Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Sau buổi trưa, trời bắt đầu đổ mưa, lấn át đi cái oi nóng cuối hè.
Giản Hàng dựa vào lòng Tần Mặc Lĩnh, nhịp tim đập thật nhanh của anh hoà vào với âm thanh tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, vô cùng rung động.
Hai người vẫn luôn ở trong phòng ngủ, chưa xuống lầu ăn cơm.
Tần Mặc Lĩnh thấy cô mệt mỏi kiệt sức, không hỏi cô có muốn tắm hay không, anh lấy chiếc sơ mi của mình ở mép giường phủ lên eo cô.
Những lúc như thế này im lặng là thích hợp nhất.
Sau khi cô và Tần Mặc Lĩnh hiểu được lòng nhau, đột nhiên không biết nên ở bên nhau ra sao. Có lẽ anh cũng giống cô, vì vậy cũng thông qua cơ thể để cảm nhận đối phương, hai người đều không nói một lời.
Tần Mặc Lĩnh đưa tay mò lấy điều khiển rèm cửa, mở một nửa rèm cửa sổ ra, tiếng mưa ngoài kia bỗng như gần hơn.
Giản Hàng nhấc chân gác lên người anh. Trước đó đều là anh kéo chân cô vòng qua người mình, hôm nay cô chủ động gác lên.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên trán cô, sau đó lại phủ xuống đôi môi.
Giản Hàng đổi một tư thế ngủ thoải mái dựa vào lòng anh.
Chiếc sơ mi đen phủ trên người cô rơi xuống, Tần Mặc Lĩnh một tay ôm vai cô, tay còn lại khẽ tách vạt áo ra, quấn quanh người cô, ôm cơ thể trần trụi vào lòng.
Dù sao sơ mi cũng không phải là chăn, không thể phủ kín được, chỉ có thể bao quanh được một phần. Trước đây anh thường đắp chăn lên cho cô, hôm nay mặc dù chiếc chăn ở ngay bên cạnh, nhưng anh lại không kéo qua.
Giữa anh và cô, sau khi hôn lễ diễn ra, có rất nhiều thứ đã khác đi.
Mà sự thay đổi kỳ diệu này, ngay cả bản thân Giản Hàng cũng không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt được rõ ràng.
Đặc biệt là sau khi cô nói yêu anh, anh đặt cô ở dưới thân, hôn cô không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Kết quả là, bây giờ ngay cả sức lực để đi đến phòng tắm cô cũng không có.
Giản Hàng nhắm mắt lại, nghe nhịp tim đập của anh, cơn buồn ngủ ập đến.
Cô ngủ một mạch đến chiều tối.
Ngoài khung cửa sổ, mưa đã tạnh rồi.
Tần Mặc Lĩnh đang ở phòng làm việc, buổi chiều anh dẫn người đến chung cư bên kia đem ít sách qua, sau này sẽ thường sống ở đây, có những cuốn sách anh và Giản Hàng đều có thể đọc đến.
Cuốn ‘Những mẹo trong tình yêu’ cũng được đem về biệt thự, đặt ở hàng cuối cùng của kệ sách, không dễ thấy, chỉ có anh vừa liếc một cái đã nhìn thấy nó.
Bên ngoài có tiếng bước chân, cách phòng làm việc ngày càng xa, đi về phía cầu thang.
“Giản Hàng, anh ở phòng làm việc.”
Giản Hàng quay lại, đi đến phòng làm việc tìm anh, trong phòng có một chồng sách, anh đang hướng mặt về giá sách để sắp xếp lại chúng.
“Buổi chiều anh không ngủ sao?” Cô đi đến bên cạnh anh.
“Không ngủ, anh đến chung cư một chuyến.” Tần Mặc Lĩnh không nhìn cô, đặt những cuốn sách theo mã phân loại lên kệ.
Giản Hàng cũng không nhìn anh, giúp anh lấy sách từ trong thùng ra.
Hình ảnh vài tiếng trước diễn ra trong phòng ngủ, hai người khó mà phớt lời được. Lúc ấy ngoài trời đang mưa lớn, trong tiếng mưa ào ạt, anh thấp giọng dỗ cô, muốn cô nói ‘Em yêu anh’ một lần nữa.
Anh cúi đầu hôn cô, cô làm nũng, gọi tên của anh, sau đó còn nói ‘Ông xã, em yêu anh’. Anh lập tức mất khống chế, gọi cô là Hàng Hàng.
