Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 92: Anh ta đang chờ cô

“Không, đừng đụng vào chỗ đó, Diệp Khuyết, tên khốn kiếp nhà anh.”
Trì Tảo Tảo không biết vì sao anh lại chọc tay vào nơi đó của cô, cô có cảm giác khó chịu nhưng lại có một chút kích thích cũng một chút khổ sở không nói ra thành lời.


Cô không thích loại cảm giác này, vươn tay đập vào vai anh: “Anh bỏ tay ra, đau lắm, lấy ra.”
Anh hừ lạnh: “Bây giờ mới biết anh khốn kiếp? Không phải em luôn muốn anh xấu xa cho em xem sao?”
“…”
Cô bĩu môi, òa khóc, cảm thấy anh bắt nạt cô, nhục nhã cô, trong lòng cô ủy khuất, nhấc chân lên đá anh một cái.


“Sau này em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, anh không thích em thì thôi, không thích em làm vợ anh thì thôi anh tránh ra, đừng chạm vào em.”
Anh bị cô đá văng ra, đứng ở mép giường nhìn cô.
“Về sau có còn được nói bậy nữa không?”


Cô lật người, trùm chăn kín mít, vừa rồi, anh làm như vậy khiến cô có chút đau.
Hơn nữa, lần đầu tiên nơi riêng tư của cô bị anh đụng vào, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ, trong lòng cô không thoải mái, không muốn để ý đến anh.


Trong lòng Diệp Khuyết cũng rất rối rắm, hiện tại nghĩ lại, càng cảm thấy mình là kẻ xấu xa.
Thế nhưng anh lại có thể vươn tay sờ vào nơi đó của cô, đó là một chuyện không lịch sự.
Anh liền để yên cho cô khóc, xoay người rời đi.


Đi tới cửa, nhìn thấy cô vẫn ở yên trong chăn, không nhích, anh tò mò: “Em không đau mông sao?”
Lúc trước không phải cô đau đến mức không thể nằm thẳng để ngủ ư? Vừa rồi khi anh đè lên cô, chẳng lẽ cô không đau?
Chẳng lẽ là do cô nói dối anh?


“Đau hay không đau liên quan cái rắm gì đến anh, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, anh là người xấu.”
Cô trốn ở trong chăn mắng anh.
Diệp Khuyết mím chặt môi, trước khi đi ném xuống một câu: “Nếu như không có gì trở ngại, sau khi em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai anh sẽ cho chú Vương đưa em tới trường?”


Nhanh như vậy mà đã để cô quay về trường?
Trì Tảo Tảo không chịu, ngồi dậy nói: “Cái gì mà không có gì trở ngại, hiện tại em rất khó chịu, mông còn rất đau, em không đi, em muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.”
Diệp Khuyết quay đầu nhín cô: “Anh đến trường em cũng không đi?”


Trì Tảo Tảo dẩu môi tự hỏi, đi hay không đi, nhưng mông của cô thực sự rất đau đấy.
Cô quay đầu nhìn anh: “Nhưng mà, em không dám ngồi xuống ghế? Ai bảo anh đánh mạnh như vậy, không đau lòng cho em một chút nào cả.”
“Không đi thì thôi.”
Anh lười phải dây dưa với cô, trực tiếp chạy lấy người.


Trì Tảo Tảo sợ anh lại tức giận, đành phải cố đồng ý: “Được rồi, ngày mai em đi học là được chứ gì?”
Anh không quay đầu lại, nhưng khóe môi cong lên, nhanh chóng rời đi.
Hôm nay, Trì Tảo Tảo không đến trường, 10 giờ tối bạn cùng phòng của cô là Ôn Nghi bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cô.


Trì Tảo Tảo nằm ở trên giường, vừa ăn cơm vừa nói chuyện điện thoại.
“Bạn thân mến, có phải khi mình không ở trường cậu rất nhớ mình hay không?”
Ôn cô nương kêu một tiếng, sau đó lại hỏi: “Cậu đi đâu? Vì sao bây giờ còn chưa về?”


“Ừ, mình đang ở nhà, mình bị thương nên phải về nhà.”
“A? Cậu bị thương có nghiêm trọng không?”
“Mình không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được.”


“A.” Ôn Nghi dừng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi Trì Tảo Tảo, vừa rồi khi mình về đến ký túc xá đã gặp Kim Thừa Trị ở bên ngoài ký túc xá nữ, cậu đoán xem, anh ta đang làm gì?”
Kim Thừa Trị đi đến ký túc xá nữ, không có khả năng.
Trì Tảo Tảo hỏi: “Anh ta làm gì?”


“Anh ta đang chờ cậu.”
“…” Chờ cô? Sắc mắt Trì Tảo Tảo bỗng nhiên tối sầm, không phải chứ, Kim Thừa Trị thực sự thích cô rồi hả?