Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc chính là muội muội của thái tử Nam Dận công chúa Nam Ức Tịnh cùng mẫu thân sinh ra. Chuyện này trong nháy mắt truyền khắp cả đế đô Nam Hải.
Bên trong dịch quán.
Y phục màu hồng đào Hạ Văn Cử rộng lùng thùng ở trên người, hắn tựa vào trên giường êm, đôi mắt hẹp dài đào hoa nhãn thoáng qua một tia hứng thú và tìm tòi nghiên cứu. Quỳnh Lạc lại là công chúa Nam Ức Tịnh của Nam Hải? Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?
Là hoàng đế Nam Hải vì để cho Quỳnh Lạc hòa thân càng thêm có lợi mà cố ý đùa bỡn, còn sự thật? Nếu như Quỳnh Lạc thật sự chính là công chúa Nam Ức Tịnh, tại sao nàng lại đi Ma Cung, lại vì sao giấu diếm thân phận của mình?
Gia Luật Linh cũng mang theo nghi ngờ giống như vậy, cau mày ngồi ở bàn bên cạnh, nước trà bốc hơi, khiến cho vẻ mặt hắn trở nên mông lung, tay của hắn gõ từng nhát từng nhát trên bàn, mặc kệ thân phận của nàng rốt cuộc là cái gì, hắn muốn cưới nàng không thể thay đổi, nếu như nàng thật sự là công chúa Nam Ức Tịnh, hắn cưới nàng càng thêm danh chánh ngôn thuận.
Thật ra thì đã sớm cảm thấy Nam Ức Tịnh mặc dù là Cung chủ Ma Cung, thế nhưng một thân khí chất cao quý, không giống như nữ tử lớn lên trong chốn giang hồ. Nếu nàng đúng là công chúa Nam Hải? Như vậy rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?
Thân phận của Nam Ức Tịnh công khai, không phải chỉ có ở bên trong dịch quán nhấc lên gợn sóng, mà ở dân gian cũng đưa tới sóng to gió lớn.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Cung chủ Ma Cung lại là công chúa Nam Ức Tịnh!”
“Cũng không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Công chúa Nam Ức Tịnh không phải là một ma bệnh sao? Không phải nói bốn năm trước nàng đã chết rồi sao? Làm sao lại biến thành Cung chủ Ma Cung?”
“Ai biết, chuyện triều đình sao chúng ta có thể hỏi tới! Chỉ hy vọng trận chiến giữa Đông Lâm và Nam Hải không nên xảy ra!”
Bách tính tụm năm túm ba vây tại một chỗ thảo luận chuyện này, chuyện này đã trở thành tiêu điểm thảo luận ở tửu lâu.
Còn phản ứng lớn nhất với tin tức này, khiếp sợ nhất, không thể nghi ngờ là trong hoàng cung.
Hoàng hậu Trương Sở Sở nghe được tin tức này, không khỏi khiếp sợ ngồi trên ghế dựa, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện cực kỳ phức tạp, ngón tay nắm chặt một chỗ, trong mắt mang theo vài phần khiếp sợ mấy phần phức tạp. Mà đứng ở sau lưng nàng trong mắt Thanh Nhi lướt qua ánh sáng khó hiểu, khóe môi không tự chủ giương lên nụ cười vui mừng.
“Ức Tịnh không chết!?” Giọng nói Trương Sở Sở có chút run rẩy, bên trong có khiếp sợ, nhiều hơn là phức tạp, nhưng không thấy có chút mừng rỡ nào.
Lúc trước giết Nam Ức Tịnh mặc dù là vạn bất đắc dĩ, những năm qua, lòng nàng không có một chút nào áy náy, cứ như vậy yên tâm thoải mái đã qua bốn năm. Bây giờ biết tin tức Nam Ức Tịnh không chết, nàng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở.
Hôm nay Nam Ức Tịnh là Cung chủ Ma Cung, đối với Nam Hải cực kì trọng yếu, trong tay càng là có kho báu Nam Hải, nếu là nàng chịu trợ giúp Nam Dận, Nam Dận muốn ngồi trên vị trí Thái Tử tự nhiên sẽ thuận hơn, địa vị của nàng cũng được củng cố.
Chẳng qua là năm đó dù sao cũng là nàng tự tay trút xuống rượu độc Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh thật sự sẽ tha thứ cho nàng sao? Nàng còn có cơ hội nhận thức lại nữ nhi này, lợi dụng nàng đạt đến mục đích của mình sao?