Giây phút ấy tiếng mưa lớn bên ngoài cũng không lấn át được tiếng đập ‘thình thịch’ của trái tim.
Sự kiều diễm khi đó, có một nửa nguyên nhân là do hooc-môn kích thích.
Bây giờ đã bĩnh tĩnh lại, ngay cả mưa ngoài cửa sổ cũng đã tạnh rồi, cô và Tần Mặc Lĩnh đều không thể tự nhiên đối diện. Có lẽ về sau thường xuyên thân mật như vậy sẽ không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Về nguyên nhân khác, chắc hẳn là cô và Tần Mặc Lĩnh đều chưa thích ứng được với lời tỏ tình đột ngột ấy.
“Em có đói không?” Tần Mặc Lĩnh đột nhiên hỏi cô.
Giản Hàng đặt sách xuống, “Em đói rồi, để xuống dưới xem dì Cảnh nấu món gì rồi.”
Cô vừa nhấc chân đi được một bước, Tần Mặc Lĩnh giương cánh tay ra kéo cô lại, “Đợi anh xuống cùng.”
Giản Hàng: “…Anh chưa ăn sao?”
“Anh chưa?”
Giản Hàng bị anh chặn lại ở trước giá sách, anh nhìn chiếc sơ mi đen của anh trên người cô, chiếc sơ mi này buổi sáng ở trên người anh, buổi trưa ở trên giường, đến tối lại ở trên người cô.
Giản Hàng không nhìn anh, ánh mắt rơi vào yết hầu anh.
Ái muội nổi lên.
Qua khoảng hai, ba giây, Giản Hàng khẽ ngẩng đầu, nụ hôn của anh lập tức phủ lên.
Điện thoại của Tần Mặc Lĩnh vang lên, là Tưởng Thịnh Hoà.
Nụ hôn bị cắt ngang, Giản Hàng xuống lầu trước, còn anh ở thư phòng nghe điện thoại.
Ngày mai là ngày lại mặt, vốn dĩ Tưởng Thịnh Hoà cũng định qua đó, nhưng hôm nay Lạc Kỳ lại xin nghỉ ốm, nói rằng cô đau đầu đau bụng nên phải đến bệnh viện truyền nước.
Thực ra cô chẳng đau ở đâu cả, xin nghỉ là vì hôm đón dâu cô đẩy anh suýt ngã, hai tay cô đặt ở vị trí không được đúng lắm, cần có thêm một ngày để bình tĩnh lại rồi gặp sếp sau.
Tưởng Thịnh Hoà: “Tôi cho Lạc Kỳ nghỉ thêm một ngày nữa, đợi cô ấy bình tĩnh lại tôi sẽ đến thăm cô Trần, ngày mai cậu và Giản Hàng cứ về trước đi.”
Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Cậu chắc chắn không phải hôm qua Lạc Kỳ uống nhiều nên đau dạ dày?”
“Hôm qua cô ấy không có uống rượu, chỉ uống hai ly nước ép.”
Tần Mặc Lĩnh: “….” Cụ thể đến từng ly nước, có lẽ cả ngày hôm qua ánh mắt của Tưởng Thịnh Hoà chưa từng rời khỏi Lạc Kỳ.
Sau khi cúp điện thoại của Tưởng Thịnh Hoà, Tề Chính Sâm gọi đến.
Tần Mặc Lĩnh tiện miệng hỏi một câu, “Hạng mục gì vậy?”
Tề Chính Sâm không trả lời: “Gặp mặt rồi nói.”
Có lẽ bàn về dự án cũng chỉ là trên danh nghĩa, chắc hẳn có chuyện khác muốn tìm anh. Tần Mặc Lĩnh cũng không hỏi nhiều, hẹn anh ấy buổi chiều ngày kia đến Lạc Mông nói chuyện.
Ngày hôm ấy, Tề Chính Sâm đến Lạc Mông trước hai mươi phút.
Thư ký Cao pha cà phê tiếp đãi, cũng rót cho Tần Mặc Lĩnh một ly. Hôm qua vừa lại mặt, hôm nay sếp đã đến công ty, cô còn tưởng sẽ nghỉ phép năm, sáu ngày cho hôn lễ.
Năm phút sau, Tần Mặc Lĩnh đến nơi.
Quả thực Tề Chính Sâm tìm anh là vì một dự án nhỏ.
