Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 50: Ông già kỳ quái bên bờ biển

Nửa canh giờ sau, nhìn người nhà Liêu Khải Vân niềm niềm nở nở mời mọi người vào ăn cơm, Diệp Cốc Thanh rốt cuộc cũng hiểu được tính cách nhiệt tình lương thiện của đối phương là được tạo thành như thế nào rồi. Có thể những đứa nhỏ lớn lên từ thôn này, đoán chừng tính cách cũng không kém là bao.

Thứ người trong thôn đưa tới cũng không phải cái gì quá tốt, đều là đồ ăn hàng ngày trong nhà. Xem ra là sợ mẹ Liêu Khải Vân trong khoảng thời gian ngắn không kịp chuẩn bị đồ ăn để đãi đám khách nhân đói bụng bọn họ.

Nhìn mấy món ăn trên bàn trước giờ chưa từng nếm qua, Hồng Hề Việt đói bụng cho tới trưa cũng nhịn không được, nhìn chằm chằm vào cái đĩa đầy ắp bánh ngô nhân đủ loại đậu trước mặt.

Đại ca Liêu Khải Vân là một người tinh ý, thấy vậy liền vội ngừng lại Liêu Khải Vân đang thao thao bất tuyệt, mời mọi người ăn cơm. Biết rõ Hồng Hề Việt đã sớm đói bụng, Diệp Cốc Thanh nói tạ, cầm lấy một cái bánh ngô đưa cho y.

Cả đám người lang thôn hổ yết càn quét hết đống đồ ăn trên bàn, Liêu Khải Vân no nê rồi liền ngồi dựa vào ghế, vừa xoa xoa bụng vừa cười ngây ngô. Lão nương Liêu gia thật sự nhìn không vừa mắt nên quay qua cho một tát. Chọc cho mọi người cười vang.

Có lẽ Diệp Cốc Thanh đến đây khiến cho mấy người trong thôn khá hiếu kỳ, cho nên sau khi cơm nước xong xuôi Liêu gia đã tới không ít người, thấy thế, Diệp Cốc Thanh liền giới thiệu mình lại một lần. Liêu Khải Vân thấy hai người nhàn rỗi vô sự, nên dẫn hai người bọn họ ra ngoài đi dạo. Hai người vừa rồi ăn cũng khá nhiều nên ngay lập tức gật đầu đứng lên, đi theo Liêu Khải Vân.

Thôn Ngân Thủy không lớn, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình. Ba người đi không lâu đã đem toàn bộ thôn nhìn hết một lượt. Mấy người đi ra ngoài thôn, liền nghe thấy tiếng sóng biển.


Hồng Hề Việt nội công thâm hậu, khả năng nghe dĩ nhiên cũng không giống bình thường. Nương theo tiếng sóng biển liền dẫn Diệp Cốc Thanh đi đến bãi biển cách thôn khoảng hơn hai dặm. Không giống như bãi biển ở Tuế Giang thành bên kia, thôn Ngân Thủy bên này cũng tương tự như hoạt động du lịch trên bãi biển của thời hiện đại. Chắc hẳn là sợ lũ trẻ trong thôn gặp chuyện không may, người dân còn kéo một tấm lưới lớn dài đến vài mét ở trên biển.

Liêu Khải Vân nói đó là chủ ý của sư phụ gã, hơn nữa đám trẻ nhỏ trong thôn đều là do sư phụ dạy dỗ, đầu rất nghe lời, bình thường không chơi ở khu vực nước sâu, thôn bọn họ cũng chưa từng có chuyện trẻ nhỏ xảy ra việc.

Mặc dù hôm nay mặt trời rất lớn, nhưng không cảm thấy quá gắt, gió biển tấp vào mặt lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Liêu Khải Vân từ nhỏ đã lớn lên trong thôn, đối với cảnh sắc này đã sớm nhìn đến phát ngán, hơn nữa gã còn thấy Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh nhu tình mật ý, mình đứng một bên thật sự ảnh hưởng đến thế giới riêng của hai người, thế là tìm lý do chạy về thôn.

Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh làm sao mà không biết được suy nghĩ của gã, thế là nhìn nhau cười cười cũng không thèm để ý nữa. Hai người sóng vai đi dọc bờ biển, ở một bãi cát mềm mịn thì ngồi xuống. Hồng Hề Việt cởi giày đặt chân lên cát, nghiêng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh, lập tức cảm thấy khó chịu. Đưa tay cởi giày Diệp Cốc Thanh ra, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương thì cầm giày lên quơ quơ.

Nhìn vẻ mặt xấu xa của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười. Thấy dưới chân đã không còn giày, dứt khoát tháo luôn đôi vớ xuống. Thấy vậy, Hồng Hề Việt cười đến rạng rỡ nhặt vớ của Diệp Cốc Thanh nhét vào trong giày, kéo hắn chạy xuống dưới biển.