Nhớ tới biểu hiện Nam Ức Tịnh xinh đẹp tàn nhẫn và thủ đoạn quyết tuyệt, Trương Sở Sở không khỏi có chút không rét mà run, Nam Ức Tịnh trở về Nam Hải nhưng cố ý che giấu cái gì, không phải là muốn trả thù chuyện năm đó chứ?!
Thanh Nhi nghe được bên trong khẩu khí Trương Sở Sở có khiếp sợ suy nghĩ, tuy cô đơn nhưng không có nhìn ra một chút mừng rỡ nào, không khỏi nhíu mày lại. Hoàng hậu nương nương thật sự không có một chút tình cảm mẫu tử với công chúa sao? Nhớ tới lúc trước bên trong thâm cung, công chúa đều lôi kéo tay của nàng cười nói lên Hoàng hậu nương nương, trong lòng Thanh Nhi không khỏi có chút đau lòng cho Nam Ức Tịnh, những năm gần đây nàng hổ thẹn với Nam Ức Tịnh nhưng không có nơi thổ lộ.
Nàng nhất định phải đi tìm công chúa, xin lỗi công chúa. Năm đó là nàng quá nhát gan quá ích kỷ, không dám lên tiếng ngăn cản Hoàng hậu nương nương, mới làm hại công chúa bị ép uống rượu độc, may là ông trời phù hộ, bằng không cả đời này nàng sợ khó mà an tâm.
Khiếp sợ giống hoàng hậu, là Liễu quý phi phản ứng cũng không nhỏ. Nàng kinh ngạc vô cùng nhìn tin tức nô tài thông báo, không thể tin nói ra, “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hoàng thượng ban bố thánh chỉ nói Quỳnh Lạc chính là Nam Ức Tịnh?!”
Làm sao có khả năng! Nam Ức Tịnh rõ ràng yếu đuối không chịu nổi một đòn như vậy, rõ ràng là người nhẫn nhịn, làm sao có khả năng lập tức đã biến thành Cung chủ Ma Cung?
Nếu như Quỳnh Lạc thật sự chính là Nam Ức Tịnh, như vậy vì sao nàng một mực ẩn giấu thân phận của chính mình không nói ra? Nếu như nàng đúng là Nam Ức Tịnh, phải hay không mang đồng thời nàng sẽ đứng bên phía Nam Dận và Trương Sở Sở? Như vậy địa vị Nam Khởi và nàng chẳng phải càng tràn ngập nguy cơ sao?
“Quỳnh Lạc chính là Nam Ức Tịnh, việc này chính xác trăm phần trăm.” Nam Tú Cầm đang chuẩn bị tiến cung nói cho Liễu quý phi chuyện này, nhưng không nghĩ tới Nam Vũ ban bố thánh chỉ tốc độ nhanh như vậy, nàng vừa tiến vào tẩm cung Liễu quý phi, một bên ra hiệu tiểu thái giám đi xuống.
Liễu quý phi nghe được lời Nam Tú Cầm nói, không khỏi nhíu mày lại, nhìn Nam Tú Cầm hỏi, “Tú Cầm? Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Hậu cung tuy rằng không được tham gia vào chính sự, thế nhưng trên triều đình sự tình cùng hậu cung có vô số liên hệ, bởi vậy tin tức hậu cung cực kỳ linh thông, Nam Vũ mới vừa ban bố thánh chỉ không lâu, nàng liền đã biết chuyện này, nhưng là Nam Tú Cầm hình như còn biết sớm hơn cả nàng?
“Bởi vì chuyện này chính là ta nói cho phụ hoàng.” Trong mắt Nam Tú Cầm lướt qua một chút căm ghét không cam lòng, có chút giận dữ nói ra.
“Ngươi nói cái gì?! Làm sao ngươi lại biết được Quỳnh Lạc chính là Nam Ức Tịnh? Các nàng tuy rằng mặt mày có chút tương tự, nhưng dù sao khí chất khác biệt nhiều lắm.” Liễu quý phi nghe được Nam Tú Cầm nói càng thêm kinh ngạc, không khỏi hỏi.
Nam Tú Cầm nghe được Liễu quý phi hỏi, không khỏi nghĩ đến Lam Cẩn Du lén lút đi đưa cây hoa tang linh cho Nam Ức Tịnh, còn khắp nơi bảo vệ Nam Ức Tịnh, không chịu để Nam Vũ giết nàng, trong mắt không khỏi hiện ra màu đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cẩn Du dấu ta lén lút gặp mặt nàng, ta lén lút theo tới, nhìn thấy dáng dấp của nàng, đồng thời nàng cũng chính mồm thừa nhận nàng chính là Nam Ức Tịnh!”