Anh đưa tài liệu cho Tần Mặc Lĩnh, “Không phải cậu nói nếu có nhà máy gia công mô hình phù hợp sẽ mua lại hay sao, tôi vừa nghe ngóng được một công ty, bởi vì dòng tiền luân chuyển không kịp, tạm thời thiếu ngân quỹ, nếu như cậu có hứng thú thì thu mua cũng được.”
Tần Mặc Lĩnh mở đọc vài trang tài liệu, anh không có hứng thú với nhà máy sản xuất mô hình, nhưng có thể sau này bộ phận số Bốn sẽ dùng đến.
Anh gọi thư ký Cao vào, đưa tài liệu cho cô, “Cô liên lạc với Viễn Duy, để họ xếp người thẩm định xem công ty này có giá trị đầu tư hay không?”
Thư ký Cao: “Tôi sẽ liên lạc với Hứa tổng ngay.” Hứa tổng là người phụ trách của ngân hàng đầu tư Viễn Duy.
Tề Chính Sâm cầm ly cà phê lên, “Hôm qua mấy người họ thực sự cùng cậu đi lại mặt sao?”
“Không có.” Tần Mặc Lĩnh đánh giá anh, “Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến mấy chuyện này?”
Tề Chính Sâm cũng không có gì phải giấu diếm với Tần Mặc Lĩnh, “Tôi không quan tâm đến người khác, tôi chỉ không hiểu sao Tưởng Thịnh Hoà đột nhiên lại có hứng thú với Lạc Kỳ vậy.”
Anh chắc chắn mình không nhìn nhầm, ngày đón dâu hôm trước, lúc đó ở cửa phòng ngủ bắt đầu xảy ra ‘hỗn chiến’, Tưởng Thịnh Hoà gần như xông qua, muốn bảo vệ Lạc Kỳ.
Trong tiệc rượu, Tưởng Thịnh Hoà luôn nhìn về phía bàn của Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đi đến đâu Tưởng Thịnh Hoà nhìn đến đó, ánh mắt như hình với bóng.
“Cậu ấy đối với Lạc Kỳ rất khác, cậu không nhận ra sao?”
Tần Mặc Lĩnh: “Nhìn ra được, cậu ấy yêu thầm Lạc Kỳ rất nhiều năm. Tôi cũng mới biết được chuyện này gần đây.”
Tề Chính Sâm kinh ngạc không nói nên lời, mấy năm này Tưởng Thịnh Hoà vẫn luôn không có người phụ nữ nào cả, anh còn tưởng rằng, Tưởng Thịnh Hoà và anh cùng thích một người phụ nữ.
Một bên là người phụ nữ mình yêu, một bên là người bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn, quả thực anh vô cùng khổ sở, sao anh với Tưởng Thịnh Hoà lại cùng thích một người vậy.
Thì ra người Tưởng Thịnh Hoà yêu thầm là Lạc Kỳ.
Tần Mặc Lĩnh không hiểu, “Sao cậu lại kinh ngạc như vậy?”
Tề Chính Sâm uống hai ngụm cà phê, là đắng hay chát, căn bản không cảm nhận được, “Cậu và Tưởng Thịnh Hoà giao quyền phụ trách của Viễn Duy cho Hứa Như Ý, tôi biết cậu không thích Hứa Như Ý, nên tưởng rằng Tưởng Thịnh Hoà dùng cách này để giữ cô ấy lại bên cạnh, cô ấy bạt mạng với các hạng mục của Viễn Duy như vậy, sau đó lại từ chối tôi, tôi tưởng rằng cô ấy cũng thích Tưởng Thịnh Hoà.”
Người kinh ngạc đổi thành Tần Mặc Lĩnh, anh giải thích nói: “Hứa Như Ý không có ý đó với tôi và Tưởng Thịnh Hoà, cô ấy giống như Giản Hàng vậy, vô cùng coi trọng công việc, cô ấy và Tưởng Thịnh Hoà chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới giống như Giản Hàng và Bàng Bân Lâm.”
Tề Chính Sâm cảm thấy nhẹ nhõm, Tưởng Thịnh Hoà không thích Hứa Như Ý thì tốt, nếu không lòng anh sẽ vô cùng day dứt, anh vẫn luôn tưởng rằng bởi vì mình từng tỏ tình với Hứa Như Ý, Tưởng Thịnh Hoà để ý đến cảm xúc của anh nên mới không ở bên cô ấy.
