Bà Ngoại hỏi:
— Và các ông muốn trả tôi bằng thứ gì? Tiền không còn giá trị nữa.
Ông sĩ quan nói:
— Để đổi lấy miếng đất của bà, chúng tôi sẽ lắp hệ thống nước và điện trong nhà cho bà.
Bà Ngoại nói:
— Tôi không cần điện và nước của các ông. Chúng tôi xưa nay vẫn sống chẳng cần những thứ đó.
Ông sĩ quan nói:
— Chúng tôi cũng có thể lấy cái vườn nho của bà mà không cần đổi cho bà cái gì cả. Và đó là điều chúng tôi sẽ làm nếu bà không chấp nhận lời đề nghị của chúng tôi. Quân đội cần sử dụng miếng đất của bà. Đó là nhiệm vụ đối với tổ quốc, và bà phải thi hành.
Bà Ngoại mở miệng ra nói, nhưng chúng tôi xen vào:
— Bà Ngoại, bà đã già nua và mệt nhọc rồi. Cái vườn nho đòi hỏi bà phải làm rất nhiều việc, mà thu hoạch lại chẳng ra gì. Ngược lại, giá trị ngôi nhà sẽ tăng lên rất nhiều nhờ có nước và điện.
Ông sĩ quan nói:
— Hai thằng cháu của bà thông minh hơn bà, Bà Ngoại.
Bà Ngoại nói:
— Đấy, dám nói như vậy đấy! Thì cứ bàn bạc với chúng nó. Đề chúng nó quyết định.
Ông sĩ quan nói:
— Nhưng tôi cần chữ ký của bà.
— Tôi sẽ ký bất cứ thứ gì ông muốn. Nói cho cùng thì tôi cũng chẳng biết viết.
Bà Ngoại thút thít khóc, bà đứng dậy, bà nói với chúng tôi:
— Tao giao cho bọn mày đấy.
Bà đi ra vườn nho.
Ông sĩ quan nói:
— Hình như bà ấy thương cái vườn nho quá, tội nghiệp cho bà già. Sao, đồng ý rồi chứ?
Chúng tôi nói:
— Như chính mắt các ông cũng thấy đấy, miếng đất đó có giá trị tình cảm to lớn đối với bà, và chắc chắn là quân đội cũng không muốn chiếm lấy tài sản mồ hôi nước mắt của một bà già nghèo khổ, hơn thế nữa, bà lại sinh ra từ đất nước của những người Giải Phóng anh hùng.
Ông sĩ quan nói:
— Ồ, vậy sao? Bà già là người gốc...
— Đúng thế. Bà nói ngôn ngữ ấy hoàn hảo. Và cả chúng tôi nữa. Và nếu các ông cố tình lạm dụng...
Ông sĩ quan vội vã nói:
— Không, không phải đâu! Vậy thì các cậu cần những thứ gì nào?
— Ngoài nước và điện, chúng tôi cần một cái buồng tắm.
— Chỉ vậy thôi sao! Nhưng các cậu muốn xây cái buồng tắm ấy ở đâu?
Chúng tôi đưa ông vào phòng chúng tôi và chỉ cho ông nơi chúng tôi muốn có cái buồng tắm.
— Ngay chỗ này, có cửa thông qua phòng chúng tôi. Từ bảy đến tám mét vuông. Có bồn tắm xây bên trong, có chậu rửa mặt, vòi sen, nước nóng, cầu tiêu.
Ông nhìn chúng tôi một lúc lâu, ông nói:
— Cái đó thì làm được.
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi cũng muốn có một cái máy nghe đài phát thanh. Chúng tôi không có cái nào cả, và không cách nào mua được một cái.
Ông hỏi:
— Và thế là xong cả chứ?
— Vâng, thế là xong cả.
Ông bật cười:
— Các cậu sẽ có buồng tắm và cái máy nghe đài. Nhưng bây giờ tôi nên đi nói chuyện với bà ngoại của các cậu.