Diệp Cốc Thanh cũng không xuống nghịch, chạy theo Hồng Hề Việt một đoạn rồi dừng lại. Có lẽ vui vẻ, Hồng Hề Việt la vừa la hét vừa chơi đùa với sóng biển, ngay cả quần áo bị nước biển làm ướt cũng không thèm để ý.

Diệp Cốc Thanh cứ đứng nhìn Hồng Hề Việt chạy nhảy chơi đùa xung quanh mình, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì nụ cười rạng rỡ mà càng thêm căng tràn sức sống. Giờ phút này, Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên cảm thấy muốn buông tha cho cuộc sống hỗn loạn thị phi bên ngoài, cùng Hồng Hề Việt sống ở nơi này cũng là một chủ ý tốt.

Biết rõ Hồng Hề Việt chơi một lúc cũng chưa chán, Diệp Cốc Thanh dứt khoát quay lại, cởi áo ngoài phủ xuống bãi cát hưởng thụ một ngày tắm nắng hiếm hoi. Ngay khi Diệp Cốc Thanh bị ánh nắng phơi đến buồn ngủ, Hồng Hề Việt ở dưới biển bỗng nhiên đề khí bay đến trên người Diệp Cốc Thanh, lười biếng nằm trên người hắn.

Diệp Cốc Thanh sợ Hồng Hề Việt té xuống, vội vươn tay ôm eo y lại, để cho y nằm sấp trên người mình.

“Mệt rồi?” Diệp Cốc Thanh đưa tay vén mái tóc tán loạn của Hồng Hề Việt ra sau, cho dù trên mặt cũng không có biến hóa gì, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ ôn nhu.


“Mới một lúc sao mà dễ dàng mệt được, chỉ là nhìn ngươi nằm đây một mình sợ ngươi nhàm chán.” Nói xong, Hồng Hề Việt cọ cọ ngực Diệp Cốc Thanh, sau đó dùng giọng cực thấp nói: “Tử Khâm, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ?”

Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh đang vuốt ve mái tóc của Hồng Hề Việt không khỏi cong lên khóe môi không trả lời.

Hồng Hề Việt tìm một vị trí tương đối thoải mái trên ngực Diệp Cốc Thanh, ngửa đầu nhìn Diệp Cốc Thanh tiếp tục nói: “Có đôi khi ta thật sự rất sợ, ngươi đột nhiên xuất hiện trong thân thể A Ly, ta rất sợ một ngày kia ngươi bỗng nhiên biến mất khỏi cơ thể này, hoặc là biến thành một người nào đó mà ta không quen biết.”

Nghe vậy, bàn tay vuốt ve tóc Hồng Hề Việt bỗng nhiên dừng lại, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Nếu có một ngày sẽ xảy ra tình huống như ngươi nói, ngươi sẽ làm gì?”

Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, Hồng Hề Việt vốn đang nằm im liền bất chợt ngẩng đầu hung hăng nhìn Diệp Cốc Thanh: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, ta sẽ đích thân giết cái người đã tiến vào cơ thể của ngươi, chờ ngươi trở về.”

“Nếu như ta không trở về nữa?”

“Ta sẽ giết sạch tất cả mọi người, dùng máu của bọn họ để dẫn đường ngươi trở về.”

Lời nói của Hồng Hề Việt, khiến trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi run lên. Nhìn đôi mắt kiên định, Diệp Cốc Thanh âm thầm thở dài, đưa tay ấn đầu Hồng Hề Việt xuống hõm cổ mình.

Đã đến đây lâu như vậy, Diệp Cốc Thanh không nghĩ sẽ trở về. Chỉ là hắn biết rõ cái này không có khả năng. Nên hắn liền tận lực không nghĩ đến vấn đề này nữa. Hôm nay Hồng Hề Việt nói ra suy nghĩ của mình, khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi lo lắng. Nếu như một ngày kia hắn thật sự rời đi, hắn tin tưởng Hồng Hề Việt sẽ làm như vậy.


Trong lúc cả hai đang trầm mặc vì vấn đề nghiêm trọng đó, cách đó không xa truyền đến một trận cười sảng khoái.

“Ha ha ha ha…. Giết nhiều người quá cẩn thận sau này chết đi bị đẩy vào âm tào địa phủ, vĩnh viễn không siêu sinh.”

Hai người đang trầm mặc nghe thấy tiếng cười liền nhanh chóng ngồi dậy, chỉ thấy cách bờ cát khoảng năm sáu thước, một ông lão mái tóc hoa râm đang chân trần vác theo cần câu đi xuống biển.

Lúc này, Hồng Hề Việt đang nhìn người kia với vẻ mặt vô cùng khó coi. Khi nhìn thấy ông lão kia đi chân trần ‘đi bộ’ trên mặt biển, sắc mặt càng khó coi đến cực điểm.