Cũng chính bởi vì yêu mà không có được Hứa Như Ý, đã vài năm vẫn chưa bước ra được, anh mới lĩnh chứng với Chung Nghiên Nguyệt.
Tề Chính Sâm uống nốt ly cà phê, “Bạn trai cũ của Chung Nghiên Nguyệt là ai vậy?” Không phải anh muốn nghe ngóng, mà để bản thân còn biết, tránh việc lần sau gặp mặt còn nhiệt tình chào hỏi người ta.
Cái tên mà Tần Mặc Lĩnh không muốn nhắc đến nhất, “Đàm Phong.”
Tề Chính Sâm biết người này, gật đầu.
Việc công việc tư đều nói xong, Tề Chính Sâm tạm biệt ra về, văn phòng của Chung Nghiên Nguyệt ở ngay tầng 16 nhưng anh không qua đó gặp cô.
Tần Mặc Lĩnh cũng rời khỏi phòng làm việc, anh gọi cho Giản Hàng.
“Lát nữa em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Giản Hàng: “Em không biết có chỗ nào cả, anh quyết định đi.”
Tần Mặc Lĩnh: “Xung quanh cũng không có nơi nào thú vị cả, đợi em bận xong chúng ta sẽ đi du lịch.”
Đợi cô bận xong vẫn còn xa. Ngày nào sản phẩm mới còn chưa được đưa ra thị trường, thì ngày ấy cô còn chưa yên tâm được.
Tần Mặc Lĩnh để cô chuẩn bị một chút, “Anh về nhà đón em, chúng ta đến chung cư xem video hôn lễ.”
Sáng nay mẹ anh cho người gửi qua video ghi hình hôn lễ.
Từ biệt thự đến chung cư, coi như là đi hưởng tuần trăng mật đi.
Giản Hàng tỉ mỉ ăn mặc trang điểm, mặc một chiếc váy dài phối với đôi giày cao gót.
Hôm nay lại mưa một trận, nhiệt độ thấp hơn hôm qua. Trước khi ra cửa, cô đem theo chiếc áo vest của Tần Mặc Lĩnh để dự phòng.
Tần Mặc Lĩnh lái xe vào sân biệt thự, tách ra mới vài tiếng đồng hồ, khi cô bước lại gần, Tần Mặc Lĩnh xuống xe ôm lấy cô, “Em ở nhà một mình có buồn chán không?”
“Không chán, em trang điểm hơn một tiếng đồng hồ.”
Tần Mặc Lĩnh lại nhìn vào gương mặt cô, không thể tưởng tượng được việc trang điểm lại mất nhiều thời gian như vậy, “Lần sau em trang điểm anh sẽ ở bên cạnh xem.” Xem xem rốt cuộc sẽ trang điểm như thế nào trong hơn một tiếng đồng hồ.”
Giản Hàng hỏi: “Có phải em trang điểm không đẹp không?”
“Không phải.” Tần Mặc Lĩnh mở cửa xe giúp cô, “Anh không hiểu về trang điểm lắm, tưởng rằng rất đơn giản.”
Trên đường đến chung cư, Giản Hàng bàn bạc với anh, “Ngày mai em muốn đến công ty.”
Sau khi suy nghĩ, Tần Mặc Lĩnh đồng ý, “Cũng được.” Anh nói trước với cô, “Sau này anh sẽ cố không đến bộ phận số Bốn của bọn em nữa, đến rồi sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi thư giãn của mọi người.”
Anh nói, “Buổi trưa em hãy đến phòng làm việc của anh, nếu không cả một ngày em không nhìn thấy anh, nhỡ không may có mâu thuẫn, lại phải kéo dài đến tối mới giải quyết được.”
Giản Hàng: “….”
Giữa cô và anh có lẽ cũng chẳng có gì để tranh cãi. Đợi sản phẩm mới được đưa ra thị trường, bộ phận số Bốn phải đối mặt với áp lực và sự cạnh tranh từ bên ngoài.
Đến hầm đỗ xe, Tần Mặc Lĩnh dừng xe để cô xuống trước, sau đó lái xe về vị trí.
Đợi anh đỗ xe xong, Giản Hàng đi đến bên cạnh anh, trước khi nắm tay anh, Giản Hàng do dự một lát như trước kia, nhưng cuối cũng vẫn chủ động nắm lấy.
