Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 128-6: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (6)

“Em nói là tối hôm qua, giờ đã qua, bây giờ anh lại đói.”Thư Yến Tả cười đến xấu xa.

“Đói bụng thì đi ăn chứ sao!”

“Nhưng mà, anh càng muốn ăn... Em.” Thư Yến Tả cười xấu xa nói, không nói lời gì đã ngăn chặn cánh môi sưng đỏ của mèo nhỏ.

“Ưmh... Hư... Trứng thúi!” Hai chân Hoắc Nhĩ Phi rất không an phận đá lung tung mấy cái, kết quả bị Thư Yến Tả vững vàng đè xuống.

Vì vậy, vốn là Maldives buổi trưa nắng tươi sáng, bây giờ càng thêm ấm lên...

Cuối cùng, Thư Yến Tả kêu nhân viên phục vụ khách sạn tự mình đưa phần ăn đến cửa, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn không có sức lực ăn cơm, đều do ông xã bón từng muỗng từng muỗng một, có lúc là bón bằng miệng, ăn gần nửa giờ mới xong bữa cơm này.

Cứ như vậy, hai người qua thời gian gần một tuần ngọt ngào, rồi bị Bảo Bảo, tiểu Bối, Hách nhi của mình liên hoàn call đi call lại gọi về, cho nên nói cha mẹ có con nít chính là không được tự do!

Về đến nhà, đã gặp phải hai tiểu bảo bối thay phiên nhau tố cáo, càng thêm trực tiếp bám lấy trên người cha mẹ không chịu xuống, nổi cơn vô lại cố tình gây sự không chỗ nào không dùng.

Trong lòng Bảo Bảo và tiểu Bối hừ hừ! Ai bảo cha mẹ bỏ chúng lại đi một tuần, nhất định phải bù lại! Bù lại! die nd da nl e q uu ydo n


Chử Tuyết Nghê mang theo con gái Tinh Tinh ở Hương Cảng hai ngày sau đó trở về bên nhà cha mẹ mấy ngày rồi quay về nước Anh, mặc dù Phiến Hữu vẫn không tỉnh lại, nhưng cô vẫn không buông tha.

Có lẽ coi như cả đời Phiến Hữu không tỉnh, cô cũng sẽ không yêu người khác, nhìn con gái, cô cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá.

Cha Chử mẹ Chử chỉ có thể cảm thán về con gái cố chấp, cháu ngoại gái thật đáng yêu, nhưng con gái cũng không thể cả đời như vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Trong hai năm qua, cuộc sống gia đình của Chử Tuyết Luân và Thẩm Lệ ngược lại tạm ổn trôi qua thật dễ chịu, mặc dù ban đầu hơi giấu giếm, nhưng thời gian luôn rất đáng sợ, sẽ khiến cho người ta quên rất nhiều thứ, cuộc sống vợ chồng sớm chiều chung đụng làm cho bọn họ học được tha thứ và bỏ qua cho nhau.

Phải nói Thẩm Lệ ngược lại là một người phụ nữ thông minh, trước hôn nhân đùa bỡn chút tâm nhãn kia cũng là vì đoạt lại lòng của tiểu Luân, sau khi cưới ngược lại toàn tâm toàn ý với ông xã Chử Tuyết Luân, bảo vệ tim anh, cùng anh tiến lùi.

Kết hôn hai năm, bụng Thẩm Lệ rốt cuộc truyền đến tin vui, khiến cha Chử và mẹ Chử vui mừng khác thường, lần này cuối cùng có thể bồng cháu rồi.

Nước Anh.

Sau vườn biệt thự của Thư Phiến Hữu, sống lâu lên lão làng, cỏ thơm bay bay, gió mát hiu hiu.

Chử Tuyết Nghê đẩy xe lăn của Phiến Hữu từ từ đi trên con đường nhỏ, đưa tay kéo chặt cổ áo cho anh, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, “Hữu, thời gian trôi qua thật nhanh, hai năm rồi.”


Cô đi từ từ tới trước mặt Thư Phiến Hữu, ngồi chồm hổm xuống, đầu gối trên đầu gối anh, cứ như vậy lẳng lặng ngây ngô, cũng không nói chuyện, chỉ cảm nhận nhiệt độ còn lưu trên người anh.

“Mẹ, mẹ, bà cô mua rất nhiều đồ ăn cho con, chúng ta đút cho cha ăn có được không?” Thư Tinh Sở mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn, trên đầu buộc hai bím tóc, theo chuyển động của cô bé, tỏ ra cực kỳ đẹp mắt.

Chử Tuyết Nghê sờ đầu con gái, con bé càng ngày càng giống khuôn mặt yên tĩnh trước mắt, khiến cho mình rất vui mừng.

“Tinh nhi tự ăn là được rồi, bây giờ cha còn không ăn được đồ.”

