Cuốn sổ lớn

CHƯƠNG 23

Từ đó, chúng tôi đợi ông bưu tá trước cổng vườn. Đó là một ông già đội một cái mũ lưỡi trai. Ông có một chiếc xe đạp với hai cái túi da gắn vào yên sau.

Khi ông đến, chúng tôi không để ông kịp rung chuông: rất lẹ làng, chúng tôi tháo cái chuông xe đạp của ông.

Ông nói:

— Bà ngoại của bọn mày đâu?

Chúng tôi nói:

— Đừng lo về bà ấy. Hãy đưa cho chúng tôi những gì ông mang đến đây.

Ông nói:

— Không có gì cả.

Ông muốn quay đi, nhưng chúng tôi cho ông một cú huých. Ông ngã lên tuyết. Chiếc xe đạp của ông đè lên ông. Ông chửi thề.

Chúng tôi lục lọi hai cái túi da, chúng tôi tìm thấy một lá thư và một phiếu lãnh tiền. Chúng tôi lấy lá thư, chúng tôi nói:

— Đưa tiền đây!

Ông nói:

— Không. Nó mang địa chỉ của bà ngoại bọn mày.

Chúng tôi nói:

— Nhưng nó được gửi cho chúng tôi. Đó là Mẹ của chúng tôi gửi cho chúng tôi. Nếu ông không đưa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt ông nằm đó cho đến khi chết cóng.

Ông nói:

— Được rồi, được rồi. Đỡ tao đứng dậy, một cái chân của tao bị đè dập dưới xe đạp.

Chúng tôi nhấc chiếc xe đạp lên và chúng tôi đỡ ông đứng dậy. Ông rất gầy, rất nhẹ.

Ông lấy món tiền ra từ một trong những cái túi của ông và đưa cho chúng tôi.

Chúng tôi hỏi:

— Ông cần một chữ ký hay một dấu thập?

Ông nói:

— Dấu thập cũng được. Dấu thập nào cũng tốt như nhau.

Ông nói thêm:

— Bọn mày đứng lên đòi quyền lợi như vậy là đúng. Mọi người đều biết bà ngoại của bọn mày là thế nào. Không có ai bần tiện hơn bà ấy. Thì ra mẹ của bọn mày gửi tất cả những thứ đó? Chị ấy dễ thương lắm. Tao biết chị ấy từ hồi chị ấy còn là một bé gái. Chị ấy đi khỏi chỗ này là khôn đấy. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ lấy chồng ở đây được cả. Với đủ chuyện xầm xì...

Chúng tôi hỏi:

— Xầm xì cái gì?

— Chẳng hạn chuyện bà ấy đã bỏ thuốc độc để giết chồng như thế nào. Tao muốn nói, bà ngoại bọn mày đã đánh thuốc độc ông ngoại bọn mày. Đó là một câu chuyện cũ rích. Đó là lý do tại sao họ gọi bà ấy là Mụ Phù Thuỷ.

Chúng tôi nói:

— Chúng tôi không muốn bất cứ ai nói xấu về Bà Ngoại.

Ông bưu tá xoay chiếc xe đạp:

— Thôi được, được rồi, nhưng bọn mày cũng nên biết chuyện này chuyện nọ.

Chúng tôi nói:

— Chúng tôi đã biết chuyện này chuyện nọ rồi. Từ rày trở đi, ông sẽ đưa thư từ cho chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi sẽ giết ông. Hiểu chứ?

Ông bưu tá nói:

— Bọn mày dư sức làm chuyện đó, bọn mày có mầm mống của bọn giết người. Bọn mày sẽ nhận thư từ, ai nhận thì cũng vậy thôi, đối với tao. Tao cũng chẳng cần bận tâm tới con Mụ Phù Thuỷ.

Ông đẩy xe đạp ra đi. Ông kéo lê cái chân để chứng tỏ rằng chúng tôi đã làm ông đau chân.

Hôm sau, với áo quần ấm áp, chúng tôi đi xuống phố để mua hai đôi ủng cao-su bằng món tiền Mẹ đã gửi cho. Lá thư của Mẹ, chúng tôi thay phiên nhau mang trong áo.