Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 2: Nam nhân lẳng lơ tận xương

Diệp Cốc Thanh nằm trên giường nhìn nam nhân vẫn hôn mê bên cạnh, nhịn không được nhíu nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện xung hỉ của Diệp gia có chút kỳ quái.

Tuy nói thật sự có khả năng Diệp gia vì con ma bệnh Đại thiếu gia này mà mời một nam nhân đến xung hỉ, thế nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng đem người này chém mấy đao mới đưa vào tân phòng. Nhưng mà, cũng may hắn phát hiện kịp thời, nếu không nam nhân kia có khả năng đặt chân xuống hoàng tuyền rồi.

Nghĩ nghĩ bản thân đã xuyên đến chỗ này, tám chín phần là không trở về được, cũng may không có gì phải bận tâm ở thế giới kia, nhưng khi nghĩ đến chuyện từ nay về sau mình  phải sống cùng một nam nhân, Diệp Cốc Thanh liền cảm thấy chán ghét một hồi. Mặc dù người nam nhân này so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng mà trên thân thể người kia có chỗ thì dư ra chỗ thì thiếu đi, dù xinh đẹp cũng không thể thay đổi được chuyện y là nam nhân thật thụ.

Diệp Cốc Thanh thầm mắng một tiếng, cũng không biết về sau có thể bỏ ‘vợ’ hay không…

Tỉnh lại một lúc lâu, Diệp Cốc Thanh có thể nói là ăn uống đều chưa. Nhìn mấy món ăn cùng trái cây đặt trên bàn, cảm thấy mình càng ngày càng đói. Bởi vì tình trạng của cơ thể mình mình biết, nên Diệp Cốc Thanh vẫn quyết định gọi người.

Trước kia bởi vì có liên quan đến chức vụ, cơ hội Diệp Cốc Thanh cùng người đi ra ngoài hưởng thụ cũng không ít, thế nhưng giống như hiện tại được loại đãi ngộ nằm ở trên giường đút từng miếng từng miếng đồ ăn, đây tuyệt đối  không có. Nhưng mà vẫn có chỗ không được hoàn mỹ, cơ thể này của Diệp đại thiếu gia quá yếu ớt không có tí sức nào.

Sau khi nha hoàn giúp Diệp đại thiếu gia ăn xong, còn cẩn thận lau mặt và tay mới lui ra khỏi phòng. Diệp Cốc Thanh  nhìn lụa đỏ cùng nến đỏ treo đầy khắp phòng, chớp chớp hai mắt, đêm tân hôn của hắn cứ như vậy mà kết thúc?

Cũng vì thân thể có bệnh, không lâu lắm Diệp Cốc Thanh liền chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, hắn thấy được Đại thiếu gia thật sự đang dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn mình, chỉ trích mình không nên chiếm đoạt thân thể của y.


Vẻ mặt bi phẫn cùng đau lòng muốn chết của Diệp đại thiếu gia kia khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của Diệp Cốc Thanh đều khoan khoái dễ chịu, thế là, hắn liền có lòng tốt mà lên lớp giúp đỡ Diệp đại thiếu gia, nói cho y biết cái gì gọi là vật cạnh thiên trạch (*chọn lọc tự nhiên), thích giả sinh tồn (*Yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sống sót phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch. Cá lớn nuốt cá bé.), cái gì gọi là mạnh được yếu thua.

Diệp đại thiếu gia bình thường cửa lớn không ra cửa sau không tới dĩ nhiên không thể trở thành đối thủ của Diệp Cốc Thanh được giới kinh doanh vinh dự gọi là ‘hồ ly nghìn mặt’, cho nên nhìn vẻ mặt đương nhiên của đối phương, Diệp đại thiếu gia tức giận phẩy ống tay áo bỏ đi. Mà Diệp Cốc Thanh nhìn theo bóng lưng của Diệp đại thiếu gia, theo thói quen vân vê ống tay áo trên âu phục của mình, nhưng mà thứ hắn xoa nắn lại là một ống tay áo rộng thùng thình.  Diệp Cốc Thanh sửng sốt nhìn bộ trường bào màu xanh trên người, sau đó liền từ mộng tỉnh lại.

