Ra khỏi thôn, Diệp Cốc Thanh đã lấy lại bình tĩnh. Dọc đường đi, nhớ lại lần lượt từng khuôn mặt trong mộng bởi vì hắn mà chết, Diệp Cốc Thanh đột nhiên nhớ tới lời ông lão kia từng nói, không biết lượng sức mình.
Thế giới này không chứa chấp hắn, muốn hủy hoại một người bình thường thành không còn bình thường quả thật là dễ như trở bàn tay. Nói gì đến những cái khác, bản thân nhưng lại cứ mạnh miệng như vậy. Quả thật quá ngây thơ rồi.
Đứng bên bờ biển, lẳng lặng cảm nhận từng làn gió lướt nhẹ qua mặt. Diệp Cốc Thanh ngửa đầu nhìn biển lớn thở dài. Thời điểm hắn quay đầu lại, bóng lưng ông lão bỗng đập vào mắt. Diệp Cốc Thanh nhìn về phía bóng người cao ngất đang đưa lưng về phía bãi biển, do dự một chút liền đi qua, nhưng hắn vừa cất bước bỗng cảm thấy một sắc hồng lóe lên bên cạnh, Diệp Cốc Thanh quay đầu, đã thấy Hồng Hề Việt đi tới trước mặt hắn rồi.
“Đi ra ngoài sao không nói với ta một tiếng?” Hồng Hề Việt nói rồi nắm chặt cánh tay Diệp Cốc Thanh, mắt không dấu vết liếc qua ông lão đang thả câu bên kia, giữ vai Diệp Cốc Thanh ép buộc hắn xoay người, đi đến một chỗ khác.
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh sao có thể không nhìn ra Hồng Hề Việt không muốn tiếp xúc cùng ông lão kia, biết rõ y ở chỗ này thì mình muốn nói cái gì cũng không được, vì vậy Diệp Cốc Thanh đành theo ý của y quay về thôn.
Ăn xong bữa sáng, Lưu quản gia nói với Diệp Cốc Thanh ngày hôm qua ông đã mời được tám hán tử cường tráng làm công. Diệp Cốc Thanh nghe xong thì âm thầm tính toán một lúc, chín người thôn Ngân Thủy cộng thêm số người Triệu Văn Bằng bên kia đưa xuống cũng không kém bao nhiêu. Cho dù có phải tìm người làm công tạm thời ngay trên bến tàu cũng không có vấn đề gì. Vì vậy liền gật đầu đồng ý.
Kế hoạch ban đầu của đám người Diệp Cốc Thanh là buổi chiều rời đi, cho nên ăn xong bữa sáng, hán tử trong thôn liền mang lưới xuống biển, bảo là muốn cho bọn họ nếm thử một ít cá biển tươi sống. Diệp Cốc Thanh từ chối không được, đành phải tùy ý bọn họ. Cho tới bây giờ, Hồng Hề Việt cũng chưa từng thấy người xuống biển bắt cá, kéo Diệp Cốc Thanh đi xem náo nhiệt, bị Diệp Cốc Thanh lấy lý do tối qua ngủ không ngon từ chối.
Hồng Hề Việt nhìn hắn quả thật không có chuyện gì, biết rõ đêm qua hắn đúng là gặp phải ác mộng, thế là để Diệp Cốc Thanh ở lại nhà ngủ bổ sung, mình thì đi theo đám trẻ con trong thôn ra ngoài.
Sau khi Diệp Cốc Thanh xác định Hồng Hề Việt đã đi rồi, liền quay người đi qua bên cạnh. Lúc này, ông lão kia đang ngồi ở trước cửa sửa lại lưới đánh cá bị rách của mình, giống như không hề nhận ra sự tồn tại của Diệp Cốc Thanh, thẳng đến khi Diệp Cốc Thanh đi đến trước mặt mà ông ta vẫn không ngẩng đầu lên.
“Lão tiên sinh, có thể nói chuyện không?” Diệp Cốc Thanh mở miệng hỏi.
Ông lão vẫn cặm cụi làm, không ngẩng đầu lên: “Nói đi, ta nghe.”
“Lão tiên sinh, nếu ta nhất định không rời đi, hậu quả sẽ như thế nào?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, cả người ông lão cứng đờ rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cẩn thận nhìn bộ dạng Diệp Cốc Thanh, rồi lại cúi đầu: “Hậu quả như thế nào, không phải ngươi đã nhìn thấy trong giấc mộng ngày hôm nay rồi sao? Mệnh ngươi quá vượng, không thể dung hợp với nơi đây, cố ý ở đây thì tuổi thọ của những người bên cạnh ngươi đều bị ngươi kéo đi làm ‘chất dinh dưỡng’ để nuôi dưỡng cho ngươi tồn tại. Ta thấy công tử cũng không phải người vô tình, ngươi thật sự trơ mắt nhìn bọn họ từng người một vì ngươi mà chết?”
Ông lão cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm lưới mình đang vá, sau khi thắt xong thì dùng kéo cắt chỉ thừa rồi treo lên đinh sắt bên vách tường.