“Nhưng vì sao nàng ta một mực không nói?” Liễu quý phi hiện tại càng lo lắng chính là Nam Ức Tịnh có thể đứng bên phía Trương Sở Sở và Nam Dận hay không, nàng chỉ quan tâm tới việc uy hiếp địa vị nàng, còn việc Lam Cẩn Du và Nam Ức Tịnh ở giữa liên luỵ nàng không quan tâm.
“Hừ! Nàng rõ ràng là cố ý ẩn giấu thân phận, rắp tâm bất lương!” Nam Tú Cầm nhắc đến Nam Ức Tịnh thì vô cùng oán khí, đối với việc nữ nhân kia trải qua thời gian dài độc chiếm lòng nam tử nàng yêu, nàng làm sao có thể có vui vẻ?
Liễu quý phi nghe được lời Nam Tú Cầm nói, không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng nói ra, “Mặc kệ nàng có rắp tâm gì, bây giờ hoàng thượng muốn nhận thức lại nàng làm công chúa, trong tay nàng lại có kho báu, sau lưng còn có Bắc Mạc và Tây nhạc, nếu một khi nàng đứng phía hoàng hậu và thái tử, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
“Mẫu phi bị hồ đồ rồi?” Nam Tú Cầm nghe được Liễu quý phi nói, không khỏi nhìn cửa ơ, xác nhận không có ai, mới nhỏ giọng nói, “Lẽ nào mẫu phi đã quên nguyên nhân lúc trước Nam Ức Tịnh Chết bệnh sao? Ta đã nghe Cẩn Du nói rồi, năm đó là Trương Sở Sở tự tay rót rượu độc vào trong miệng Nam Ức Tịnh, ngươi nói nàng còn có thể có thể đứng bên Trương Sở Sở sao?”
“Nói cũng đúng! Gặp phải đãi ngộ như vậy, dù là ai cũng không dễ dàng tha thứ. Nói như thế, tình huống càng thêm có lợi cho chúng ta! Nếu chúng ta có thể khiến Nam Ức Tịnh đứng ở bên chúng ta, sự tình sẽ dễ làm hơn nhiều.” Liễu quý phi nghe được Nam Tú Cầm nói, không khỏi giãn lông mày ra, nàng khóe môi hiện lên một nụ cười, hỏi, “Tú Cầm, ngươi mới vừa nói cái gì? Cẩn Du lén lút gặp mặt nàng? Không phải là nàng còn giao tình với Cẩn Du chứ?”
Nếu như Nam Ức Tịnh thật sự còn giao tình đối với Lam Cẩn Du, cái kia trực tiếp để Lam Cẩn Du lấy tình cảm kiềm chế Nam Ức Tịnh, để Nam Ức Tịnh đứng bên bọn họ, thật là biện pháp tốt.
Nhìn thấy tính toán trong mắt Liễu Quý Phi, Nam Tú Cầm không khỏi có thêm mấy phần ảo não, kiên quyết nói ra, “Mẫu phi, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?! Dù như thế nào ta cũng sẽ không đồng ý để Cẩn Du đến gần Nam Ức Tịnh! Ta ước gì bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì!”
“Tú Cầm, tại sao ngươi không hiểu chuyện như vậy? Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, để Cẩn Du tiếp cận nàng, chỉ là kế tạm thời, đợi khi Nam Khởi trèo lên trên đế vị, ta làm thái hậu, còn không đối phó được một Nam Ức Tịnh sao?” Liễu quý phi nghe được lời Nam Tú Cầm nói, không khỏi nhíu mày lại, tận tình khuyên nhủ.
Nam Tú Cầm nghe được Liễu quý phi nói, nhíu mày, đang muốn phản bác, lại nghe được giọng nói xinh đẹp của Nam Ức Tịnh đột ngột vang lên sau lưng nàng mà âm cuối kéo kéo dài, “Liễu quý phi thực sự tính toán thật hay!”
Liễu quý phi nhìn thấy Nam Ức Tịnh đột nhiên xuất hiện trước mặt, nghĩ đến những lời vừa mới nói, không khỏi sợ đến sắc mặt tái nhợt, nàng có chút tay chân luống cuống nhìn Nam Ức Tịnh, nỗ lực nặn ra nụ cười, có chút lúng túng nói, “ Ức Tịnh, ngươi đã nghe hết sao? Ta này chỉ đang khai đạo cho Tú Cầm mà thôi, ta làm sao có khả năng vong ân phụ nghĩa như vậy?”
