần. Vì với cảnh ngộ đang rơi vào chỗ mai phục của Cửu Âm giáo, chỉ có sự ứng biến linh hoạt nhờ Tào Cần nhanh trí nghĩ đến thì may ra cục diện có thể biến đổi, sẽ gây bất lợi ngược lại cho chính nhân vật định phát động trận loạn tiễn là lão Phích Lịch Lôi Quân.

Có lẽ cũng có chung một cảm nghĩ như Đình Phương lúc này, giọng nói phẫn nộ của lão Cầm giả mạo đã oang oang vang lên:

- Cửu Khúc lệnh đang ở trong tay ta. Giáo đồ bổn giáo mau nghe lệnh.

Hãy...

Đình Phương bật người lao đi. Vừa thần tốc hướng đến chỗ lão Phích Lịch Lôi Quân đang phát thoại. Đình Phương vừa gầm át, cáo giác sự dối trá của lão:

- Đó là Cửu Khúc lệnh giả, do vị Giáo chủ mới đây của chư vị cũng là nhân vật giả mạo cố tình ngụy tạo ra. Để tỏ tường hư thực, chư vị hãy cho Cao Đình Phương này cơ hội bắt lão Cầm giả mạo này cung xưng toàn bộ sự thật.

Và khi ước lượng khoảng cách cần lao đến đã quá đủ, Đình Phương lập tức bật tung một kình:

- Đâu phải chỉ có một mình lão là am tường tuyệt kỹ Phích Lịch Lôi Quân. Hãy tiếp Cao Đình Phương ta một chưởng.

“Ào...”

Tiếng gầm gừ phẫn nộ của lão Cầm - Phích Lịch Lôi Quân lập tức vang lên, đáp lại câu quát của Đình Phương:

- Đã lẻn học trộm công phu của ta, hãnh diện gì mà còn oang oang khoe mẽ. Đỡ!

“Ầm!”

Cục diện liền thay đổi khi một kích của Đình Phương đã chấn lui lão Phích Lịch Lôi Quân khiến Đình Phương đắc ý cười vang:

- Hồ ly cuối cùng cũng lòi đuôi chồn. Chỉ có là Phích Lịch Lôi Quân mới tinh thông tuyệt kỹ Phích Lịch Lôi Quân. Có lẽ bao bằng hữu Cửu Âm giáo không cần chờ bằng chứng nào khác thuyết phục hơn. Ác ma, đỡ! Ha... ha...

Bỗng có tiếng Tào Cần bật thét:

- Dừng tay mau, Cao thiếu hiệp bằng không sẽ để chưởng kình đánh nhằm vào Khắc Phượng! Mau!

Đình Phương kinh tâm, lập tức dùng thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ đảo nhanh người qua một bên, miệng thì kêu thất thanh:

- Phượng muội?! Phượng muội ở đâu mau lên tiếng đi? Sao cứ lặng im để ta suýt nữa đánh nhầm vào muội?!

Đáp lại tiếng kêu của Đình Phương là tràng cười ngạo nghễ của lão Phích Lịch:

- Ngươi vẫn không nhận thấy tiểu liễu đầu đang bị ta chế ngự ư? Hãy ngoan ngoãn dừng lại, kẻo tiểu liễu đầu nhỡ có mệnh hệ gì, lỗi hoàn toàn không do ta. Ha... ha.

Toàn bộ cục trường vẫn bị cảnh tán quang của địa hình thiên tạo là Thủy Hà Thạch gây ra khiến mọi người chỉ có thể nghe tiếng lẫn nhau chứ khó lòng trông rõ mặt. Vì thế, lúc lão Phích Lịch Lôi Quân dứt lời, thanh âm lạnh lùng độc ác của lão Quái Y bỗng bất ngờ vang lên làm thảy thảy mọi người đều bàng hoàng sửng sốt:

- Công phu Phích Lịch của ngươi, Quái Y ta xin trả lại cho ngươi. Đỡ!

“Bùng!”

Tiếp đó là tiếng kêu hộc lên của lão Phích Lịch Lôi Quân:

- Ngươi... Quái Y giỏi lắm! Ta... Hự!