Nhớ tới cảnh trong mộng, sắc mặt Diệp Cốc Thanh dần trở nên khó coi, bàn tay rũ bên người dần siết chặt, giọng nói mang theo run rẩy nhìn ông: “Đó cũng chỉ là một giấc mộng, cũng không đại biểu cho cái gì.”
“Nếu như đã không đại biểu được, công tử cần gì phải chạy tới hỏi những cái này với lão đây?” Nói xong, ông dọn dẹp lại đồ vá lưới, xoay người đi vào phòng.
Diệp Cốc Thanh ngẩn người ở trong sân một lúc, ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Cốc Thanh quay người trở về phòng của mình. Khi đang nửa tỉnh nửa mơ, Diệp Cốc Thanh cảm thấy có người đến bên giường mình, Diệp Cốc Thanh cố gắng mở to mắt để nhìn rõ là ai, chỉ nghe đối phương thở dài một cái rồi quay người đi ra. Diệp Cốc Thanh nhìn bóng lưng mờ ảo của người nọ lại thấy giống hệt Diệp phu nhân đã rời đi cùng Diệp lão gia ngày trước.
(*tự nhiên edit đến chỗ này rùng mình.)
Sau đó Diệp Cốc Thanh bị một người lay tỉnh, mở choàng mắt thì nhìn thấy Hồng Hề Việt đang cầm một túi đầy cá, mỉm cười nhìn hắn.
“Tử Khâm, ngươi xem, đây là do bọn họ mới đánh được từ dưới biển.”
“Ừ, rất tốt.” Diệp Cốc Thanh thờ ơ đáp.
Phát hiện Diệp Cốc Thanh không tập trung, Hồng Hề Việt không khỏi cảm thấy lo lắng. Mở miệng hỏi thăm đối phương có phải bị bệnh rồi không, được hắn qua loa trả lời là do vừa tỉnh dậy.
Buổi chiều, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt dẫn theo một đoàn người ra khỏi thôn. Thời điểm ngồi trên xe ngựa, Diệp Cốc Thanh nhìn thấy giữa đám người là ông lão đang cười đến vui vẻ, trái tim không khỏi buộc chặt, sau đó ép buộc mình chui vào xe ngựa.
Lắc lư đến trưa, đoàn người dọc theo đường cũ quay lại khách điếm. Mới vừa vào trong, chưởng quầy liền cầm một bức thư đưa cho Lưu quản gia, Lưu quản gia nhận thư thì thấy là do Tuyên thành đưa tới, ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh rồi đưa cho y.
Diệp Cốc Thanh vừa nhìn bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Cố gắng khắc chế bàn tay run rẩy mở ra bức thư, vừa nhìn, lập tức máu trên mặt dần dần mất hết, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà lùi ra sau hai bước, được Hồng Hề Việt bên cạnh đỡ lại.
“Tử Khâm, có chuyện gì vậy? Ngươi không thoải mái ở chỗ nào sao?”
Mấy người bên cạnh cũng bị Diệp Cốc Thanh dọa cho hoảng sợ, vội kéo ghế qua cho Hồng Hề Việt đỡ hắn ngồi xuống.
“Mẫu thân, mất rồi….” Giọng Diệp Cốc Thanh vô cùng run rẩy, cũng không phải trong lòng có bao nhiêu khổ sở, mà là nhớ lại những lời mà ông lão thôn Ngân Thủy đã nói về giấc mộng kỳ quái của hắn.
Tuy rằng Diệp Cốc Thanh tới từ hiện đại, hắn rất không tin tưởng trên thế giới này thật sự có ma quỷ, nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại khiến cho hắn sinh ra hoài nghi đối với tất cả mọi thứ lúc trước.
Nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt không khỏi có chút lo lắng, đưa tay nắm lấy bả vai Diệp Cốc Thanh, nhẹ giọng an ủi: “Tử Khâm, người đều có số, ngươi cũng đừng quá đau buồn.”
“Đúng vậy thiếu gia, phu nhân đã khổ cả đời, hôm nay rời đi đối với bà ấy mà nói có thể xem là một chuyện tốt. Sức khỏe người vừa mới hồi phục chưa lâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Diệp Cốc Thanh nghe hai người an ủi, khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, Lưu thúc, chúng ta ở đây cũng không có chuyện gì làm, ngày mai ta đến Triệu lão bản một chuyến nhận người bên chỗ y, mặt trời lặn chúng ta liền xuất phát. Phụ thân hiện giờ đang ở Khúc Dương thành, chúng ta vừa vặn đi ngang qua, đến lúc đó liền mang theo hai ngươi về nhà.”
Nói xong, Diệp Cốc Thanh không đợi có người phản ứng, quay người đi lên lầu. Mà Liêu Khải Vân ở phía sau nhìn thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của Diệp Cốc Thanh, trong lòng mơ hồ cảm thấy Diệp Cốc Thanh khác thường chắc hẳn có liên quan đến sư phụ của mình. Nghĩ đến những điều mình từng nói với sư phụ, Liêu Khải Vân chợt cảm thấy không ổn, nghĩ đến khả năng kia, mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn ra….
