— Đóng chặt tất cả cửa ra vào và cửa sổ. Tao muốn nói chuyện với chúng mày, và tao không muốn bất kỳ ai nghe.
— Không ai đi qua nơi này cả, Bà Ngoại.
— Đám lính biên phòng đi rảo khắp nơi, bọn mày biết rõ mà. Và chúng có thể nghe lén qua cửa nhà mọi người. Đưa cho tao một tờ giấy với một cây bút chì.
Chúng tôi hỏi:
— Bà muốn viết cái gì hả, Bà Ngoại?
Bà la lên:
— Bảo sao thì làm vậy! Đừng thắc mắc!
Chúng tôi các đóng cửa sổ và cửa ra vào, chúng tôi mang giấy và bút chì ra. Bà Ngoại, ngồi ở đầu bàn bên kia, vẽ một cái gì lên tờ giấy. Bà nói thầm thì:
— Đây là nơi giấu kho báu của tao.
Bà đưa tờ giấy cho chúng tôi. Bà đã vẽ trên đó một hình chữ nhật, một dấu thập và, dưới dấu thập, một vòng tròn. Bà Ngoại hỏi:
— Bọn mày hiểu không?
— Dạ, Bà Ngoại, chúng con hiểu. Nhưng chúng con đã biết rồi.
— Sao, chứ bọn mày đã biết cái gì?
Chúng tôi thầm thì đáp:
— Biết kho báu của bà được chôn dưới cây thập giá trên mộ Ông Ngoại.
Bà Ngoại im lặng một lúc, rồi bà nói:
— Đáng lẽ tao phải nghi ngờ điều đó. Bọn mày biết đã lâu chưa?
— Đã lâu lắm rồi, Bà Ngoại. Ngay từ lúc chúng con thấy bà thăm mộ Ông Ngoại.
Bà Ngoại thở hổn hển:
— Chẳng có gì mà hớn hở. Rốt cuộc tất cả cũng để cho bọn mày. Bây giờ thì bọn mày đã đủ khôn để biết phải làm gì với cái đó.
Chúng tôi nói:
— Lúc này thì chẳng làm gì được chuyện gì với cái đó.
Bà Ngoại nói:
— Chẳng làm gì được. Bọn mày nói đúng. Phải chờ đợi. Bọn mày chờ đợi được không?
— Được, Bà Ngoại.
Cả ba người cùng im lặng một lát, rồi Bà Ngoại nói:
— Tao chưa nói hết. Nếu tao bị tai biến một lần nữa, hãy nhớ là tao không cần bọn mày tắm rửa, không cần quần cao-su, không cần tã em bé gì cả.
Bà đứng dậy, bà lục lạo trên kệ tủ, giữa những chai rượu. Bà quay lại với một cái chai nhỏ màu xanh:
— Thay vì những món thuốc gớm ghiếc của bọn mày, bọn mày hãy rót hết chai này vào cốc sữa đầu tiên của tao.
Chúng tôi không trả lời. Bà hét lên:
— Bọn mày có hiểu không, đồ chó đẻ?
Chúng tôi im lặng. Bà nói:
— Có lẽ bọn mày sợ người ta khám nghiệm tử thi phải không, đồ nhãi ranh? Sẽ chẳng có khám nghiệm tử thi gì cả. Sẽ chẳng có ai mất công từ trưa tới chiều để khám nghiệm một bà già chết vì bị tai biến lần thứ nhì.
Chúng tôi nói:
— Chúng con không sợ họ khám nghiệm tử thi, Bà Ngoại. Chúng con chỉ nghĩ là bà có thể hồi sinh một lần thứ nhì nữa.
— Không. Tao sẽ không hồi sinh. Tao biết mà. Cho nên phải chấm dứt càng sớm càng tốt.
Chúng tôi im lặng. Bà Ngoại bật khóc:
— Bọn mày không biết toàn thân bại liệt là thế nào cả. Thấy tất cả, nghe tất cả, mà không cử động được. Nếu bọn mày không làm được cho tao một việc nhỏ như vậy, thì bọn mày đúng là lũ vô ơn, lũ rắn rít mà tao đã uổng công nuôi nấng.
Chúng tôi nói:
— Đừng khóc nữa, Bà Ngoại. Chúng con sẽ làm điều đó; nếu bà muốn chúng con làm, thì chúng con sẽ làm.