Diệp Cốc Thanh nằm trên giường cho nên không biết hiện tại đã là canh giờ nào, đưa tay vén ra tấm rèm thì trời đã sáng rồi. Nghiêng đầu nhìn về nam thê nhà mình vẫn ngủ say bên cạnh, Diệp Cốc Thanh đưa tay giật giật dây thừng treo ở đầu giường, lập tức tỳ nữ ngày hôm qua cho mình ăn cơm bưng một cái chậu đồng đi đến.

“Đại thiếu gia, hôm nay bên ngoài gió lớn, người còn muốn dậy sao?”

“Dậy a, càng nằm thân thể sẽ càng không thoải mái, đứng dậy đi nhiều một chút.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, tỳ nữ kia thưa một tiếng, quỳ gối trước giường giúp hắn mặc đồ tử tế, sau đó mới đi vào đôi giày bông vải. Cúi đầu nhìn trên người mình tầng tầng lớp lớp áo, Diệp Cốc Thanh rất hoài nghi tí nữa hắn còn có thể đi đứng bình thường được không.

“Người này tại sao vẫn còn chưa tỉnh?” Diệp Cốc Thanh vịn thành giường chỉ vào người áo đỏ đang nằm trên giường mở miệng hỏi.

“Cái này tiểu Thúy cũng không biết, lát nữa liền kêu đại phu tới, Thiếu gia đợi lúc đó rồi hỏi người ta một chút a.”

Tỳ nữ gọi là tiểu Thúy kia đỡ Diệp Cốc Thanh đến trước bàn ngồi xuống, sau khi quay sang giúp hắn rót một tách trà, liền bưng chậu đồng đi ra. Diệp Cốc Thanh nhàn rỗi không có gì làm quay qua đánh giá người nam tử đang mê man trên giường kia, càng xem càng thấy gương mặt này lại ở trên một người nam tử thật sự là có chút phí của trời.


Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay sau đó có hai nam tử trung niên tiến vào, dựa vào ký ức của Đại thiếu gia, Diệp Cốc Thanh biết được người nam nhân biểu tình ôn hòa là cha của Diệp đại thiếu gia, cũng chính là của mình bây giờ, mà người lưng đeo hòm thuốc kia không cần nói cũng biết là đại phu mà tiểu Thúy nhắc đến hồi nãy.

Trước kia Diệp Cốc Thanh là cô nhi không cha không mẹ, lúc này đối mặt với việc có thêm một người cha, thật sự không có cách nào đem hai tiếng ‘phụ thân’ phát ra khỏi miệng. Nhưng mà Diệp lão gia cũng không để ý cái này, hai người vào cửa nhìn thấy Diệp Cốc Thanh ngồi cạnh bàn thì sửng sốt một chút, Diệp lão gia lập tức đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh nhìn nhìn, phát hiện Diệp Cốc Thanh hoàn hảo ngồi trên ghế, không khỏi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.

“Vu đại phu, nhanh xem cho Tử Khâm, xem nó có phải tốt rồi hay không.”

Vu đại phu đáp một tiếng đem hòm thuốc đặt lên bàn, sau đó lấy ra một cái gối bắt mạch để xuống bàn ra hiệu Diệp Cốc Thanh đặt tay lên. Một lát sau, Vu đại phu thu tay về, đưa tay sờ sờ chòm râu dê của mình, trong mắt có chút nghi hoặc.

Thấy thế, Diệp lão gia vội vàng mở miệng hỏi: “Vu đại phu, tình huống của Tử Khâm như thế nào? Hẳn là không có việc gì đi?”

Nghe vậy, Vu đại phu nhìn Diệp lão gia: “Từ mạch tượng xem ra, Đại thiếu gia quả thật đã không còn gì nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là được rồi.”