Cơm tối là do Hồng Hề Việt bưng lên lầu cho hắn, nhưng Diệp Cốc Thanh thật sự không có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng liền buông đũa. Vẫn cho rằng Diệp Cốc Thanh như thế là do chuyện của Diệp phu nhân, Hồng Hề Việt cũng không nói gì, sau khi mang đồ thừa của Diệp Cốc Thanh đi liền quay lại ngồi bên cạnh hắn, sợ Diệp Cốc Thanh xảy ra chuyện gì.
Một đêm này, Diệp Cốc Thanh không hề chợp mắt, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Một mặt, hắn cảm thấy đây chỉ là sự trùng hợp, mặc khác thì không phải là trùng hợp, nếu như ông lão kia có thể nhìn ra hắn không phải người của thế giới này, chuyện tương lai của hắn chưa chắc không thể đoán được. Cho nên, nguyên đêm, Diệp Cốc Thanh đều xoay qua xoay lại hai cái khả năng này. Còn có hậu quả của khả năng xấu nhất kia.
Nếu hắn thật sự mang tai học đến cho người thân bên cạnh, thì sau này chính mình chỉ cần phải cô độc sống quãng đời còn lại. Nhưng, quan trọng hơn là Hồng Hề Việt….
Nếu để cho hắn buông tay Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên không nỡ. Nhưng mà trơ mắt nhìn y chết, Diệp Cốc Thanh không làm được. Diệp Cốc Thanh cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, nó là vướng mắc trong lòng Diệp Cốc Thanh, bức hắn đến độ hầu như không thở nỗi.
Biết rõ Diệp Cốc Thanh cả đêm không ngủ, Hồng Hề Việt lo lắng mà một đêm cũng không hề chợp mắt. Nghiêng người ôm eo Diệp Cốc Thanh, dùng phương thức đặc biệt của mình để an ủi Diệp Cốc Thanh.
Trời gần sáng, Diệp Cốc Thanh trầm mặc cả đêm bỗng nhiên đưa tay ôm Hồng Hề Việt đặt người ở dưới thân rồi ôm chặt lấy y.
Lúc đầu, Hồng Hề Việt bị động tác của Diệp Cốc Thanh dọa cho hoảng sợ, phản kích theo bản năng nhưng rồi lại cứng rắn nhịn xuống. Tay phải giơ cao lại chẫm rãi rơi xuống lưng Diệp Cốc Thanh, nhẹ nhàng vỗ về, không nói lời nào.
“Hồng Hề Việt, ta không muốn buông tay ngươi, nhưng ta cũng không muốn trơ mắt nhìn ngươi chết. Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Nói cho ta biết phải lựa chọn sao đây?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt không khỏi sững sờ, sau đó mở miệng: “Nếu không muốn nhìn ta chết, vậy chúng ta liền chết cùng một chỗ, như thế nào?” Hồng Hề Việt dứt lời, vươn người hôn Diệp Cốc Thanh một cái lại tiếp tục nói: “Tử Khâm, tuy rằng ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi một câu: Bất luận thế nào, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù chết, linh hồn ta vẫn sẽ đi theo ngươi.”
Diệp Cốc Thanh là người không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng nghe Hồng Hề Việt nói những lời này lại nhịn không được mà vành mắt ửng đỏ. Mặc kệ kiếp này mình có làm gì, bên cạnh vẫn có một người chấp nhận mình, trân trọng mình, Diệp Cốc Thanh cảm thấy đáng giá! Mặc kệ sau này có phải đối mặt với núi đao biển lửa, hay địa ngục tối tăm, hắn vĩnh viễn không buông tay Hồng Hề Việt, cho dù chết, bọn hắn cũng sẽ chết cùng một chỗ!
“Được, nếu như không thể sống cùng một chỗ, chúng ta sẽ chết cùng một chỗ!”
Diệp Cốc Thanh vừa hạ quyết tâm liền bay mất cảm giác nản lòng hôm qua, cùng Hồng Hề Việt rời giường súc miệng rửa mặt, sau đó gọi tiểu nhị đem bữa sáng lên, rồi theo kế hoạch đi đến Triệu phủ. Sau khi giải thích tường tận cho Triệu Văn Bằng quá trình sau này bọn họ phải đi, ba người lại cùng nhau đi đến bến tàu Triệu gia.
Ngày đó nhận được tin tức của Diệp Cốc Thanh, Triệu Văn Bằng liền bắt tay ra lệnh cho thủ hạ sửa sang lại bến tàu, hơn nữa nghe theo đề nghị của Diệp Cốc Thanh xây thêm mấy nhà kho lớn bên cạnh. Ba người đứng nhìn bến tàu khí thế ngất trời, nhịn không được gật đầu tán thưởng. Làm quen với thủ hạ của Triệu Văn Bằng cùng mấy người chèo thuyền một lượt, sáng sớm ngày hôm sau, mọi người liền lên thuyền hướng về Tuyên thành….