Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 128-11: Ngoại truyện cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới (11)

Khi đang nói chuyện, Thư Yến Tả đã túm lấy tay không quy củ của mèo nhỏ đặt lên phía trên thứ đã sớm bộc phát, dỗ dành cô, “Ngoan, sờ nó, kết hôn cũng đã hai năm rồi, cho tới bây giờ em vẫn chưa từng an ủi nó...”

“Nào có...” Cô rõ ràng có từng sờ một lần, mặc dù chỉ có mấy giây, đó cũng là sờ mà!

Ở phương diện tình dục, cô luôn tương đối xấu hổ, kín kẽ, luôn rất không muốn nắm quyền chủ động, mỗi lần chỉ có thể cố hết sức phối hợp với Yến ra sức diễn, muốn chính cô chủ động tấn công, thật sự là một khiêu chiến không hề nhỏ, trong hai năm qua cô thật sự chưa từng đặc biệt chủ động, tối đa chỉ không chịu trách nhiệm thắp một đốm lửa, sau đó giao cho người khác đi dập tắt.

“Thật nóng... Nó vẫn còn động!” Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy giống như chơi thật thú vị mà nhéo nhéo, kết quả càng trướng to hơn, dọa cho sợ đến cô vội vàng rút tay về.

“Đừng...” Giọng trầm thấp khàn khàn của Thư Yến Tả giống như kỳ quái, tròng mắt tràn ngập lửa tình nhìn chăm chú vào mèo nhỏ phía trước, một lực lớn nâng cô ngồi lên lan can.

“A!” Hoắc Nhĩ Phi nhất thời hét rầm lên, hai tay ôm chặt cổ Yến, quay đầu liếc nhìn xuống dưới, dọa cô sợ đến hồn phách cũng sắp không còn một nửa, tim “Thình thịch” đập không ngừng. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Mẹ ơi! Đây cũng quá cao đi, tất cả phía dưới đều là xanh um tươi tốt sâu không thấy đáy, té ngã xuống ngay cả hài cốt cũng không còn!

Thư Yến Tả sợ cô đánh thức các con, vội vàng dùng miệng che miệng anh đào của cô lại.


“Ưmh... Buông em xuống, mau buông em xuống!” Hoắc Nhĩ Phi mơ hồ không rõ kêu lên.

Hai chân càng thêm quấn chặt lấy eo ông xã, chỉ sợ mình không cẩn thận ngã ngửa ra sau.

“Anh thích nhiệt tình của mèo nhỏ.” Thư Yến Tả cố ý chống đỡ thứ bản thân đã sớm dựng lên ở cửa mật của mèo nhỏ, cọ xát như có như không...

Nhưng mà không có động tác khác.

Mèo nhỏ gấp đến mức ủn ủn trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng, ánh mắt mù sương, môi đỏ mọng hé mở, “Ông xã, em muốn...”

“Muốn... Cái gì?” Thư Yến Tả cố ý chơi trò xấu hấp dẫn cô.

“Muốn... Anh...” Hoắc Nhĩ Phi không nhịn được, chân đang quặp lấy ông xã cũng dùng sức đạp, cái mông cọ một cái đè xuống thứ khổng lồ kia...

“Ừ...” Thư Yến Tả kêu rên một tiếng, trừng phạt nhéo thịt non trên mông người nào đó, lại gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Em định cắt đứt tính phúc sau này của mình?”


“Nào có... Là anh cố ý không cho người ta...” Hoắc Nhĩ Phi gấp đến mức sắp khóc, cô cũng không ngờ sẽ tính sai! Cô cũng không phải cố ý.

Thật ra thì Thư Yến Tả đã sớm không nhịn được sắp bộc phát, bàn tay nâng mông của mèo nhỏ lên, mãnh liệt đi sâu vào...

Một vui vẻ cực hạn bộc phát ra trên người hai người, cảm giác kích thích dữ dội giống như  ngồi trên tàu siêu tốc, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Ừ... Yến, đi vào nhà... Đi chứ...” Hai tay Hoắc Nhĩ Phi ôm chặt cổ ông xã, cánh môi vô tình hay cố ý gặm cắn bên cổ anh, giọng mềm nhũn ngọt ngào giống như mật đường.

