Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 120-2: Trước hoa dưới trăng, bộc bạch nội tâm không tính là lãng mạn (2)

Ninh Như Chân rất thân thiết bố trí một gian phòng ngủ lớn cho một nhà ba người tiểu Tả, Thư Yến Tả cau mày không bằng lòng, “Dì nhỏ, dì chuẩn bị thêm một gian phòng ngủ.”

“Ai ở chứ?” Ninh Như Chân buồn bực.

“Cô ấy.” Thư Yến Tả đưa mắt nhìn về phía người nào đó không có cảm giác gì.

“Không muốn, con muốn ngủ chung với mẹ, cũng muốn ngủ chung với cha.” Lucus lên tiếng chống lại, cha hôm nay thật kỳ quái đó!

Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy trầm mặc vẫn tốt nhất, cô rất muốn ngủ chung với con trai, nhưng Thư Yến Tả thì sao! Vậy thì không nhất định.

Thư Yến Tả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng cực kỳ rối rắm.

“Vợ chồng son giận dỗi, đầu giường náo loạn cuối giường hòa hợp chứ sao! Tiểu Tả con là đàn ông, nên độ lượng chút!” Ninh Như Chân cười híp mắt nói, rất có thâm ý  nhìn lướt qua Hoắc Nhĩ Phi, đóng cửa đi ra ngoài.

Lưu lại một nhà ba người ở bên trong mắt lớn trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ trừng mắt lớn, quả nhiên rất kinh hãi...


“Mẹ, cha, hai người chơi với con đi!” Lucus làm nũng nói.

Vì vậy, Thư Yến Tả tạm thời quyết định không so đo với mèo nhỏ, trước hết để cho con trai chơi vui vẻ rồi nói.

Chờ cuối cùng con trai chơi mệt, dinendian.lơqid]on ngủ say rồi, Thư Yến Tả kéo Hoắc Nhĩ Phi định ngủ, dùng khẩu hình miệng nói: “Cô còn thiếu tôi một lời giải thích!”

Hoắc Nhĩ Phi lười biếng ngáp một cái, “Em rất buồn ngủ mà!”

Thư Yến Tả sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, sức tay lớn hơn rất nhiều.

Lúc này Hoắc Nhĩ Phi mới rất không tình nguyện bò dậy từ trên giường, đi theo anh ra ngoài.

Hai người đi tới chỗ giàn hoa ở sau vườn, Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp ngồi xuống xích đu, “Có lời gì nói nhanh đi, mệt mỏi rồi, hơn nữa bên ngoài rất nhiều muỗi đó anh biết không?” Vừa nói vừa đu xích đu, sợ muỗi đốt.

Thư Yến Tả liếc mắt nhìn đồ ngủ hai dây mặc trên người cô, từ góc độ anh đứng nhìn sang, vừa đúng có thể thấy trái đào như ẩn như hiện phía trước mèo nhỏ, anh không khỏi dời tầm mắt qua.

Cái gì gọi là có lời gì thì nói nhanh một chút? Những lời này khiến cho anh cực kỳ khó chịu, giống như cho rằng anh cần phải quấn lấy cô vậy, “Đây chính là thành ý mà cô nói? Âm thầm chạy tới nhìn con trai, cho con trai qua sinh nhật xong rồi âm thầm biến mất?”

“Em nhớ con trai chứ sao! Anh lại không nói cho em biết trường học của thằng bé ở đâu? Như vậy thì em chỉ có thể tự mình tìm đến thôi, hơn nữa, em cũng chưa từng nói sau khi qua sinh nhật của con trai sẽ lập tức biến mất! Anh ghét nhìn em như vậy sao?” Hoắc Nhĩ Phi nghiêng đầu hỏi.


Thư Yến Tả cảm thấy mèo nhỏ này nhất định không phải là người anh quen thuộc, cho dù là giọng điệu nói chuyện hay về phương diện thần thái, cứ có cảm giác kém rất nhiều, khiến cho anh hơi không có thể thích ứng, nhất là một câu hỏi cuối cùng của cô, để cho anh sững sờ trong nháy mắt.

Ghét nhìn thấy cô sao? Dĩ nhiên không ghét rồi, thậm chí rất hy vọng nhìn thấy cô, chỉ có điều anh đã không muốn thừa nhận rồi.