Tần Mặc Lĩnh khoá xe, dắt cô lên lầu.
Vẫn là căn phòng họp nhỏ ấy, nhưng điều khác với lần trước chính là, trong phòng họp nhỏ chỉ có một chiếc ghế.
Cô không nghĩ gì nhiều, tưởng rằng khi dì Cảnh qua đây quét dọn vệ sinh, nên chuyển ghế qua phòng khác.
Tần Mặc Lĩnh bật thiết bị lên, cô đi qua phòng bếp lấy hai chai nước qua.
Về buổi đón dâu náo nhiệt, Giản Hàng ở trong phòng ngủ chỉ nghe được tiếng cười náo nhiệt bên ngoài, hôm nay xem video mới biết được tại sao họ lại cười điên cuồng như vậy.
Tần Mặc Lĩnh ngồi lên ghế sau, Giản Hàng dựa người lên bàn họp, anh chỉnh âm thanh video thấp xuống, giọng điệu rất bất đắc dĩ, “Không có ghế nhưng không phải vẫn có chỗ khác để ngồi hay sao?”
Giản Hàng cười, đứng thẳng dậy.
Anh đưa tay ra, “Em qua đây.”
Cô ngồi vào lòng anh, Tần Mặc Lĩnh ôm eo cô.
Giản Hàng buông lỏng bản thân, tự nhiên dựa sát vào lòng anh.
Sườn mặt của Tần Mặc Lĩnh dán lên cổ cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên vành tai cô.
Giản Hàng đã muốn được anh ôm như vậy từ lâu, từ khi chưa có tình cảm cô đã từng nghĩ qua việc ngồi trong lòng anh đọc sách, chơi game.
Được anh chiều chuộng, dung túng vô điều kiện. Cô đều đã từng nghĩ đến.
Trong cảm xúc xao động, cô xem đoạn băng dài hơn một tiếng.
Sắc trời không còn sớm nữa, Tần Mặc Lĩnh tắt màn hình đi, “Sau này rảnh lại đến xem. Ăn xong em muốn làm gì? Về nhà hay đi đâu đó?”
Giản Hàng quyết định sẽ đi chạy bộ, mấy hôm nay chuẩn bị cho hôn lễ nên việc chạy bộ bị bỏ sang một bên.
Buổi chiều vừa mưa xong, bầu không khí vô cùng trong lành.
Sau khi ăn cơm xong Giản Hàng mới nghĩ ra cô đi giày cao gót, trong chung cư của Tần Mặc Lĩnh không có giày thể thao của cô, “Đến chung cư của em thay đồ trước.”
Tần Mặc Lĩnh đã muốn đến đó từ lâu, “Chỗ em có thừa chiếc áo phông nào không? Cho anh mượn mặc.”
Giản Hàng: “Có chứ, không phải anh có đưa cho em hai chiếc sao, chiếc áo em mua cho anh cũng ở bên đó.”
Từ tháng bảy đến tháng chín cuối cùng cô cũng nhắc đến hai chiếc áo kia.
“Anh còn tưởng rằng em biển thủ mất rồi.”
“….”
Mùa hè đã gần trôi qua, cuối cùng Tần Mặc Lĩnh cũng mặc được chiếc áo T-shirt màu xanh Phổ ấy.
Hôm nay người đến sân vận động chạy bộ cũng vẫn không ít, Giản Hàng không nhìn thấy Tần Thư và Hàn Phái.
“Bây giờ hai người họ không đến đây chạy nữa sao?” Cô vừa chạy vừa nghiêng đầu nói với anh.
Tần Mặc Lĩnh: “Hôm nay có lẽ họ đưa con về nhà cũ rồi.”
Tần Thư kết hôn sớm, con cô đã chạy bộ được rồi. Nhắc đến con cái, Giản Hàng hỏi anh, “Anh từng nghĩ qua bộ dáng của mình khi làm bố hay chưa?”
“Anh chưa.” Anh nói: “Đợi anh trở thành một người chồng tốt trước rồi nghĩ đến những chuyện khác sau.” Anh còn chưa là một người chồng đạt tiêu chuẩn, làm bố thì càng chưa.
Giản Hàng đưa tay cho anh, anh nắm lấy tay cô, dắt cô chạy về phía trước.
Mấy ngày không chạy, được ba vòng cô đã không chạy nổi nữa.