Thư Yến Tả bị trêu ghẹo đến nhiệt huyết sôi trào, nào còn có tâm tình đổi chỗ, thở hổn hển vận động mãnh liệt.

Mèo nhỏ đã sinh ba đứa nhỏ, càng tỏ ra hấp dẫn mê người, khít khao mất hồn...

Gió bắc lành lạnh vù vù thổi qua, có một lạnh lẽo thấu xương, áo ngủ trên người hai người đều nửa mở, nhưng không cảm thấy lạnh, toàn thân giống như có một đám lửa đang hừng hực thiêu đốt... die nd da nl e q uu ydo n


Cho đến khi đạt đến đỉnh núi kia, lóa mắt giống như pháo hoa rực rỡ.

Buổi sáng, Thư Yến Tả bị đầu tóc xù cọ tỉnh, mở mắt sương mù ra, phát hiện cả người mèo nhỏ đều chui vào trong ngực anh, tóc dài xốc xếch lả tả bên gáy anh, trên gối đầu...

Lông mi thật dài giống như một hàng quạt nhỏ che mí mắt lại, khóe miệng hình như treo nụ cười ngọt ngào, một tay ôm eo mình, một tay thả xuống bên kia, tư thế ngủ cả người giống như con mèo lười biếng.

Nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng của mèo nhỏ, chỗ đã bị anh làm dịu thành ngọt ngào như đào mật, làm cho người ta không nhịn được muốn hái.

“Ưmh...” Hoắc Nhĩ Phi không thoải mái ủn ủn, đổi tư thế ngủ.

Vì vậy, hai con thỏ ngọc trước ngực nảy lên rung động hấp dẫn tầm mắt người, nhất là đối với một người sáng sớm hăng hái bừng bừng mà nói, hoàn toàn là hấp dẫn rõ ràng.

Dâu tây lấm tấm trên da thịt trắng như tuyết càng thêm kích thích hormone Thư Yến Tả sâu sắc, yết hầu không nhịn được lăn lăn hai cái.

Một lật người đã đè mèo nhỏ xuống dưới, lè lưỡi liếm trái nho đỏ đứng thẳng kia, từng chút từng chút, vây quanh giống như cố ý đùa bỡn lấy.


Hoắc Nhĩ Phi chính là bị kích thích như vậy, phản ứng đầu tiên là túm cái đầu trước ngực lên, lại dám đánh lén cô!

“Bà xã, đau!” Thư Yến Tả cau mày giả bộ tội nghiệp nhìn bà xã có tính khí nghiêm trọng lúc rời giường, sao lại quên mất mèo nhỏ là người luyện võ, không cẩn thận, sẽ gây ra nguy hiểm đến tính mạng!

“A!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy là ông xã, vội buông tay, giống như dụ dỗ con nít sờ đông sờ tây xoa xoa đầu anh, “Còn đau không?”

“Đau...” Thư Yến Tả uất ức chu môi, dáng vẻ hết sức yêu nghiệt.

Nhìn thấy mà trái tim nhỏ bé của Hoắc Nhĩ Phi đập mạnh, mẹ ơi! Yến nhà cô chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, dung mạo còn xinh đẹp hơn cô, dáng vẻ chu miệng lên quả thật chính là vừa thấy đã yêu! [email protected]

“Em mơ thấy mình đang ăn nho, Đường Bảo đột nhiên xông lên, sau đó em liền túm lấy đầu nó...” Hoắc Nhĩ Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Mặt Thư Yến Tả đen sì, ăn nho? Đường Bảo! Lại là Đường Bảo!! Không phải con chó thúi kia đã đi mất sao? Sao lại cứ như âm hồn không tan quấn lấy mèo nhỏ.

Ghê tởm nhất chính là, nhiều buổi sáng hôn mèo nhỏ đều sẽ bị cô cho là Đường Bảo, con chó thúi đáng chết kia rốt cuộc đã ăn đậu hũ của mèo nhỏ bao nhiêu lần! Ngày nào đó nó còn dám xuất hiện, xem anh có tự tay làm thịt nó nấu canh uống không!

“Yến, em thật sự nhớ Đường Bảo, anh nói sao nó lại chạy mất chứ, đều do em không tốt, là em làm hại nó bị người xấu lừa chạy.” Hoắc Nhĩ Phi nhớ tới Đường Bảo lại đau lòng.