Lại có tiếng Tào Cần thảng thốt tri hô:

- Mau ngăn lão lại, Đình Phương! Ôi... không kịp rồi, lão thật độc ác, đã nhẫn tâm sát hại nàng.

Đình Phương thoạt nghe Tào Cần tri hô liền có cảm nhận bàng hoàng khắp ngươi. Vì Đình Phương thừa đoán biết có lẽ lão Phích Lịch Lôi Quân bị Quái Y lẻn đến gần và bất ngờ hạ thủ, do sắp tuyệt mạng nên lão quyết định cùng kéo theo Đoàn Khắc Phượng cùng chung số phận với lão.

Nỗi bàng hoàng làm Đình Phương bật gào lên một tiếng bi thảm xuất phát từ đáy lòng:

- Khắc Phượng...!!

Tiếng Đình Phương gào vang vọng khắp núi rừng, khiến mọi âm thanh huyên náo cạnh đó đều bị che át...

Nhưng ngay khi dư âm của tiếng gào có phần nào lắng động. Đình Phương chợt nghe có tiếng cười khẩy vang lên không xa lắm so với chỗ Đình Phương đang đứng bất động như hóa đá:

- Nàng là hôn thê của Đoàn Khắc Lân ta. Một phế nhân như ngươi có tư cách gì giữa chốn đông người réo gọi tên nàng?

Đình Phương giật bắn thân mình:

- Đoàn Khắc Lân? Đại thiếu gia Thạch Tháp bảo?

Bỗng có tiếng lão Sắc Quái hô hoán thất thanh:

- Thạch Cổ môn? Bọn Thạch Cổ môn đến rồi! Nguy tai, chạy!

Cùng lúc này có một tiếng xé gió từ xa chợt lao ập vào Đình Phương.

“Vù”

Đình Phương biết có kẻ lẻn ám toán liền quay phắt lại:

- Ngươi muốn chết!!

Nhưng giọng nói hốt hoảng của Tào Cần đã đột ngột vang lên kịp lúc:

- Là Tào Cần đây! Ôi... đừng!

Chợt hiểu người lao đến là Tào Cần, không phải kẻ ám toán nào cả, Đình Phương cũng hoảng hốt, lập tức thu chiêu về.

Thời may Đình Phương vẫn có thừa bản lãnh thu chiêu, và có một bàn tay chộp vào tay Đình Phương, kèm theo tiếng thì thào trong hơi thở được Tào Cần kịp thời phát ra:

- Khắc Phượng thoát rồi. Cao thiếu hiệp mau theo Tào Cần!

“Vút”

Không nghĩ ngợi nhiều, Đình Phương chỉ biết lao theo hướng tay lôi kéo của Tào Cần, cho dù xung quanh đó vẫn còn nhiều loạt hô hoán, í ới gọi nhau của bọn Cửu Âm giáo:

- Bọn Thạch Cổ môn kia! Mau ngăn chúng lại.

- Sao chúng bay dám đến đây, vốn là cấm địa của bổn Giáo? Giết!!

- Đừng để chúng có cơ hội phát động Âm công Thạch Cổ Thôi Hồn. Không thì chúng ta e khó toàn mạng.

- Đánh! Giết tất cả lũ Thạch Cổ môn.

Lúc này Đình Phương đã theo chân Tào Cần dừng lại. Và Đình Phương có ý giận khi phát hiện Tào Cần nào phải đưa Đình Phương đến chỗ cần phải đến, là gặp gỡ Khắc Phượng nếu thật sự nàng đã thoát nạn. Trái lại nơi Tào Cần đưa Đình Phương đến chỉ là một chỗ lõm, chợt khuyết vào vách đá.

Đình Phương cáu gắt với Tào Cần:

- Tào Cần tỷ đưa tại hạ đến đây làm gì? Khắc Phượng đâu? Nàng đâu?

Tào Cần cười ngượng nghịu, dùng tay xoay Đình Phương cho mặt hướng ra ngoài:

- Thì đây là vị thế tốt nhất để Cao thiếu hiệp có thể nhìn rõ nàng, không phải nàng của Cao thiếu hiệp đang bình an vô sự đứng ở đằng kia sao?

