Trong thời gian đó, Bà Ngoại bị tai biến một lần nữa, và chúng tôi đã giúp bà chết như bà yêu cầu. Bây giờ bà được chôn trong cùng ngôi mộ với Ông Ngoại. Trước khi người ta mở mộ, chúng tôi đã lấy kho báu ra và đem giấu nó dưới cái băng ghế trước cửa sổ phòng chúng tôi nơi vẫn còn khẩu súng, những viên đạn và những quả lựu đạn.
Một đêm kia Bố trở lại và hỏi:
— Bà Ngoại của các con đâu?
— Bà đã chết rồi.
— Các con sống một mình à? Làm sao mà xoay xở?
— Tốt lắm, Bố.
Bố nói:
— Bố đến đây để trốn. Các con phải giúp bố.
Chúng tôi nói:
— Mấy năm nay chúng con chẳng có tin tức gì về bố.
Bố đưa hai bàn tay cho chúng tôi xem. Ông không còn cái móng tay nào nữa. Tất cả các móng tay đều đã bị nhổ tận gốc:
— Bố vừa ra khỏi tù. Người ta đã tra tấn bố.
— Vì sao?
— Bố không biết. Chẳng có lý do gì cả. Bố là một cá nhân bị tình nghi về chính trị. Bố không được phép hành nghề chuyên môn của mình. Bố bị theo dõi liên tục. Người ta thường xuyên lục soát chỗ ở của bố. Bố không thể nào sống trong đất nước này nữa.
Chúng tôi nói:
— Bố muốn vượt biên?
Bố nói:
— Đúng. Các con ở đây, chắc các con phải biết đường biết lối...
— Dạ, chúng con biết đường biết lối. Cái biên giới này không thể vượt qua được.
Bố cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay một lúc, rồi nói:
— Phải có một chỗ nào sơ hở chứ. Phải có cách vượt qua chứ.
— Nếu bố liều mạng thì được.
— Bố thà chết còn hơn ở lại đây.
— Bố phải tự quyết định sau khi nghe rõ mọi việc.
Bố nói:
— Bố lắng nghe các con đây.
Chúng tôi giải thích:
— Điều khó khăn trước hết là phải đi đến tận cái hàng rào kẽm gai đầu tiên mà không bị thằng lính tuần tiễu nào bắt gặp, cũng không bị bọn lính trên chòi canh nhìn thấy. Điều này thì làm được. Chúng con biết giờ giấc của lính tuần tiễu và vị trí của các chòi canh. Hàng rào thì cao một mét rưỡi và dày một mét. Bố phải có hai tấm ván. Một tấm để trèo lên hàng rào, tấm kia thì đặt lên trên hàng rào để đứng lên đó. Nếu bố mất thăng bằng, bố sẽ té vào kẽm gai và bố không thể nào gỡ ra được nữa.
Bố nói:
— Bố sẽ không mất thăng bằng.
Chúng tôi nói tiếp:
— Bố phải giữ lại hai tấm ván ấy để làm giống y như vậy mà vượt qua cái hàng rào thứ nhì dựng cách đó bảy mét.
Bố cười:
— Đó là trò chơi của trẻ con.
— Dạ, nhưng cái khoảng cách giữa hai hàng rào thì có gài mìn.
Bố tái mặt:
— Thế thì... hết cách.
— Không. Đó và vấn đề may rủi. Những trái mìn được gài theo chữ chi, trông như hình w. Nếu bố bước theo đường thẳng, có thể bố sẽ chỉ đạp lên một trái mìn. Nếu bước sải chân, thì hầu như tỷ lệ may rủi là một phần bảy.
Bố nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
— Bố đành liều.
Chúng tôi nói:
— Nếu thế thì chúng con sẵn sàng giúp bố. Chúng con sẽ đi với bố đến cái hàng rào thứ nhất.
Bố nói:
— Được lắm. Bố cảm ơn các con. Các con không có chút gì để ăn sao?
Chúng tôi mời ông ăn bánh mì và phó-mát sữa dê. Chúng tôi cũng mời ông uống một ít rượu nho đã làm từ vườn nho cũ của Bà Ngoại. Chúng tôi rót vào ly của ông vài giọt thuốc ngủ mà Bà Ngoại biết rành cách chế tạo từ các thứ thảo mộc.
Chúng tôi đưa Bố vào phòng chúng tôi và nói:
— Chúc bố ngủ ngon. Chúng con sẽ đánh thức bố vào sáng mai.
Chúng tôi ngủ trên băng ghế ở góc bếp.