Hoắc Nhĩ Phi vội vàng gật đầu, chờ người bảo vệ kia đi xa, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi dưới nghĩ đối sách, người đàn ông thúi đáng chết! Làm gì mà không nhận điện thoại! Người của tập đoàn Thư Á sao lại xấu xa như vậy! Hu hu...
Lại còn muốn đuổi cô đi ra ngoài! Lệ rơi...
Bởi vì ngồi máy bay một đêm, cô gần như vừa mệt vừa đói, tựa vào trên ghế sa lon liền ngủ mất rồi, khi cô đang ngủ say sưa thì có một cái tay không biết sống chết đẩy cô.
“Tiểu thư, tỉnh...”
Bất động.
“Tiểu thư, đã mười lăm phút rồi, nếu cô không đi ra tôi sẽ gọi người tới...”
Vẫn bất động.
Nhân viên bảo vệ tức giận, đẩy một cái.
Hoắc Nhĩ Phi lảo đảo, ngã nghiêng trong ghế sa lon, động tác khổng lồ cuối cùng đánh thức cô, xụ mặt nhìn đầu sỏ đánh thức cô, ánh mắt tối tăm nhỏ nước.
“Anh không biết quấy rầy giấc mộng đẹp của người khác là một chuyện rất không có đạo đức sao? Anh đẩy như vậy, không sợ tôi trượt chân một cái ngã dập đầu sao? Anh bồi thường nổi sao?” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng quở trách từng câu.
Nhân viên an ninh bị cô nói ngẩn người, ngay sau đó phản ứng kịp, nhớ tới mục đích ban đầu của mình, “Tiểu thư, nơi này không phải chỗ để ngủ, mời rời đi, nếu không tôi thật sự gọi người tới!”
“Ngủ một cái sẽ chết hả! Thư Á các người sao hẹp hòi như vậy chứ! Tôi lại không làm chuyện gì phạm pháp, các người phải đề phòng tôi như vậy sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình thật sự đủ xui xẻo!
“Tiểu thư, đây là vấn đề nguyên tắc.” Nhân viên bảo vệ cảm thấy vị tiểu thư này hơi già mồm át lẽ phải.
“Nguyên tắc chó má gì! Tôi cứ không đi đấy!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận chửi tục.
Nhân viên bảo vệ rất khó khăn nhìn cô, [email protected]`l3q21y"d0n đụng phải một người phụ nữ không thức thời như vậy, thật sự rất nhức đầu, chỉ đành phải kêu một đồng nghiệp khác lại đây, định “Mời” Hoắc Nhĩ Phi đi ra ngoài.
Kết quả chính là Hoắc Nhĩ Phi một phát ném người bảo vệ kia qua vai ra ngoài, thật sự không thể nhịn được nữa!
Thật ra thì không phải tài nghệ của người bảo vệ kia quá kém, là anh ta không ngờ tới Taekwondo của người phụ nữ này lại lợi hại như vậy!
Vì vậy, nhiều bảo vệ vây quanh, lại tới một người luyện võ.
Đúng lúc ấy, từ trong thang máy đi ra một nhóm nam nam nữ nữ, dẫn đầu bất ngờ chính là Thư Yến Tả, một bộ âu phục danh tiếng quý phái màu đen cắt xén vừa người, gương mặt lạnh lùng ma quỷ, vóc người cao 1m85, khiến các nữ nhân viên trong công ty mở rộng tầm mắt, tổng giám đốc thật sự soái đến chết người!
“Thư Yến Tả cứu mạng! Em bị vây đánh!” Hoắc Nhĩ Phi gào thét rất thích hợp, giọng nói kia đinh tai nhức óc, xuyên thấu cả tầng một tầng hai trong tòa nhà tập đoàn Thư Á.
Thư Yến Tả hiển nhiên cũng không chú ý tới tình huống không rõ ràng ở ngóc ngách, chỉ có điều không ngờ người phụ nữ đầu tóc hơi rối bù kia lại là mèo nhỏ! Mà một tiếng cứu mạng kia càng khiến anh đưa mắt nhìn.
Mấy nhân viên bảo vệ cũng bị khiếp sợ, người phụ nữ này quả nhiên không muốn sống, tên tuổi tổng giám đốc cũng dám gọi thẳng, hơn nữa nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tổng giám đốc quét tới, rõ ràng rất tức giận!
Cô ta chắc cách cái chết không xa!