Đình Phương đưa mắt nhìn, và thật sự Đình Phương không còn bị lóa mắt nữa.

Trái lại toàn bộ những gì đang diễn ra xung quanh đều được Cao Đình Phương nhìn thấy rõ mồn một.

Vỡ lẽ vì sao Tào Cần cố tình đưa đến đây, Đình Phương lúng túng thốt lời tạ lỗi:

- Tại hạ thật... hồ đồ. Mong Tào Cần tỷ lượng thứ cho. Phải chăng nhờ tìm được vị trí này, Tào Cần tỷ vì nhìn rõ nên đã nhiều lần lên tiếng chỉ điểm cho tại hạ?

Tào Cần cũng đang đưa mắt nhìn ra ngoài. Và rõ ràng nàng cố ý làm ra vẻ như không hề nghe Đình Phương nói gì. Nàng chỉ gật gù và tự bẩm bẩm:

- Thạch Cổ môn quả nhiên không phải tình cờ mà đến. Vật kỳ lạ đằng kia e chính là Thạch Cổ, sắp được dùng để phát động Âm công Thạch Cổ Thôi Hồn thì phải.

Đình Phương thở dài, cảm phục lòng độ lượng của Tào Cần vừa dễ dàng bỏ qua thái độ cáu gắt do ngộ nhận của Đình Phương. Và Đình Phương cũng đành vờ nhìn theo nàng.

Thế nhưng, không nhìn thì không sao. Đình Phương thoạt nhìn liền kinh tâm động phách. Thứ nhất, lão Phích Lịch Lôi Quân tuy mang huyết tích khắp người nhưng vẫn gắng gượng vừa lảo đảo vừa lủi người vào một nơi khuất lấp.

Thứ hai, cách nơi lão Phích Lịch đang lủi vào tháo chạy, không xa là Khắc Phượng đang bị một nam nhân mà Đình Phương chưa một lần nhìn thấy mặt khống chế. Ằt nam nhân đó chính là đại thiếu gia Thạch Tháp bảo Đoàn Khắc Lân.

Cạnh Đoàn Khắc Lân là một vật to đùng giống như một trống đá, đang do một nhân vật trung niên nâng ngang ngực bằng cả hai tay.

Đứng ngay cạnh nhân vật trung niên là một lão nhân đang đặt hờ hai tay lên mặt trống đá.

Đình Phương bàng hoàng, thì thào bảo Tào Cần:

- Vật đó chính là Thạch Cổ. Người nâng Thạch Cổ có lẽ là phụ thân của Đoàn Khắc Lân, gọi là Đoàn Nam Long. Còn lão nhân kia mười phần đủ mười thì chính là...

Có người lên tiếng nối tiếp lời Đình Phương:

- Đúng là lão Tý Ngọ Độc Quân, cùng với Phích Lịch hợp thành Nhị quân.

Đình Phương cau mày hỏi người vừa đột ngột phát thoại:

- Lão Phích Lịch đang lẻn đào tẩu, lão và Sắc Quái sao không lo đuổi theo? Muốn nấn ná ở đây chỉ sợ nhị vị chưa vào được Tuyệt địa đã bị Thạch Cổ Thôi Hồn đoạt mạng.

Lời của lão Quái Y liền vang lên:

- Đã không một ai nhìn thấy chúng ta, Thạch Cổ môn thì đang lo triệt hạ Cửu Âm giáo, ta và lão Sắc đều thấy rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để ngươi và nha đầu họ Tào cùng hợp lực đưa bọn ta vào Cửu Khúc tuyệt địa như đã thỏa thuận. Thế nào?

Tào Cần cười khẩy:

- Thạch Cổ Thôi Hồn một khi được phát động thì phạm vi một trăm trượng xung quanh đều bị tác động. Họa có điên mới làm theo cách lão vừa bảo.

