Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 7: Dưới rào (05)

Editor: Thu Lệ

Từ đó về sau, Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước dần dần trao đổi nhiều hơn, tuy rằng vẫn chỉ giới hạn ở những câu đối thoại thông thường, nhưng so với lúc trước, rốt cuộc đã có điều tiến bộ.

Thẩm Tự Chước cũng dần dần bắt đầu về nhà ăn cơm tối, mỗi lần đều sẽ gửi tin nhắc báo trước cho Đàm Như Ý biết. Đàm Như Ý vốn cảm thấy Thẩm Tự Chước là người khó đến gần, có lẽ là do ánh mắt lạnh lùng hôm gặp mặt lần đầu tiên đã khiến cho cô có chút đề phòng, sau lần chung đụng đó, làm gì cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm để tránh bị người ta ghét. Nhưng bây giờ, cô lại có chút bắt đầu tin tưởng vào lời nói của ông cụ Thẩm, anh chỉ là nhìn có chút dọa người thôi.

Lúc trước, bức bình phong chắn ngang giữa hai người đã bị rách một cái lỗ, dần dần có khuynh hướng băng tiêu tuyết tan. Mà thời tiết ở Sùng Thành, cũng kéo dài theo những ngày tốt đẹp này, nhiệt độ ngày một cao lên.

Lại đến chủ nhật, như thường lệ, Đàm Như Ý cùng Thẩm Tự Chước trở về thăm Ông cụ Thẩm, đi xuống dưới lầu mới phát hiện cây đào trước tiểu khu đã nở hoa, sáng rực cả một góc trời, tổ điểm lên những chiếc lá xanh biếc, thật giống như thiếu nữ đang đỏ mặt.

Hai người lái xe đi. Xe của Thẩm Tự Chước là một chiếc Land Rover màu trắng bạc, đối với xe, Đàm Như Ý không có nghiên cứu gì, chỉ nhớ rõ người bạn cùng phòng khuyên cô “Thiếu nữ nào không có tuổi xuân” thường nói, đàn ông không lái BMW, phụ nữ không lái Farad, nói hai loại d/đ;l;q"d xe này quá bình thường cho tới quá tục khí, hơi có chút cố làm ra vẻ tiểu thuyết ngôn tình, đều khinh thường với viết hai loại xe này. Đại khái là mưa dầm thấm đất, hiện tại mỗi lần Đàm Như Ý ngồi trong xe Thẩm Tự Chước, luôn luôn phản xạ có điều kiện muốn bạn khen bạn cùng phòng “Kiến giả độc đáo.”

Lộ trình ba mươi phút, không biết người nào mở đầu trước, hai người trò chuyện câu được câu không. Đàm Như Ý biết Thẩm Tự Chước học đại học kiến trúc, khi còn bé thường hay đi chung với chú ba của anh, còn học được chút tay nghề thợ mộc.

Về tình huống nhà mình, Đàm Như Ý chỉ nói vài chuyện linh tinh. Thực ra cô không quá vui lòng nhắc tới chuyện của mình, mỗi lần nói đến cảm thấy đầy khổ sở. Vừa sợ nhận lấy đồng cảm của người khác, vừa sợ những... tháng năm chịu tội đó sẽ dâng lên ám ảnh cặn bãn trong lòng.

“Học sư phạm là bởi vì không cần đóng học phí, nếu không ba tôi sẽ không cho phép tôi đi. Ông ấy không đóng nổi tiền, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào động đến tiền của ông ấy.” Đàm Như Ý nắm ngón tay, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, giọng nóibình thản, như đang nói đến chuyện của người khác.

Thẩm Tự Chước trầm mặc một hồi, “Vẫn không thấy cô nhắc đến mẹ cô.”

“À…” Đàm Như Ý nở nụ cười, “Đã rời khỏi cha tôi, chắc bây giờ bà ấy đang sống rất tốt.”

“Ly hôn?”

“Không phải......” Đàm Như Ý cân nhắc dùng từ một chút, “Chỉ là ra đi, hiện giờ tôi cũng không biết bà ấy đang ở đâu.” Khi còn bé thường nghe người ta nghị luận là, mẹ mày đã “Chạy theo người đàn ông khác“. Lúc tuổi nhỏ còn có chút oán hận, cảm thấy bà bỏ nhà bỏ con, không hề có trách nhiệm. Nhưng hơn mười năm qua, Đàm Như Ý dần dần hiểu bà ấy hơn. Cuộc sống như nước đọng, vừa uất ức lại gặp phải người đàn ông hở động là đánh, bà là người phụ nữ xinh đẹp, vừa cần cù vừa thông minh, tại sao không nên theo đuổi cuộc sống tốt hơn chứ?