(*Mạch tượng: Hình tượng mạch ứng lên ngón tay. Bao gồm số lần, quy luật, tình huống dồi dào thông sướng, nhịp mạch nhanh mạnh, hoặc chậm rãi…)

Diệp Cốc Thanh vẫn luôn để ý đến Diệp lão gia và Vu đại phu, nghi hoặc vừa rồi trên mặt đại phu không phải là hắn nhìn không ra, trong mắt người này hiện lên nghi hoặc có nghĩa là đã có chuyện gì lén gạt bọn họ. Đại phu chỉ trả lời như vậy, hiển nhiên là không muốn đem chuyện đó nói ra, Diệp Cốc Thanh không cách nào tìm ra được căn nguyên ngọn nguồn, cho nên chỉ có thể chờ cho sau này hắn tìm được cơ hội.

“Đại phu, còn y? Hẳn là y không có việc gì đi?” Diệp Cốc Thanh chỉ người trên giường hỏi.

“Đại thiếu gia không cần lo lắng, vị công tử này chỉ là bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.” Vu đại phu vừa nói vừa cất gối bắt mạch vào trong hòm thuốc.


“Vậy tại sao y vẫn còn hôn mê chưa tỉnh?” Diệp Cốc Thanh truy hỏi.

“Vị công tử này lúc trước đã từng trúng qua thuốc mê, hơn nữa do mất máu quá nhiều nên vẫn còn hôn mê đến giờ, đợi đến khi dược tính giảm xuống, người cũng sẽ tỉnh.”

Nên nhìn đã nhìn, Vu đại phu liền mở miệng cáo từ. Diệp lão gia để cho gã sai vặt đứng trước cửa dẫn người ra ngoài, mình thì ngồi xuống đối diện Diệp Cốc Thanh.

Tân nương tử từ nữ nhân biến thành nam nhân, chuyện này Diệp lão gia cũng chỉ vừa mới biết đêm qua. Đợi đến khi khách mời trong phủ tản đi, Diệp lão gia gọi Tam di thái – người chịu trách nhiệm chuyện này tới nói chuyện, biết rõ từ đầu đến đuôi, Diệp lão gia tức giận xém nữa ngất đi, lúc này mới dùng gia pháp trừng phạt Tam di thái một phen.

Sau đó, Diệp lão gia thầm vui mừng, may mắn có duyên với nam nhân bị gả thay này, may mắn đứa con cưng của mình đã trở lại…

Diệp lão gia cảm thán xong thì nhìn qua đứa con mang biểu tình nhàn nhạt phía đối diện: “Tử Khâm a, chuyện hôm qua, Nhị nương cùng Tam nương phải xin lỗi con. Thân thể con không tốt, đừng nên tức giận. Còn người này đợi chút nữa sẽ cho người đưa y ra ngoài. Y rất có duyên với con, y vừa đến con liền tỉnh, cũng coi như gián tiếp cứu cho con một cái mạng. Sau này nếu y muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại cha cho y một chút bạc coi như tạ lễ, con xem vậy có được không?”

Nghe Diệp lão gia nói xong, Diệp Cốc Thanh rũ mắt đáp lại: “Tất cả đều do cha làm chủ là được rồi.”

Thấy Diệp Cốc Thanh như vậy, Diệp lão gia cũng không nói gì, hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Diệp lão gia liền rời đi. Không lâu sau, từ bên ngoài đi vào hai gãi sai vặt, một người nâng đầu một người nâng chân chuyển nam nhân hôn mê đang nằm trên giường đến sương phòng bên cạnh.

Uống xong bát thuốc tiểu Thúy mới đưa lên, Diệp Cốc Thanh nhíu mày thiếu chút nữa phun hết ra. Tuy rằng không chịu được mùi vị gay mũi, nhưng vì cái này đối với cơ thể suy yếu hồi phục rất tốt, Diệp Cốc Thanh cũng đành  phải tự an ủi mình tạm thời cứ nhẫn nại trước.

Nằm trên giường nghỉ ngơi một canh giờ, Diệp Cốc Thanh nhìn ra cửa sổ thấy thời tiết hôm nay rất tốt, gọi tiểu Thúy tới giúp mình xỏ giày khoác áo, rồi vịn tiểu Thúy đi ra ngoài.