Nam Ức Tịnh lạnh lùng liếc Liễu quý phi một chút, xem thường nụ cười dối trá trên mặt nàng, trong con ngươi đen nháy mang theo ánh sáng sâu thẳm huyền bí, khóe môi tự tiếu phi tiếu.
Nam Tú Cầm nhìn thấy Nam Ức Tịnh đột nhiên xuất hiện, lại thấy nàng cũng không phản bác lời Liễu quý phi nói, không khỏi có chút tức giận chỉ vào Nam Ức Tịnh nói ra, “Nam Ức Tịnh, ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người cẩn du, cho dù mẫu phi đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý!”
“Ta đã sớm nói, ta không có bất cứ hứng thú gì đối với Lam Cẩn Du.” Nam Ức Tịnh xem thường việc Nam Tú Cầm chỉ trích nàng, nàng lạnh lùng liếc Liễu quý phi một chút, hững hờ nói, “Liễu quý phi ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ. Hôm nay ta đến, chỉ là vì nói chuyện giao dịch cùng ngươi.”
“Giao dịch?” Liễu quý hi nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, trong mắt không khỏi hiện lên tìm tòi nghiên cứu và đánh giá, Nam Ức Tịnh muốn nàng giao dịch gì với nàng đây?
Nam Ức Tịnh nhìn thấy trên mặt Liễu quý phi nghi vấn, nhưng nàng không nóng không lạnh nhún vai một cái, chậm dãi mở miệng, “Đây là giao dịch có lợi với ngươi. Một cơ hội có thể để cho ngươi đẩy Trương Sở Sở vào lãnh cung.”
Liễu quý phi nghe được lời Nam Ức Tịnh nói, không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt. Đẩy Trương Sở Sở vào lãnh cung?! Những năm gần đây, tuy rằng Nam Vũ không sủng ái Trương Sở Sở, nhưng bởi vì thế lực Trương Sở Sở lớn, lên vẫn vững vàng ngồi vị trí hoàng hậu, nàng phí hết tâm tư, đến nằm mơ cũng ước gì đầy Trương Sở Sở từ bảo tọa hoàng hậu trên kéo xuống, bây giờ, Nam Ức Tịnh nói có thể khiến Trương Sở Sở đày vào lãnh cung?!
Chỉ là Nam Ức Tịnh vì sao phải giúp nàng? Nam Ức Tịnh là nữ nhi ruột thịt của Trương Sở Sở, lúc trước Nam Ức Tịnh bị nàng và Nam Tú Cầm độc đả còn luôn miệng giúp Trương Sở Sở nói chuyện, mặc kệ các nàng dằn vặt nàng ra sao, nàng đều không chịu để Trương Sở Sở khó xử, như vậy Nam Ức Tịnh, sẽ giúp nàng đối phó Trương Sở Sở sao?
Nam Ức Tịnh chỉ lạnh nhạt nhìn Liễu quý phi, đối với nghi vấn của Liễu Quý Phi, cũng không ngoài dự đoán của nàng. Dù sao nàng đã từng ngu ngốc như vậy lấy hết tất cả để bảo vệ Trương Sở Sở, nhưng đợi đến khi nhìn rõ ràng tất cả, biết Trương Sở Sở không có một chút tình thương gì với nàng, giờ nếu nàng còn giúp Trương Sở Sở, nàng chính là kẻ có bệnh!
“Giao dịch này, làm hay không làm? Bản tọa không có kiên trì chờ ngươi chậm rãi cân nhắc!” Nam Ức Tịnh lạnh lùng nhìn Liễu quý phi, thậm chí ngay cả giải thích cũng không muốn giải thích một câu.
Liễu quý phi có chút hồ nghi nhìn Nam Ức Tịnh một chút, trừ vẻ lạnh lùng nàng không nhìn ra chút tâm tình nào, nhíu mày lại, Liễu quý phi vẫn gật đầu một cái.
Nói ra kế hoạch của mình cho Liễu quý phi, Nam Ức Tịnh không để ý vẻ mặt Liễu quý phi kinh ngạc và hưng phấn, sau khi nói liền thản nhiên rời khỏi tẩm cung Liễu quý phi, lúc chuẩn bị rời hoàng cung, lại không nghĩ tới ở ngự hoa viên gặp Nam Khởi.