Hoắc Nhĩ Phi thấy anh không nói lời nào, không khỏi ở nụ cười khẽ không thể thấy, trong lòng ngọt ngào, không biết vì sao, kể từ sau khi biết được tâm ý của mình, nụ cười rõ ràng đáng yêu hơn trước kia rồi, nhất là khi nhìn thấy Thư Yến Tả, trong lòng càng thêm ngọt ngào khó tả, mặc dù Thư Yến Tả luôn không cho cô sắc mặt tốt để nhìn, chỉ có điều cô tin tưởng cuộc sống này cũng không dài lắm.

“A, anh không ghét nhìn thấy em, làm gì mà luôn tỏ vẻ vậy!” Hoắc Nhĩ Phi tiếp tục mở miệng.

“Tôi không thích vòng quanh, cô cũng đừng cho rằng cho là như vậy thì có thể khiến cho tôi thay đổi tâm ý, sau khi qua sinh nhật của Lucus thì cô rời đi.” Thư Yến Tả lạnh mặt nói.

“Chân mọc ở trên người em, anh quản được sao?” Hoắc Nhĩ Phi nhếch khóe môi lên, không hề để ý nói.

Chân mày Thư Yến Tả chau lên, không vui nhìn người phụ nữ trước mắt, cô rốt cuộc là đầu choáng váng rồi hay là cố ý?

“Có phải cô quên cái gì không? Hay cố ý giả ngu với tôi!” Đôi tay Thư Yến Tả thoải mái đút vào trong túi.

“Ôi! Một con muỗi thật to!” diee ndda fnleeq uysd doon Hoắc Nhĩ Phi vỗ một cái lên đùi, nhất thời có một vệt máu.

Cô tức giận ngẩng đầu nhìn Thư Yến Tả, “Anh có thể nhanh lên một chút không! Muỗi rất nhiều, anh nhìn đùi em xem, lớn thành cái u rồi!”


Thư Yến Tả cũng cảm thấy rất nhiều muỗi, ai bảo cô mặc phong phanh như vậy, con muỗi không cắn cô thì cắn ai? Cái gì gọi là anh có thể nhanh lên một chút không! Rõ ràng chính là cô đang trốn tránh vấn đề!

“Không phải quên chuyện hiệp nghị chứ.” Thư Yến Tả thấy tay cô đập ra từng vệt đỏ trên đùi, không khỏi hít sâu một hơi.

“Hiệp nghị? Không phải đã sớm không cần nhắc đến hiệp nghị rồi sao?” Giọng của Hoắc Nhĩ Phi nhẹ nhõm tới cực điểm.

Khiến Thư Yến Tả lại bực mình một trận, “Không tính? Đầu cô bị chập mạch hả!”

“Đầu anh mới chập mạch, chẳng lẽ anh quên điều kiện đầu tiên có hiệu lực trong hiệp nghị kia?” Hoắc Nhĩ Phi liên tiếp ngáp hai cái, vỗ vỗ miệng, nhảy xuống xích đu, chuẩn bị đẩy người đó hiện giờ còn chưa kịp phản ứng đi vào trong nhà trước, nhưng Thư Yến Tả sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.

Kéo cánh tay của cô, “Cô đang khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi sao? Hay cảm thấy đùa giỡn tôi rất dễ dàng?” Điều kiện đầu tiên có hiệu lực không phải là trong vòng nửa năm mèo nhỏ yêu minh sao? Cô rốt cuộc có ý tứ gì? Lại dám chơi mình?

“Đau chết! Anh bóp đau em!” Hoắc Nhĩ Phi chu mỏ ai oán nói.

Thư Yến Tả vẫn không hề chớp mắt nhìn cô, giống như không nhận được đáp án không chịu bỏ qua.

Hoắc Nhĩ Phi cắn môi nhìn anh, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi!

“Tôi hiểu.” Đau đớn trong mắt Thư Yến Tả chợt lóe lên, buông cánh tay cô ra, cũng không quay đầu lại rời đi.


Khi Hoắc Nhĩ Phi nghe anh nói anh hiểu còn tưởng rằng anh đã hiểu thật, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì hiểu anh hiểu lầm mình, thấy anh không chút lưu tình xoay người rời đi, không khỏi chạy vội lên, ôm chặt lấy Thư Yến Tả từ phía sau.

