Diệp Khuyết dừng xe ở cửa nhà, anh xuống xe, Trì Tảo Tảo còn nghiêng người trên ghế dựa không nhúc nhích, bộ dáng kia, rõ ràng là muốn anh ôm đi.
Anh vòng qua thân xe kéo cửa ra, cúi đầu hỏi cô, “Không thể tự đi sao?”
Trì Tảo Tảo dẩu cái miệng nhỏ, gật đầu như giã tỏi, “Dạ dạ!”
Diệp Khuyết không có biện pháp, đành phải xoay người lại ôm cô.
Trì Tảo Tảo trong lòng vui sướng hài lòng, vùi ở trong ngực anh cười trộm.
Diệp Khuyết là người khôn khéo cỡ nào, làm sao không biết tâm tư của Trì Tảo Tảo, nhưng mà ngại mặt mũi, anh lạnh lùng quát lớn, “Còn cười nữa thì tự mình đi.”
Vì vậy, cô lập tức không cười nữa, đôi tay gắt gao ôm lấy eo anh, sợ anh ném mình xuống dưới.
Diệp Khuyết mới vừa ôm Trì Tảo Tảo vào nhà, thời gian giữa trưa, vợ chồng Diệp thị không ở nhà, chỉ có bảo mẫu là dì Vân.
Dì Vân vừa thấy thiếu gia ôm tiểu thư trở về, bà không biết mông Trì Tảo Tảo bị thương, nên cho rằng quan hệ hai người có tiến triển, từng người đứng ở bên cạnh cười trộm.
Đặt Trì Tảo Tảo nằm sấp ở trên giường, anh đứng dậy tránh ra, Trì Tảo Tảo quay đầu nhìn anh, “Anh đi đâu vậy ạ?”
Anh cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng vệ sinh, Trì Tảo Tảo tự nhiên cho rằng anh muốn đi tiểu, cho nên cũng không quan tâm, ý đồ muốn ngồi dậy, rồi lại thấy anh đi từ trong phòng vệ sinh ra.
Cô nhanh chóng nằm sấp xuống.
Diệp Khuyết cầm khăn lông ướt đi ra, ra lệnh cho cô, “Cởi quần ra.”
Trì Tảo Tảo ngạc nhiên, không rõ nguyên nhân, nhìn chằm chằm anh.
Anh lạnh mặt, đánh gãy tâm tư của cô, “Thoa thuốc cho em.”
“Nha nha, thì ra là thoa thuốc a, em còn tưởng rằng anh……”
Cô vừa nói vừa cởi quần, cô nhóc mặc qυầи ɭót hình mặt khỉ, hình ảnh rất buồn cười, Diệp Khuyết vừa thấy, khóe môi giật giật.
Trì Tảo Tảo cởi cũng không sai biệt lắm, hỏi anh, “Còn tiếp tục cởi nữa không?”
Anh đi tới trừng cô, không hé răng, bắt đầu tay không thoa thuốc cho cô.
Trì Tảo Tảo thấy anh thật sự chỉ là thoa thuốc, không có tâm tư khác, cố ý động đậy mông, dụ hoặc anh.
Không nghĩ tới không dụ hoặc thành công, không ngờ anh còn tát một cái trên mông của cô, “Em còn muốn bị đánh có phải hay không?”
Ở trước mặt anh, cô cũng dám dùng loại xiếc này quyến rũ anh, nếu là gặp được người đàn ông có chút đẹp trai, cô cũng không chủ động nhào vào trong ngực đi.
Cho nên, cô nên bị đánh, anh còn thoa thuốc cho côlàm gì?
Thoa đến không sai biệt lắm, anh đứng dậy rời đi.
Trì Tảo Tảo vừa mới bị ăn một cái tát, không dám động đậy tiếp, trơ mắt nhìn anh rời đi.
Trong lòng kêu một tiếng buồn bực.
Cô còn nghĩ, đàn ông toàn thế giới, lúc đối mặt với nữ sắc, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Khuyết một người là không dao động.
Vì sao anh thấy sắc mà không hành động? Chẳng lẽ anh có bệnh kín?
Ôi mẹ ơi!
Trì Tảo Tảo kích động lập tức đứng lên, nếu Diệp Khuyết thực sự có bệnh kín thì phải làm sao bây giờ?
Nói vậy, tính phúc sau này của cô……
……
Trưa hôm đó, lúc vợ chồng Diệp thị trở về, nghe nói Trì Tảo Tảo về nhà, hai vợ chồng nhanh chóng lên lầu thăm cô.
Vợ chồng Diệp thị hỏi han ân cần, yêu thương cô vô cùng.
Thấy Trì Tảo Tảo vẫn luôn nằm sấp, Diệp Chấn Hoa đi rồi, Tiết Dung Chân mới xốc chăn đơn lên, thấy vết thương trên mông của Trì Tảo Tảo, không khỏi chấn động.
“Trời ạ? Ai làm con bị thương thành như vậy?”
Trì Tảo Tảo ăn ngay nói thật, “Là con trai của mẹ ạ.”
Tiết Dung Chân rất là kinh ngạc, “Diệp Nhị? Tên tiểu tử thúi này, làm sao lại làm con bị thương thành như vậy?”
Trì Tảo Tảo không có nói nguyên nhân, lại bỗng nhiên kéo tay Tiết Dung Chân, thấp giọng dò hỏi, “Mẹ này, mẹ nói, Diệp Nhị… anh ấy có thể có bệnh kín hay không a?”
Nếu không, cô cũng đã chủ động như vậy, không có khả năng một chút phản ứng anhcũng không có.
Tiết Dung Chân vẻ mặt dại ra nhìn Trì Tảo Tảo, “Con, con nói Diệp Nhị có bệnh kín?”
……