Vừa mới đứng ở cửa ra vào, một cơn gió lạnh buốt chui vào cổ Diệp Cốc Thanh, lạnh đến nỗi hắn nhịn không được mà run rẩy cả người. Có lẽ tuyết vừa rơi xuống chưa bao lâu, tuyết đọng trong sân vẫn còn chưa tan hết, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, rọi vào Diệp Cốc Thanh khiến hắn không khỏi híp mắt lại. Chờ đến khi thích ứng với tia sáng chói chang này, Diệp Cốc Thanh gỡ tay tiểu Thúy bước qua bậc cửa chậm rãi đi ra ngoài.

Suy cho cùng, Diệp gia cũng là gia đình giàu có, tuy rằng lúc này là mùa đông, nhưng trong sân nhỏ lại được những khóm hoa nở rộ điểm xuyến, khiến nó thoạt nhìn tràn đầy sức sống, bông tuyết trắng tinh đọng lại trên những cánh hoa đặc biệt mềm mại. Nếu không phải gia nghiệp Diệp gia to lớn, làm sao có thể nhàn rỗi làm những thứ này?

Đi vài vòng trong sân, sau đó Diệp Cốc Thanh liền vịn tiểu Thúy trở về, nhưng khi đi ngang qua sương phòng phía sau chỉ nghe thấy từ phòng truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ. Nhớ tới người nam nhân xinh đẹp hơn nữ nhân kia.

Diệp Cốc Thanh đứng ở ngoài cửa sổ, nghe động tĩnh bên trong mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nha hoàn đứng đợi trong gian phòng kia nghe được giọng nói của Diệp Cốc Thanh, vội vàng đi tới mở cửa ra. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh liền cúi đầu bẩm báo: “Công tử,  thiếu nãi… vị công tử kia tỉnh.”

Diệp Cốc Thanh gật đầu, vịn cánh tay tiểu Thúy đi vào sương phòng. Mặt đất trong phòng là một đống lộn xộn, Diệp Cốc Thanh ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân trên giường cười đến phong tình vạn chủng, mặt mày như xuân thì không khỏi rùng mình một cái.

“Sao lại như thế này? Trong phòng lộn xộn thành như vậy sao các ngươi còn không gọi người đến dọn dẹp lại một chút, các ngươi vậy mà gọi là  chiêu đãi khách nhân sao?!”

Diệp Cốc Thanh lớn tiếng nói, người trên giường liền ngồi dậy, có lẽ đụng phải miệng vết thương trên người, chỉ thấy y che ngực nhíu mày, sau đó dựa lưng vào thành giường.

“Khách nhân? Vừa rồi còn không phải gọi ta là Thiếu nãi nãi sao?” Nói xong, người nọ liền cao thấp đánh giá Diệp Cốc Thanh, tiếp tục nói: “Ngươi là ai? Bọn họ bảo ta là thiếu nãi nãi, ngươi không phải là thiếu gia nhà này đi?”

Diệp Cốc Thanh gật đầu, người nọ cười xùy một tiếng: “Ôi, vận khí của ta thật đúng là xui xẻo, bị người ám toán còn không nói, còn bị gả cho một con ma ốm bệnh tật liên miên, nhưng mà nhìn bề ngoài của ngươi không tệ, chúng ta là vợ chồng cũng không phải là không được, chẳng qua là…” Nói xong, người nọ di chuyển mắt nhìn xuống nửa người dưới của Diệp Cốc Thanh. Trong mắt đều là hoài nghi khiến cho Diệp Cốc Thanh vô cùng căm tức.


Từ cổ chí kim,  kẻ xem thường người khác phần lớn đều sẽ kết thúc một cách thảm hại, tuy rằng thân thể này của Diệp Cốc Thanh yếu ớt, nhưng là tuyệt đối dùng được! Cởi quần áo ra nhất định sẽ làm cho hỗn đản trước mặt này nhìn với cặp mắt khác xưa!!

Phát giận xong Diệp Cốc Thanh đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn là không muốn cùng một chỗ với người nam nhân này, phía dưới của mình lớn hay không lớn, quản cái rắm!