Hoắc Nhĩ Phi thừa dịp lỗ hổng mấy nhân viên bảo vệ này sững sờ, nhấc chân chạy như điên tới, trực tiếp nhào vào trên người Thư Yến Tả, ôm anh chặt chẽ không buông tay, khóc lóc kể lể: “Hu hu... Người của công ty anh đều thật xấu, không cho phép gặp anh không nói, còn định đuổi em đi! Cuối cùng còn vây đánh em!”
Người cả sảnh trợn tròn mắt, người phụ nữ điên này rốt cuộc là ai! Điên khùng cũng quá hoàn toàn đi!
Vậy mà để cho mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, Thư nhị thiếu lại không một cái tát gạt cô ra, mà mắt lạnh quét về phía mấy nhân viên bảo vệ, “Xảy ra chuyện gì?”
Vì vậy nhân viên bảo vệ ban đầu nói liên tục chuyện đã xảy ra, còn chỉ vào một người đẹp trước quầy lễ tân nói: “Là cô ta nói như vậy với tôi.”
Người đẹp kia vội nơm nớp lo sợ chạy đến, nói chuyện xảy ra một lần.
Thư Yến Tả hỏi cô gái trong ngực, “Là như thế phải không?”
Trên mặt Hoắc Nhĩ Phi còn vương chút nước mắt, vội gật gật đầu, “Tại sao không ai tin tưởng em nói, ghê tởm nhất chính là điện thoại của anh gọi không thông, toàn bộ bọn họ coi em như kẻ lừa gạt...”
“Cắt hết tiền lương hôm nay, đi.” Thư Yến Tả nhìn lễ tân và bảo vệ trước mặt.
“Chờ một chút!” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt lời Thư Yến Tả, cong môi nói, “Em cảm thấy thật ra bọn họ cũng không sai, ít nhất nói rõ bọn họ đều rất làm tròn bổn phận, coi như là một nhân viên tốt đối với anh, em cũng không so đo nữa, hay là thôi đi, mấy nhân viên bảo vệ cũng không chiếm được chỗ tốt.”
Những lời này nghe vào tai nhân viên bảo vệ và nữ lễ tân, không thể nghi ngờ là âm thanh tự nhiên của đất trời, trong lòng đều đang suy đoán: Người phụ nữ này chẳng lẽ thật sự là mẹ của con trai tổng giám đốc, lại khiến tổng giám đốc cưng chiều như vậy.
“Nếu em đã cầu tình, vậy anh cũng không so đo, đi xuống đi, về sau nhớ nhận rõ!” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ nhất định sẽ cầu tha thứ, anh cũng thuận tiẹn giúp cô có một nhân tình như thế.
Dĩ nhiên, có mấy lời muốn hỏi, chẳng qua bây giờ không thích hợp.
Camilla đi theo sau lưng Thư Yến Tả vẫn mắt lạnh nhìn tất cả, Hoắc Nhĩ Phi quả nhiên rất có ma lực, cô ta vừa đến, cảm giác cả người tổng giám đốc liền thay đổi rất nhiều, trong lòng tự dưng khó chịu, chỉ có điều tạo hình hôm nay của cô đủ câu người đấy!
“Em đi phòng làm việc của anh trước, làm xong việc anh sẽ trở lại.” Thư Yến Tả lau nước mắt nơi khóe mắt Hoắc Nhĩ Phi, cho dù anh vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ hoài nghi với cô, nhưng anh vẫn không thể nhìn được cô bị uất ức.
“Làm xong việc mất bao lâu?” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi hỏi, cô còn có chuyện muốn nói cùng anh mà.
“Một giờ.”
“A, được rồi...” Hoắc Nhĩ Phi kéo thật dài âm cuối, hình như vô cùng không tình nguyện.
Thư Yến Tả kêu một nhân viên lễ tân, để cho cô ta mang mèo nhỏ lên phòng làm việc của anh.
Trong thang máy, Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại tới.
【Chị Phi Phi, chị vừa tìm em? Mới vừa rồi em đi họp, điện thoại di động điều chỉnh tắt âm, không nghe thấy. 】
“A, không có việc gì đâu, chị tìm được nhị ca của em rồi, vừa rồi nhân viên lễ tân và nhân viên bảo vệ công ty ngăn không cho chị vào, coi chị là kẻ lừa gạt, kết quả hai người đều không nghe điện thoại, cũng may, vào thời điểm mấu chốt nhất, nhị ca của em xuất hiện.” Hoắc Nhĩ Phi nói đơn giản chuyện xảy ra một lần.