Sắc Quái lên tiếng:

- Nha đầu ngươi muốn ám chỉ ở nơi xuất nhập Cửu Khúc ở gần đây và nằm trong phạm vi bị Thạch Cổ Thôi Hồn tác động? Vậy ngươi còn đưa Cao tiểu tử đến đây để làm gì?

Tào Cần bĩu môi:

- Thạch Cổ môn đã xuất hiện quá đúng lúc. Ta ngờ rằng đấy là chúng có dụng ý dùng Thạch Cổ Thôi Hồn ngăn chặn bất kỳ ai muốn lọt vào Tuyệt địa. Vậy lão bảo ta phải làm gì không mau đưa Cao thiếu hiệp đến đây để liệu phương đối phó?

Quái Y hừ lạnh:

- Để đối phó Âm công thì có mỗi một cách là dùng Âm công. Nhưng ngươi đưa Cao tiểu tử lên một địa thế cao như thế này dường như không hợp lắm với lời giải thích quá ư miễn cưỡng của ngươi.

Đình Phương chợt vỡ lẽ, càng thêm thán phục mọi toan tính chu tất của Tào Cần. Đình Phương bật kêu:

- Từ địa thế cao, Âm công lúc phát động ắt bao trùm một phạm vi rộng hơn. Là Tào Cần tỷ đã liệu tính tất cả?

Tào Cần liếc nhìn phía sau, nơi Nhị quái Sắc - Y quả nhiên đã lẻn theo đến từ lúc nào.

- Chỉ do ngẫu nhiên thôi. Cao thiếu hiệp chớ quá khen, kẻo vẫn có người ngấm ngầm bất phục.

Tào Cần vừa dứt lời liền nghe Sắc Quái cười khẩy:

- Ta được biết Cao tiểu tử chỉ phát động hết uy lực lợi hại của Âm công Khúc Chiêu Hồn Cửu Âm là nhờ có Cửu Khúc lệnh cho dù là giả. Nếu đây là do Tào nha đầu ngươi có sự liệu tính thì lúc nãy lão Phích Lịch đã bỏ đi, ngươi có kế gì lấy lại giả lệnh Cửu Khúc trong tay lão?

Cũng là lúc Tào Cần đặt vào tay Đình Phương một vật:

- Mau lên, Cao thiếu hiệp. Kẻo để Thạch Cổ Thôi Hồn phát động quá gần sẽ làm Khắc Phượng mất mạng ngay.

Đình Phương vừa cầm lấy vật đó cũng vừa vặn nghe Đoàn Khắc Lân há miệng gọi vang:

- Ngươi đâu rồi, Cao Đình Phương? Bổn Thiếu môn chủ vẫn biết ngươi đang ở quanh đây, hãy nghe cho rõ yêu sách của ta. Nếu ngươi muốn Khắc Phượng toàn mạng thì mau mau hiện thân, tuân theo mọi mệnh lệnh của ta. Bằng không, chỉ cần ngươi chậm nói lời đáp ứng, sinh mạng của tiện tỳ Khắc Phượng sẽ như thế nào ắt ngươi thừa rõ. Thế nào?

Đình Phương vừa chần chừ liền nghe Tào Cần giục giã bên tai:

- Tiên hạ thủ vi cường! Chỉ cần Cao thiếu hiệp phát động Âm công trước, Tào Cần sẽ nhân lúc bọn chúng bàng hoàng lập tức chạy đến cứu nguy cho Khắc Phượng.

Sắc Quái chợt kêu hốt hoảng:

- Không kịp rồi! Ôi... muộn hơn bọn chúng rồi.

Quái Y thì chạm tay vào người Đình Phương:

- Ngươi đã có Cửu Khúc lệnh trong tay, còn chờ gì nữa, hử?

“Ù... ù...”

Tiếng Thạch Cổ Thôi Hồn phát động ầm vang và Đình Phương nhìn thấy rõ Khắc Phượng đang bị chấn động khắp thân.

Tào Cần cũng chấn động và biến sắc:

- Nếu thiếu hiệp không vì bản thân thì cũng nên vì Khắc Phượng mà hành động. Mau lên!!

Đình Phương vội đưa vật nọ lên miệng...