Cô chống bụng đi từ từ trên hành lang, chán đến chết, cuộc sống cầm tù như vậy rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu đây! Cô là người, không phải động vật, chẳng lẽ phải chấp nhận, bị giam cầm như vậy cả đời sao?
Hoặc là theo ý tứ của Đoạn lưu manh, toàn lực lấy lòng ác ma kia, để cho anh ta chơi chán mình, sau đó bỏ rơi, cô có thể lấy lại tự do!
Cũng không biết hiện giờ cha mẹ thế nào, còn có bạn tốt Tiêu Tiêu và Tuyết Nghê, cô ngồi trên ghế dài nơi hành lang lượn vòng, nhếch hàm nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sầu lo rối loạn.
Trong sảnh chính nhà họ Thư, hoàn toàn náo nhiệt, một đám phụ nữ bao quanh lấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng, diện mạo người đàn ông kia thanh nhã tuấn tú, tướng mạo ngày thường rõ ràng rất nghiêm chỉnh lại cứ chọc hao đào khắp nơi, là một chủ nợ đa tình! Khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười mê người.
Còn có thể là ai, dĩ nhiên là đại công tử dịu dàng đa tình Thư Phiến Hữu.
Người được hoan nghênh quá mức nhất trong cả nhà họ Thư chính là vị Thư đại công tử này, dịu dàng đa tình không nói, còn rất bình dị và gần gũi, cho nên nữ giúp việc trong nhà này die nda nle equ ydo n đều rất thích Thư đại công tử trở lại, ai lại không thích mình có một chủ nhân dịu dàng như hoàng tử chứ!
“Đại công tử, nghe nói lần này cậu trở về sẽ sống lâu dài ở Hongkong không đi, là thật sao?” Một nữ giúp việc kích động nói.
“Em hy vọng tôi đi sao?” Giọng Thư Phiến Hữu rất hấp dẫn mê người.
Người giúp việc kia hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi, mới vừa rồi đại công tử cười với cô, rất hấp dẫn!
Nữ giúp việc bên cạnh đẩy cô ta ra, cũng chen chúc tới, vây Thư Phiến Hữu nước chảy không lọt.
“Đại công tử, cậu thật sự không đi sao? Vậy cậu sẽ về ở sao?” Lại một nữ giúp việc quan tâm hỏi.
“Hongkong là nhà tôi, tôi đương nhiên thường trú rồi.” Thư Phiến Hữu cười híp mắt nói, hoàn toàn không trả lời vào trọng điểm, nhưng đáp rất rõ ràng.
Chọc cho một đám phụ nữ thét chói tai: Wow! Đại công tử thật sự không đi!
“Đều không cần làm để sống có phải không, vây ở nơi này làm gì, chờ nhị thiếu trở lại sẽ cho các cô dễ chịu!” Giọng vú Thư the thé.
Nữ giúp việc vây quanh Thư Phiến Hữu lập tức nhanh chóng tản đi, nếu như bị vú Thư kiện cáo đến nhị thiếu, còn mạng sao! Không khỏi cúi đầu chạy ra.
“Vú Thư, vú vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi đấy.” Trong lời nói của Thư Phiến Hữu một câu hai nghĩa, vừa tán dương vú Thư vẫn trẻ trước sau như một vừa gián tiếp nói bà vẫn lớn lối ương ngạnh như vậy.
Vú Thư nhếch khóe miệng, cười đến rất vui mừng, “Đại công tử khó có được một lần trở về, không ở thêm mấy ngày, phòng của cậu còn ở đây, mỗi ngày tôi đều phái người quét dọn.”
“Vậy thật làm phiền vú lo lắng, tôi tới tìm tiểu Tả, cậu ấy còn chưa trở lại sao?”
“Đại công tử cậu không biết sao? Hôm nay nhị thiếu đi châu Âu rồi, chắc phải chừng mấy ngày nữa mới có thể trở về.”
“Đi châu Âu rồi, vậy cũng tốt, tôi đi mấy ngày trở lại” Vẻ mặt Thư Phiến Hữu lướt qua chớp mắt, rất ôn hòa cáo từ.
Thì ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh không biết, xem ra thành kiến của tiểu Tả với anh rất sâu! Thoáng qua trong mắt vẻ cô đơn, anh phải làm gì, mới có thể xóa bỏ thành kiến của tiểu Tả với mình!
Nhớ khi còn bé, thằng bé tiểu Tả kia cứ dính lấy anh! Cả ngày anh dài anh ngắn theo sát sau mông anh, nhưng từ sau khi được cha chọn làm người nối nghiệp, thì không thân cận với anh nữa, từ lúc đó trở đi, tiểu Tả chỉ có ý hận anh.
Anh bất đắc dĩ cười khổ, đúng là phiền toái!
Hoắc Nhĩ Phi vẫn ngồi trên hành lang ngây ngô, hai nữ giúp việc đứng sau lưng từ xa xa
Đột nhiên một bóng lưng thoáng qua trước mắt cô, hai nữ giúp việc lập tức kích động kêu lên: “A! Đó không phải là đại công tử sao? Cậu ấy lại trở lại, nhưng sao đi nhanh như vậy!”
“Đúng! Tôi thật sự hy vọng đại công tử có thể vĩnh viễn ở nơi này là tốt nhất.”
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hai cô cũng quá kích động đi! Đại công tử? Anh trai ác ma kia? Chẳng phải là một ác ma lớn hơn sao? Vì cái gì mà kích động thành ra như vậy? Háo sắc!
Nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy bóng lưng kia rất đáng ghét.