Nhân viên lễ tân đứng bên cạnh run sợ trong lòng, người phụ nữ này quen biết em gái của tổng giám đốc như vậy, quả nhiên mình hơi có mắt không tròng rồi, may mà có cô ấy cầu cạnh, bằng không công việc cũng mất, không khỏi có một ấn tượng tốt và sùng bái lớn với cô.
【Không phải chứ, coi chị trở thành tên lừa gạt, những người này cũng quá không có ánh mắt đi, nhị ca không trực tiếp đuổi việc bọn họ?】 Thư Tử Nhiễm ở đầu điện thoại bên kia rất khó tin nói.
“Anh ấy nói như vậy, chẳng qua chị xin tha, người ta tìm việc làm cũng không dễ dàng! Từ một góc độ khác mà nói, cũng coi như tận trung với cương vị công tác thôi!”
Nhân viên lễ tân đứng bên cạnh quả thật cảm động đến sắp rơi nước mắt rồi, Hoắc tiểu thư này thật sự quá tốt! Không trách được tổng giám đốc đối xử với cô ấy không tầm thường như vậy!
Người xem nói xấu trong lòng: Mới vừa rồi là ai mắng chửi người ta ở trong lòng? Quay đầu nhanh như vậy! Haizzz.
【Chị Phi Phi, chị cũng quá tốt rồi. 】
“Được rồi, Nhiễm Nhiễm em bận rộn thì làm đi, chị buồn ngủ quá rồi, ngồi máy bay cả đêm.” Hoắc Nhĩ Phi ngáp một cái, buồn ngủ quá ~
【Vâng, bye bye. 】
“Bye bye.” Sau khi cúp điện thoại xong, Hoắc Nhĩ Phi phát hiện ánh mắt của người đẹp lễ tân bên cạnh nhìn mình không giống trước, không phải chứ, không phải biến hóa nhanh như vậy chứ, rất không thích ứng đó ~
Khiến Hoắc Nhĩ Phi vui mừng là lại một lần nữa nhìn thấy Monica rồi, thật cao hứng kéo cánh tay cô ấy nói này nói nọ.
Monica cũng rất vui khi gặp Phi Phi ở đây, còn rất thân thiết pha cho cô một ly trà sữa.
“Cám ơn.” Hoắc Nhĩ Phi cười ngọt ngào với Monica.
“Không cần cám ơn, cô và boss thật sự biến đổi bất ngờ rồi, lần này quyết định xong chưa?” Monica hỏi một câu rất tùy ý.
“Ừ, quyết định xong rồi, cả đời sẽ không buông tay.” Hoắc Nhĩ Phi đáp rất kiên định.
“Nghe được câu này thật sự vui vẻ đấy, die~nd a4nle^q u21ydo^n chúc phúc hai người, boss là một người tốt, công ty của chúng tôi có thể có không ít người mắt nhìn chằm chằm vào boss đó!” Monica nghịch ngợm cười một tiếng, sao cô lại không nhìn ra tâm tư của Camilla.
“Monica, cô thật tốt.”
Hai người lại trò chuyện một lúc, Monica đi ra ngoài làm việc, Hoắc Nhĩ Phi tựa vào trên ghế sa lon lớn lại thoải mái trong phòng làm việc của Thư Yến Tả ngủ say sưa, buồn ngủ quá...
Chờ đến mười một giờ khi Thư Yến Tả về thì nhìn thấy khóe miệng mèo nhỏ mang cười, ngủ say sưa, bên khóe miệng còn chảy ra một chuỗi nước miếng khả nghi.
Anh nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy cô chuẩn bị đặt cô lên giường ở phòng phía sau phòng làm việc của anh, mới vừa để xuống, Hoắc Nhĩ Phi đã tỉnh, còn buồn ngủ dụi dụi con mắt, “Đã về rồi.”
“Ừ, sao em đột nhiên trở lại, không phải nói ở cùng Tuyết Nghê sinh xong sao?” Thư Yến Tả cảm thấy phải giải quyết vấn đề này.
Hoắc Nhĩ Phi ngồi thẳng người, “Em sợ anh không tin tưởng em, em sợ anh cảm thấy em bị ném bỏ mới đi tìm anh, em sợ... Anh không cần em...” Giọng càng nói càng nhỏ, dần dần có vẻ uất ức.
“Cho nên nói, là em vứt bỏ Chử Tuyết Luân, sau đó anh ta di tình biệt luyến *?”
(*) di tình biệt luyến: lúc trước yêu một người nhưng sau yêu người khác = thay người yêu như thay áo = thay lòng đổi dạ