“Chuyện khi nào?”

“Lúc tôi mười tuổi.”

Thẩm Tự Chước không nói chuyện nữa, đề tài này cũng liền không bệnh mà mất. Có lúc tùy tiện an ủi lại càng thêm xúc phạm, Đàm Như Ý có chút cảm kích Thẩm Tự Chước im lặng đúng lúc.

Xe rất nhanh đã tới lầu dưới nhà ông cụ Thẩm, Thẩm Tự Chước đậu xe xong, Đàm Như Ý đi theo phía sau anh lên lầu. Đi tới lầu ba, chạm mặt một ông lão đang chống gậy đi xuống, Thẩm Tự Chước lập tức chào hỏi: “Ông nội Trần.”

“Tiểu Thẩm à, vợ chồng son cùng về nhà hả?” Ông lão cười híp quan sát hai người một cái, “Lão Trầm còn nói, cả ngày ngồi ở nhà nhàm chán chết đi được, các con nhanh đi trò chuyện với ông ấy.”

Thẩm Tự Chước đáp lời “Dạ!”, lại dặn dò: “Ông xuống lầu chậm một chút.”

Đàm Như Ý không khỏi nhìn Thẩm Tự Chước một cái, trên mặt anh vẫn không có nét vui vẻ, nhưng lại có thể nói ra lời quan tâm thỏa đáng và thành khẩn.

Thẩm Tự Chước có một chìa khóa, trực tiếp mở cửa đi vào gọi một tiếng bên trong, bên trong tiếng ti vi bỗng nhiên nhỏ lại, ông cụ Thẩm lớn tiếng kêu: “Mau vào!” Ông chống gậy đứng dậy khỏi ghế sa-lon, run lẩy bẩy đi về phía trước hai bước, trên mặt nở nụ cười, chào hỏi Đàm Như Ý, “Như Ý, con đã đến rồi.”

Đàm Như Ý vội vàng đổi dép tiến lên đỡ lấy ông cụ Thẩm, “Ông nội, ông cứ ngồi là được rồi, kẻo ngã xuống.”

Thẩm Tự Chước đi tới, nhìn bốn phía một cái, “Bà nội đâu?”

“Đi khiêu vũ.”

Đàm Như Ý đi giúp ông cụ Thẩm rửa quả táo, cắt thành miếng nhỏ, đựng trên cái khay đã rửa sạch rồi bưng tới, ông cụ Thẩm nói: “Đừng...... không cần phiền phức, ngồi xem...... TV đi.”

Đàm Như Ý ngồi xuống bên cạnh ông cụ Thẩm, như thường lệ, cùng ông nói một số chuyện về công việc gần đây, mặc kệ lông gà vỏ tỏi cỡ nào, ông cụ Thẩm đều nghe hết sức vui mừng. Trong lúc vô tình, một khay táo đã ăn hết rồi, bà cụ Thẩm khiêu vũ ở bên ngoài cũng trở về.

Chào hỏi xong, Bà cụ Thẩm đi tới nhà bếp, vừa đi vừa nói: “Như Ý, con cứ ngồi nói chuyện phiếm với ông nội, hôm nay giúp việc xin nghỉ, bà phải đi làm cơm trưa.”

Đàm Như Ý vội vàng đứng dậy nói: “Để con làm cho bà nội.”

“Này, con là khách, sao có thể để cho con làm.”

Đàm Như Ý đi theo vào phòng bếp, nhận lấy chén gạo trong tay bà cụ Thẩm, “Để con làm cho bà nội, con nấu cơm nhanh lắm, chỉ cần bà đừng ghét bỏ ăn không ngon là được.”

Bà cụ Thẩm cười nói: “Làm sao lại chê chứ, bà ước gì có thể trộm chút rảnh rỗi nữa là.”

Bà cụ Thẩm ở lại phòng bếp giữ đỡ Đàm Như Ý một tay, cùng cô nói chuyện phiếm giải buồn, “Như Ý, sống chung với Tự Chước chúng ta tốt chứ?”

Đàm Như Ý cười cười, “Tốt lắm ạ.”

