Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên từng vầng hào quang vàng nhạt, nhưng người trên giường vẫn liều mạng như cũ, tiếp tục trùm chăn ngủ nướng.
Đột nhiên, một tiếng chuông reo đột ngột, trong buổi sáng yên tĩnh, cực kỳ đinh tai nhức óc, từ trong chăn truyền ra một tiếng gào to: “Là đứa nào đáng chém ngàn đao đấy! Không muốn sống!” Theo đó là một cánh ty trắng nõn thò ra, sờ loạn đầu giường một lúc, cuối cùng mò được, ấn nút nghe.
“Không thể gọi trễ hơn sao? Sáng sớm làm phiền người khác nghỉ ngơi.”
(Xin hỏi, cô là Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư sao?) Người bên kia hiển nhiên không ngờ tới đụng phải khách hàng có thái độ không tốt như vậy, ngay cả giọng nói cũng sợ hãi.
“Đúng, chị là ai?” Hoắc Nhĩ Phi không ngờ là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, hơn nữa không phải bạn bè cô biết, không khỏi kỳ quái sao người ta có thể có số điện thoại của cô.
(Là như vậy, tuần trước cô ở trung tâm thương mại chúng tôi tiêu tiền tích lũy điểm rút thăm trúng thưởng, rút trúng giải nhì du lịch Hongkong năm ngày, không biết lúc nào cô có thể đến đây hoàn thiện giấy tờ và làm thủ tục nhận thưởng, nếu như cô không có hứng thú, cũng có thể không cần tới.)
Hoắc Nhĩ Phi quả thật bị tin vui này làm sợ ngây người, cô nhớ tuần trước đi cùng bạn tốt Chử Tuyết Nghê đến trung tâm thương mại mua đồ thì Tuyết Nghê cà thẻ mấy vạn đồng, lúc tính tiền vị tiểu thư kia nhiệt tình hỏi các cô có muốn rút thưởng không, nói trung tâm thương mại của họ đang có hoạt động, hễ là khách hàng tiêu từ năm vạn đồng trở lên đều có cơ hội rút thưởng, giải nhất là du lịch đảo Bali hai người năm ngày; giải nhì là du lịch Hongkong năm ngày; giải ba là du lịch đảo Hải Nam năm ngày.
Chử Tuyết Nghê là thiên kim nhà giàu, dĩ nhiên không có hứng thú với mấy cái này, nhưng Hoắc Nhĩ Phi không giống vậy, gia đình cô bình thường, vẫn thích du lịch, nhưng cũng biết điều kiện gia đình mình không cho phép, nên nhẫn nhịn, nay có cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể bỏ qua, nên ở bên cạnh vận động bạn tốt Tuyết Nghê: “Dù sao hôm nay cậu đã tiêu phí đủ năm vạn, thử một chút đi, lỡ như trúng!”
“Được rồi, cậu đã cảm thấy hứng thú như vậy, cậu tự lấy phiếu rút thăm đi, điền tên tuổi điện thoại của cậu vào, đừng điền của tớ đấy.” Sao Chử Tuyết Nghê lại không biết tâm sự của cô, nên có lòng thành toàn cho cô.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật cao hứng trông mong, vui vui vẻ vẻ cầm phiếu rút thăm tiểu thư thu tiền đưa, điền tên họ, điện thoại và phương thức liên lạc.
“Cám ơn ngài hợp tác, về kết quả rút thưởng chúng tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với ngài sau một tuần, mong ngài kiên nhẫn chờ.”
“Hả! Không phải rút thăm bây giờ sao?” Giọng Hoắc Nhĩ Phi thất vọng rõ ràng.
“Không phải vậy, đây là do máy tính may mắn rút ra, ngài yên tâm, chỉ cần ngài trúng giải, nhất định sẽ thông báo cho ngài.”
Hoắc Nhĩ Phi còn rơi vào trong ký ức bị giọng nói ở đầu điện thoại bên kia cắt đứt: Hoắc tiểu thư? Hoắc tiểu thư? Nếu cô không muốn đi chúng tôi có thể hủy tên cô.
“Không, đương nhiên tôi muốn đi, buổi chiều qua hoàn thiện giấy tờ được không?” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng trả lời, chỉ sợ người nọ thay đổi.
“Có thể, trong hai ngày này tới đây là được.”
“Vậy thì được, buổi chiều tôi qua.”
“Vâng, đã quấy rầy, hẹn gặp lại.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi hơi sững sờ, hình như chưa hoàn hồn, tiếp theo lăn lộn trên giường một lúc, đá chân, hoa tay múa chân vô cùng cao hứng.
Đột nhiên sực nhớ ra cái gì, vội vàng gọi một cú điện thoại cho bạn tốt Chử Tuyết Nghê, lại quên mất lúc này mình đang làm phiền người khác nghỉ ngơi.
(Muốn chết, sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi.) Chử Tuyết Nghê ở bên kia cũng tức giận mắng.
“Tuyết Nghê, trên trời thật sự rơi xuống bánh nhân thịt rồi.”
(Rơi bánh nhân thịt thì cậu đi nhặt! Nói với tớ làm gì?)
“Thật ra thì, cái đó rơi xuống vốn là của cậu.”
(Gì của cậu, của tớ? Hoắc Nhĩ Phi, sáng sớm đã rùm beng người ta thức dậy, không nói rõ ràng cho tớ, tớ sẽ không để yên cho cậu!) tác phong rời giường của Chử Tuyết Nghê bên kia hiển nhiên nặng hơn.
“Tuyết Nghê, cậu đừng tức giận! Chính là chuyện rút thăm trúng thưởng tuần trước, tớ lại có thể trúng giải nhì! Không phải trời sập thì là gì?” Hoắc Nhĩ Phi mặt mày hớn hở.
(Tuần trước? Rút thưởng? Giải nhì? Trúng thì trúng, phải ngạc nhiên như vậy sao?)
“Tớ chính là muốn nói cho cậu biết! Du lịch Hongkong năm ngày, cậu thật sự không đi?”
(Tớ đã đi Hongkong nhiều lần, còn đi làm gì? Muốn đi tự cậu đi.) Cơn tức của Chử Tuyết Nghê rất lớn.
“Vậy tớ đi, Hongkong là nơi tớ đã muốn đến từ lâu, cuối cùng ước mơ sẽ thành hiện thực.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất hưng phấn.
Chử Tuyết Nghê dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục ngủ rồi.