“Mèo nhỏ, phía dưới của em thật ướt, thân thể của em còn thành thật hơn miệng của em.” Thư Yến Tả cắn lỗ tai Hoắc Nhĩ Phi cười nói mê hoặc, bật hơi liên tiếp bên tai cô.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy run rẩy một trận, giống như có dòng điện trượt qua toàn thân, để cho cô rất khó chịu...
Lúc thần trí của cô còn ở bên ngoài, tâm tư bay múa, đột nhiên cảm thấy mát mẻ một trận... Cúi đầu mới phát hiện không biết quần jean của mình bị người đàn ông ác ma cởi bỏ lúc nào, rớt dưới chân, lập tức, trong lòng buồn bã...
“A! Anh làm gì thế! Thả tôi xuống!” Người đàn ông ác ma kia lại có thể một tay nhấc cô lên, cả người cô hoàn toàn treo trên người anh, giống như cô cưỡi lên người anh vậy, quả thực mắc cỡ chết người!
Hơn nữa, cái kia của anh vừa đúng chống đỡ lấy, cứng quá! Cô không khỏi khó nhịn giãy dụa trên người anh, nhưng thế nào cũng không thoải mái, còn càng lúc càng khó chịu...
Thư Yến Tả vỗ một phát lên mông nhỏ của cô, giọng khàn khàn nói nhỏ: “Đừng động, mèo nhỏ, động nữa em tự gánh lấy hậu quả!”
Hoắc Nhĩ Phi bị giọng nói khàn khàn của anh hù sợ, không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có cảm giác mình... (bởi vì mạng kiểm duyệt, nơi này lược bỏ một số chữ, các bạn tha lỗi...) đôi tay vội vàng ôm chặt cô Thư Yến Tả, sợ mình té xuống. Trước ngực cũng bị ác ma này gặm cắn đến nóng như lửa, cô có thể cảm nhận được nụ hoa trước ngực mình trở nên cứng, khó nhịn hừ hừ.
Phản ứng này khiến cho cô khinh bỉ bản thân, thật sự muốn cắn miệng mình!
Âm thanh rên rỉ quyến rũ này không thể nghi ngờ càng thêm kích thích ham muốn mà Thư Yến Tả chưa phóng thích được... (kiểm duyệt à kiểm duyệt, ở đây lược bớt mười mấy chữ...) cầm tay Hoắc Nhĩ Phi đặt lên thứ kia của mình.
“Mèo nhỏ, cảm nhận được sao?” Giọng nói tràn ngập trần trụi và cám dỗ vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi.
Tay Hoắc Nhĩ Phi bị ép đặt lên phía trên đồ hơi nóng... Bị sợ đến rút tay về, khóc không ra nước mắt, ác ma chính là ác ma, không chơi chỉnh người như vậy...
Thư Yến Tả thở hổn hển thô lỗ cởi quần lót của Hoắc Nhĩ Phi ra... (bởi vì mạng kiểm duyệt, lược bỏ mười mấy chữ...)
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy phía dưới lập tức bị lấp đầy rồi, quá... Quá lớn, căng đến cô khó chịu, cô không yên mà uốn éo, lại bị ác ma kia... (lần nữa lược bớt mười mấy chữ... Kiểm duyệt à kiểm duyệt)
Mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không muốn ở chỗ này... Có thể vào phòng không?” Nếu bị người khác nhìn thấy, cô thật sự không muốn sống, hu hu... Ác ma! Biến thái! Lại muốn ở bên ngoài...
Mặc dù bản thân gây họa, không nên nghe lén chuyện của bọn họ, nhưng cô cũng không phải cố ý, ai nói bọn họ không vào trong phòng kín đáo mà nói, lại còn giọng oang oang vừa đi vừa nói, thật là!
Thư Yến Tả biết cô thẹn thùng, một tay nâng mông cô, kéo quần áo của cô xuống, vừa lúc che cái mông... (tiếp tục lược bớt một số chữ...) anh cố ý đi từ từ, có lúc còn cố ý đẩy lên khiến Hoắc Nhĩ Phi thở gấp liên tiếp.
Hoắc Nhĩ Phi chôn chặt đầu vào trước ngực Thư Yến Tả, chỉ sợ trên đường gặp phải người nào, hai chân kẹp thật chặt hông Thư Yến Tả, sợ rớt xuống, cứ như vậy càng thêm dễ dàng động tác ác ý của Thư Yến Tả, cô chỉ cảm thấy đoạn đường này đặc biệt dài, ác ma này! Ừ... A... Ừ... Đẩy lên khiến cô sắp chịu không nổi.
Thật ra thì Thư Yến Tả cũng rất khó chịu, anh chỉ muốn đặt người phụ nữ này dưới thân giày xéo một trận.