Người bạn nhỏ Thư Tinh Sở vẫn đủ tò mò với người cha vẫn ngồi như vậy hoặc ngủ không động, tại sao cha vẫn luôn như vậy chứ? Mẹ nói cha bị bệnh, nhưng cha những người bạn nhỏ khác bị bệnh không giống như vậy, ít nhất có thể nói chuyện ăn chút gì đó! [email protected]

“Mẹ, bệnh của cha lúc nào mới có thể tốt, con rất muốn cha nói chuyện với con!” Tinh nhi cắn môi dưới, khuôn mặt chờ đợi.

Chử Tuyết Nghê cũng không biết nên trả lời vấn đề này của con gái như thế nào, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Cha cũng hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy Tinh nhi xinh đẹp, nhưng mà chúng ta phải kiên nhẫn đợi chút có được không?”

Mặc dù Thư Tinh Sở không hiểu hoàn toàn, nhưng vẫn hiểu chuyện gật gật đầu.


Khi Chử Tuyết Nghê xoay người sang chỗ khác, ngón tay Thư Phiến Hữu đặt trên xe lăn có rung động nhỏ không thể nhìn thấy, vừa lúc bị con gái Tinh Tinh nhìn thấy.

“Mẹ, con nhìn thấy ngón tay cha động.” Tinh Tinh kích động kêu lên.

Chử Tuyết Nghê không thể tin quay đầu lại, vậy mà cái gì cũng không nhìn thấy, vẫn hoàn toàn yên tĩnh, lòng vừa rồi vẫn còn mênh mông khựng lại, nhắm mắt lại rồi mở ra, nhất định là Tinh nhi nhìn nhầm rồi.

“Ah, tại sao lại không động, vừa rồi rõ ràng mới nhìn thấy.” Tinh nhi nghi ngờ nhìn vào cha mình, nhìn trái nhìn phải, vẫn không phát hiện khác thường gì.

“Bởi vì Tinh nhi quá nhớ cha, cho nên mới xuất hiện ảo giác.” Chử Tuyết Nghê an ủi con gái nói.

“Không phải vậy, con thật sự nhìn thấy ngón tay cha cử động.” Tinh nhi cau mày cãi lại lời của mẹ.

Chử Tuyết Nghê bị nghiêm túc kiên trì của con gái lây đến, có lẽ con gái vốn không nhìn lầm, vậy...

Vậy có phải nói lên bệnh của Hữu có tiến triển mới không...

Cô lập tức gọi một cú điện thoại cho Tom, nói tin tức này cho anh ấy.

Sau khi Tom nghe xong, cũng kích động, “Tuyết Nghê, Phiến Hữu cậu ấy... Rất có thể đã ở ranh giới thức tỉnh, chỉ có điều em đừng nói tin tức này cho những người khác, tránh cho tất cả mọi người vui mừng hụt một trận, anh lập tức chạy tới, kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, chờ sau khi xác nhận lại rồi nói tin tức tốt này cho mọi người.”


Nghe được Tom nói như vậy, Chử Tuyết Nghê cũng vui mừng lên, tâm tình vốn bình tĩnh không nhịn được sôi sục kích động, trong hai năm qua cô đợi chính là giờ khắc này, nhưng khi giờ khắc này sắp tới thì cô lại cảm thấy sao giống như không thật, hình như tất cả đều là mộng, hơi mê ảo.

“Mẹ, có phải chú Tom nói bệnh của cha sắp tốt rồi không.” Thư Tinh Sở ngước đầu lên, ánh mắt tha thiết, từ nhỏ bé đã hâm mộ các bạn nhỏ khác có cha chơi cùng. Mặc dù chú hai, cậu, cô, chú Tom và rất nhiều người thân đối xử tốt với cô bé, nhưng bé vẫn hy vọng bệnh của cha mình có thể tốt nhanh lên một chút.

“Ừ, chú Tom sẽ lập tức tới đây làm kiểm tra toàn diện cho cha con, chờ sau khi xác định mới biết.” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

“Mẹ, con thật vui vẻ, mẹ nói sau khi cha tỉnh lại có thể không nhận ra con không.” Người bạn nhỏ Thư Tinh Sở vừa đi vừa hỏi mẹ mình.

“Sao lại không nhận ra Tinh nhi xinh đẹp đáng yêu chứ.”

“Mẹ, cha làm việc gì vậy?”

“Cha con à, là kiến trúc sư nổi danh.’

...

Hai mẹ con vừa đi vừa nói, khóe miệng Thư Phiến Hữu ở trên xe lăn cũng chấn động nhỏ không thể thấy, giống như thật sự đang ở ranh giới thức tỉnh.

Có lẽ, anh cũng không kịp chờ đợi muốn nhìn cô con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy của mình, còn có Tuyết Nghê vẫn thủy chung với mình trước sau như một cùng với rất nhiều bạn bè người thân liên quan đến mình.