“Anh hiểu cái gì! Anh đồ ngốc nghếch này! Ngốc hết biết... Ngốc đến không biết... Em yêu anh...” Hoắc Nhĩ Phi dán má vào lưng Thư Yến Tả, từ lớn tiếng lúc đầu đến cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, vang dội trong đêm tối yên tĩnh này, cực kỳ công kích lòng người.

Thư Yến Tả bị lực đánh vào của cô đụng phải bước chân lảo đảo mấy bước, khi nghe mèo nhỏ nói “Ngốc” liên tục đến ba chữ vẫn hy vọng xa vời kia, trong lòng quả thật khơi gợi lên sóng lớn cao ngất, hoàn toàn bị chấn động.

Quả nhiên mèo nhỏ không giống lúc trước.

“Thật ra thì ngay cả chính em cũng không biết yêu anh từ khi nào, cho tới nay, em vẫn đang trốn tránh vấn đề này, cảm giác yêu anh là chuyện không thể nào xảy ra, bởi vì anh đã từng đối xử xấu xa với em như vậy...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi hơi nghẹn ngào.

“Cho nên, em một mực trốn tránh lòng mình, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện đó, cảm giác đó là không đúng, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on nhưng không biết ý nghĩ này của mình lại làm tổn thương anh, đều là em không tốt, là em quá tùy hứng...” Giọng Hoắc Nhĩ Phi buồn buồn, nói ra những lời này quả thật cần dũng khí rất lớn, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, nếu thật sự không nói ra lời trong lòng mình, cô sợ mình sẽ hối hận cả đời.

Hàng loạt lời bộc bạch thật lòng khiến Thư Yến Tả bình tĩnh rất nhiều, đủ thứ trước kia dường như cũng bù không được câu “Em yêu anh”, quả nhiên là mèo nhỏ hậu tri hậu giác *, phản ứng lâu như vậy.

(*) hậu tri hậu giác: khi người khác đã biết, mình không biết, sau đó mới nhận thấy. Chuyện qua rồi mới phản ứng được.

“Tính cách của em rất quật cường, còn rất cực đoan, luôn cố chấp kiên trì một chuyện. Hơn nữa em ghét bị người khác uy hiếp, ghét người khác hung dữ em, em rất dễ kích thích tính tình quật cường như vậy, không tự chủ sẽ nói ra một vài lời trái lương tâm, lần trước khi anh đi tìm em, chúng ta rõ ràng có thể dễ dàng nói chuyện, nhưng giọng điệu của anh khiến cho em không bình tĩnh được, còn luôn cầm... Giấy chứng nhận kết hôn ra uy hiếp em, em đáng lẽ không định nói chuyện hiệp nghị đâu, nhưng... Em nghĩ một đằng nói một nẻo, anh cũng biết, cho tới bây giờ em cũng sẽ không chịu yếu thế trước mặt anh, nói ra lời tuyệt đối không thể thu lại, thật ra thì, em chính là mạnh miệng...” Hoắc Nhĩ Phi nói đứt quãng, cánh tay càng thêm ôm chặt eo Thư Yến Tả, làm nũng hơi quật cường.

Thân thể Thư Yến Tả hơi cứng ngắc, đây là lần đầu tiên mèo nhỏ mở rộng lòng nói với anh một chút, hồi tưởng lại gây gổ lần đó của hai người, mình cũng có chỗ không hề đúng, ngay lúc đó mình hoàn toàn bị ghen tức làm đầu óc choáng váng, biết rõ mèo nhỏ không thể dùng phương thức như vậy, kết quả vẫn còn không khống chế được miệng mình.


“Sau này chúng ta không cần như vậy có được không, cho dù có hiểu lầm có lỗi gì, đều phải bình tĩnh ngồi xuống, luôn có biện pháp giải quyết đúng không, em... Em không muốn sẽ rời khỏi anh, cho dù anh cảm thấy em da mặt dày cũng được, mày dày mày dạn cũng được, còn không giảng đạo lý đến dây dưa anh, em cũng không muốn buông tay, em...” Hoắc Nhĩ Phi đã nói như bắn rap rồi, ấp úng không nói ra được.

Thư Yến Tả gỡ cánh tay cô ra, xoay người lại, cười đến hơi ranh mãnh, “Em làm sao?”