“Em đi bộ một vòng nữa, anh chạy đi.” Thể lực của cô không cho phép, dừng lại đi bộ, một mình anh chạy về phía trước, càng chạy càng xa, hình bóng dần hoà vào màn đêm.
Có rất nhiều người đến chạy bộ, cô không nhìn rõ được người nào là anh.
Cô đi bộ một vòng, anh chạy xong ba vòng.
Giản Hàng ra khỏi đường chạy, dựa vào lan can đợi anh.
Tần Mặc Lĩnh không để cô đợi, không chạy thêm nữa mà đi về phía cô.
Giản Hàng bước đến, cũng không để ý xem bên cạnh có ai đi qua không, cô đi tới trực tiếp ôm eo anh.
Tần Mặc Lĩnh ngạc nhiên, trước đây cô sẽ không như vậy.
Mồ hôi trên trán cô còn chưa khô, Tần Mặc Lĩnh cúi đầu hôn lên.
Thật không dễ gì Giản Hàng mới khắc phục được trở ngại trong tâm lý, trước đây khi ôm anh thường luôn do dự, không buông lỏng được bản thân.
Vừa rồi cô luôn chuẩn bị tâm lý, anh yêu cô, cô là người trong lòng anh, cô có thể muốn ôm thì ôm, muốn làm nũng thì làm nũng.
Mặc dù không biết nên làm nũng từ đâu.
Gió đêm mang theo chút lạnh, Tần Mặc Lĩnh dắt cô đi về bãi đỗ xe.
Giản Hàng nhớ ra một việc, cô lấy điện thoại ra, nhắn vào nhóm của bộ phận số Bốn: [Chín rưỡi ngày mai mở họp như thường lệ?”
Lâm Kiêu hỏi: [Họp trực tuyến sao ạ?]
Giản Hàng: [Không phải, ngày mai tôi sẽ đi làm.]
–
Bảy rưỡi sáng ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh đi đến phòng làm việc.
Anh thông báo cho thư ký Cao, “Kỳ nghỉ kết hôn của tôi kết thúc rồi.”
Thư ký Cao đẩy tất cả lịch trình của Tần Mặc Lĩnh lên, sau đó cô lập tức rơi vào trạng thái công việc căng thẳng.
“Nhiệm vụ tiêu thụ quý ba của bộ phận số Một và Ba đã hoàn thành vượt dự kiến, hạn hoàn thành của bộ phận số Hai là thứ sáu tuần trước, đã đạt được doanh thu sáu tỷ, mục tiêu hoàn thành doanh thu bảy tỷ của năm nay không phải là vấn đề.”
“Về phía bộ phận số Bốn, mô hình đã được sản xuất hàng loạt, khoản tiền chuyển trước của các nhà phân phối vượt ngoài dự tính, vô cùng tin tưởng tiềm năng sản phẩm của bộ phận số Bốn, nếu bộ phận số Bốn có thể duy trì được tiến độ ổn định như bây giờ, sẽ không có vấn đề gì.”
Những ngày như vậy thư ký Cao nắm rõ trong lòng bàn tay, “Ngày 26 tháng 12 sẽ tiến hành hoạt động marketing trực tuyến đầu tiên, vào ngày Nguyên Đán, hệ liệt tuyết đông của mô hình sẽ được tung ra.”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, biểu thị đã biết.
Nhìn vẫn còn hơn ba tháng nữa, nhưng thực tế thời gian rất cam go.
Anh phân phó cho thư ký Cao, “Sau này mỗi tuần sẽ tặng hoa hai lần cho Giản Hàng, cô liên hệ với chủ tiệm hoa giúp tôi, gửi địa chỉ qua đó. Người trong công ty biết ai là người tặng hoa cũng không sao cả, không cần phải giấu diếm.”
Câu cuối cùng kia là trọng điểm, thư ký Cao hiểu rồi, không thể tặng trực tiếp hoa tươi cho Giản Hàng.
Trưa ngày hôm đó, quầy tiếp tân của bộ phận số Bốn có nhận được một hộp hoa tương, người nhận là Giản Hàng.
Một bó hoa tinh xảo được đặt trong chiếc hộp, còn có một tấm thiệp, được nhân viên tiệm hoa đặt ở ngay giữa, muốn phớt lời cũng khó.
Trên tấm thiệp có một dòng chữ đơn giản:
“Em không cần phải áp lực quá.”
Ông xã!!