— Hãy vào bếp. Tôi sẽ pha trà và chúng ta sẽ ăn bánh mì bơ.
Chúng tôi đang ăn bánh mì bơ thì cha xứ bước vào nhà bếp.
Chúng tôi nói:
— Chào cha.
Cô đầy tớ nói:
— Thưa cha, hai cậu này là em nuôi của con. Chúng là cháu nội của bà già mà người ta gọi là Mụ Phù Thuỷ.
Cha xứ nói:
— Cha biết chúng. Hai con hãy đi theo cha.
Chúng tôi đi theo ông. Chúng tôi đi xuyên qua một gian nhà không chứa thứ gì ngoài một cái bàn tròn lớn có xếp ghế chung quanh, và một cái thánh giá trên tường. Rồi chúng tôi vào trong một căn phòng tối tăm có những cuốn sách xếp đầy kín bốn bức tường từ sàn nhà lên đến trần. Đối diện với cửa lớn, một bệ quỳ và một cây thánh giá; gần cửa sổ, một bàn viết; một chiếc giường nhỏ ở góc phòng, ba chiếc ghế xếp dọc theo tường: đó là tất cả những vật dụng trong phòng.
Cha xứ nói:
— Các con đã thay đổi nhiều. Các con sạch sẽ. Các con trông như hai thiên thần. Hãy ngồi xuống.
Ông đẩy hai chiếc ghế đến đối diện với bàn làm việc của ông; chúng tôi ngồi xuống. Ông ngồi đàng sau bàn viết. Ông đưa cho chúng tôi một cái phong bì:
— Đây là tiền.
Trong lúc nhận cái phong bì, chúng tôi nói:
— Chẳng bao lâu nữa cha có thể ngưng cho tiền. Vào mùa hè, chị Sứt Môi tự kiếm ăn được.
Cha xứ nói:
— Không. Cha vẫn tiếp tục giúp cho hai người đàn bà ấy. Cha xấu hổ vì đã không giúp họ sớm hơn. Và bây giờ, chúng ta nói chuyện khác chứ?
Ông nhìn chúng tôi; chúng tôi giữ im lặng. Ông nói:
— Cha chưa bao giờ thấy các con trong nhà thờ.
— Chúng con không đến đó.
— Thỉnh thoảng các con có cầu nguyện chứ?
— Không, chúng con không cầu nguyện.
— Những con chiên đáng thương. Cha sẽ cầu nguyện cho các con. Ít ra các con cũng biết đọc chứ?
— Vâng, thưa cha. Chúng con có đọc sách.
Cha xứ đưa chúng tôi một cuốn sách:
— Hãy cầm lấy, đọc cái này. Các con sẽ tìm thấy trong đó những câu chuyện đẹp đẽ về Giê-su Ki-tô và cuộc đời của các vị thánh.
— Những câu chuyện ấy, chúng con đã biết. Chúng con có một cuốn Thánh Kinh. Chúng con đã đọc Cựu Ước và Tân Ước.
Cha xứ nhướng đôi lông mày rậm:
— Cái gì? Các con đã đọc cả cuốn Thánh Kinh?
— Dạ, thưa cha. Chúng con thậm chí thuộc lòng dăm ba đoạn.
— Những đoạn nào, ví dụ?
— Những đoạn trong Sáng Thế Ký, Xuất Ai-cập Ký, Giảng Viên, Khải Huyền, và những thiên khác.
Cha xứ im lặng một lát, rồi ông nói:
— Thế thì các con biết Mười Điều Răn. Các con có tuân theo những điều ấy không?
— Không, thưa cha, các con không tuân theo những điều ấy. Không có ai tuân theo chúng cả. Sách viết: "Ngươi chớ giết người" mà ai cũng giết người.
Cha xứ nói:
— Than ôi..., đó là chiến tranh.
Chúng tôi nói:
— Chúng con muốn đọc những cuốn sách khác ngoài Thánh Kinh, nhưng chúng con không có. Cha, cha có rất nhiều. Cha có thể cho chúng con mượn.
— Những cuốn sách đó quá khó cho các con.
— Chúng còn khó hơn cả Thánh Kinh sao?
Cha xứ nhìn chúng tôi. Ông hỏi:
— Các con thích đọc loại sách nào?
— Những sách về lịch sử và địa lý. Những sách kể những điều có thật, chứ không phải những điều bịa đặt.
Cha xứ nói:
— Từ bây giờ đến thứ Bảy tuần tới, cha sẽ kiếm những cuốn sách thích hợp cho các con. Bây giờ thì các con hãy để cho cha làm việc. Các con hãy trở về nhà bếp để ăn nốt những miếng bánh mì bơ.