Hồng Hề Việt tự nhận võ công mình không kém, nội lực cũng vô cùng thâm hậu, thính lực so với người bình thường càng tốt hơn một chút. Nhưng khi ông lão khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi này đi qua chỗ bọn họ, bản thân vậy mà không phát hiện được, điều này làm cho Hồng Hề Việt khiếp sợ. Nhưng mà nhìn thấy đối phương ung dung ‘đi bộ’ trên mặt biển, Hồng Hề Việt càng cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

Diệp Cốc Thanh cũng bị hành vi cả ông lão này làm khiếp sợ rồi, nhìn đối phương ung dung tiêu sái ra ngoài chỗ thả lưới hạ lưỡi câu xuống thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Trong lúc hoảng hốt Diệp Cốc Thanh bỗng cảm thấy ngực mình chợt nhẹ, chỉ thấy Hồng Hề Việt lóe lên trước mắt, giống như ánh sáng màu đỏ lao đến chỗ ông lão kia. Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh đứng dậy đuổi theo đã không còn kịp nữa rồi.

Hồng Hề Việt ra tay với ông lão một mặt là do phẫn nộ, một mặt là muốn xem thử rốt cuộc công lực của ông lão kia đạt đến trình độ nào. Nhưng khiến cho Hồng Hề Việt không ngờ tới chính là, mình đã bay tới phía sau ông lão, ông ta vẫn bình thường giống như không cảm thấy gì, mặt mỉm cười đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng dưới cằm. Lúc Hồng Hề Việt cho là mình phán đoán sai định thu tay về, ngón tay ông lão hơi động, Hồng Hề Việt chỉ cảm thấy bả vai tê rần lập tức ngã xuống nước.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh vội chạy qua vớt người lên. Nhìn ông lão vẫn như trước không quay đầu lại: “Lão tiên sinh, vừa rồi là tại hạ quản giáo không nghiêm, xin lượng thứ.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói lời xin lỗi, Hồng Hề Việt mới được kéo lên liền lập tức nói: “Làm gì mà ngươi phải nói xin lỗi với ông ta, rõ ràng là ông ta nghe lén chúng ta nói chuyện trước.”


Hồng Hề Việt nói xong, chỉ thấy cần câu khẽ động, ông lão lập tức quay đầu lại, có chút bất mãn nhìn về phía Hồng Hề Việt đang nổi giận đùng đùng: “Vị bạn trẻ này, ngươi dọa cho cá của lão chạy mất rồi.”

“Ông…”

Thấy Hồng Hề Việt muốn xông lên, Diệp Cốc Thanh vội đưa tay giữ y lại, gật đầu với ông lão nói: “Thật có lỗi, cảm ơn lão tiên sinh vừa rồi chỉ điểm.”

Lão tiên sinh thu lại lưỡi câu, cười tủm tỉm nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt che dấu một tia thưởng thức.

“Vị bạn trẻ này nóng nảy, nhưng ngược lại lão rất thích. Các ngươi là trong đám người đi cùng Tiểu Thấy đến thôn sao? Thế nào, ngốc ở chỗ này có quen không?”

“Nơi  này rất tốt, chính là đường đi hơi kém.”

Trong lời nói của Diệp Cốc Thanh có ẩn ý chuyện Hồng Hề Việt phát hiện buổi sáng, muốn thăm dò thái độ của ông lão một chút, quả nhiên Diệp Cốc Thanh vừa nói xong, ông ta hơi sửng sốt rồi nở nụ cười.

Hồng Hề Việt không phải đồ ngốc, dĩ nhiên nghe ra được ý tứ của Diệp Cốc Thanh. Cho nên chậm rãi yên tĩnh lại, đánh giá ông lão võ công cao cường trước mắt, càng lúc càng cảm thấy đối phương sâu không lường được. Trong đầu y liền hiện lên một người, chính là sư phụ của Liêu Khải Vân.

Hồng Hề Việt thoát khỏi cánh tay Diệp Cốc Thanh, nhìn ông lão kia nghi ngờ hỏi: “Ông là sư phụ của Liêu Khải Vân?”

Nghe vậy, ông lão vừa gật vừa lắc: “Tiểu Thất từ nhỏ đã thích chạy ra ngoài, ta chỉ dạy cho nó mấy chiêu phòng thân, thật ra cũng không thể xem là sư phụ của nó. Ngược lại người bạn trẻ, nếu không phải ngươi quá nóng nảy bộp chộp, lão đây lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ.” Dứt lời, ông lão cất cần câu thở dài nói: “Hôm nay không câu được cá rồi, hai người cứ chậm rãi nói chuyện, lão đi về trước.”


Nói xong ông lão cầm theo cần câu rời đi, lúc đi qua người Diệp Cốc Thanh, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, sau đó nhàn nhã tiêu sái bước đi.

Diệp Cốc Thanh nhìn theo bóng lưng ông ta, cảm thấy người này dường như muốn nói gì đó với hắn, lắc lắc đầu, Diệp Cốc Thanh cho là mình suy nghĩ nhiều rồi.