“Thằng nhóc này chính là đứa không thích nói chuyện, rất khó hiểu, nhưng thật ra nếu con nói gì thì lại nghe rất nghiêm túc, cũng sẽ để ở trong lòng. Năm ngoái, có lần bà chỉ nói một câu hay đau lưng, qua mấy ngày thì nó tặng cho bà cái ghế mát-xa.” Bà cụ Thẩm vừa lựa d/đ;l;q"d đậu cô-ve, “Lúc nó học tiểu học thì ba mẹ nó ầm ĩ sống riêng, suốt ngày nhốt trong nhà gây gổ. Chuyện như vậy ông bà cũng không biết, sau đó chuyện ầm ĩ lớn, ngược lại nó còn làm công tác tư tưởng cho ông bà nữa.”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút.

“Thằng nhóc này thông minh, cũng có chút trưởng thành sớm, không giống với những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự nhà người khác.” Bà cụ Thẩm thở dài, “Lúc nó học cấp hai, ba mẹ nó chính thức ở riêng, mẹ nó đi Nam Phương, cha của nó lại bận rộn công việc, hơn nửa thời gian nó đều ở cùng ông bà.”

Đàm Như Ý chợt nghĩ đến lúc ấy cô đã chỉ trích Thẩm Tự Chước “Ngu hiếu”, nhất thời có chút hối hận miệng mình không lựa lời. Nếu lập trường đảo ngược, ông nội mình xảy ra chuyện, chẳng lẽ cô sẽ không lựa chọn giống như Thẩm Tự Chước sao?

“Thành tích lại tốt, chưa bao giờ gây họa. Lúc ấy học đại học, cha của nó để cho nó ra nước ngoài học, anh chỉ nói một câu, ‘Ông nội bà nội ai chăm sóc?’” Bà cụ Thẩm cảm khái, “Đứa nhỏ này, chính là quá tỉnh tâm, ngược lại làm cho người ta lo lắng. Ông nội luôn nói tính tình nó có chút lạnh nhạt, nhưng thật ra nó là người chỉ biết cố chấp đối với chuyện mình đã nhận định, nếu con được nó thừa nhận, nó sẽ thật lòng đối xử tốt với con. Bà sinh ba đứa con trai, cháu nội của con trai lớn cũng đã học lớp 5 tiểu học rồi, nhưng mỗi tuần đều kiên trì trở về thăm bà và ông nội, cũng chỉ có một mình Tự Chước.”

Đàm Như Ý yên lặng lột lá cây cải trắng trong tay, không lên tiếng. Rau quả Như Ngọc, lột ra từng miếng, lộ ra phần đọt non trong suốt bên trong.

Bà cụ Thẩm cười một cái nói, “Dĩ nhiên, bây giờ lại thêm một người là con. Bà vẫn luôn nói với ông nội, đều là là người nửa thân thể đã xuống mồ, cũng không có gì phải quan tâm. Nhưng trong những đứa cháu nội, ông bà nhớ nhất cũng chỉ có Tự Chước. Bây giờ cũng đã kết hôn, nỗi băng khoăn cũng coi như đã xong hơn phân nửa, nếu như lúc sống còn có thể nhìn thấy con của các con ra đời, vậy đời này ông bà đã thật sự là hạnh phúc không tiếc, trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng phải mời Mạnh bà uống một ly rượu mừng.” Nói xong, chợt nhỏ giọng, cười hỏi, “Như thế nào, con và Tự Chước...... Đã có tin tức gì chưa?”

Đàm Như Ý nhất thời quẫn bách không dứt, hai bên tai cũng thiêu cháy theo, “Bà nội...... Chuyện này, không thể nóng nảy được.”

Bà cụ Thẩm cười ha hả, “Không nóng nảy không nóng nảy, bà chỉ hỏi một chút thôi!” Lấy đậu co-ve bà đã chọn xong đi rửa sạch, “Tuổi trẻ các con bây giờ, cũng không muốn sinh con sớm như vậy, bà hiểu được.”

Dưới sự chuẩn bị của Đàm Như Ý, một bàn lớn đầy món ăn rất nhanh đã được lên bàn, bà cụ Thẩm nếm thử một đũa, khen không dứt miệng, “Ăn ngon, so với giúp việc bà mời tới thì ngon hơn nhiều, ông nội tụi nhỏ nếm thử một chút, xem có mùi vị của quê hương không?”

Ông cụ Thẩm chậm rãi gắp một đũa cọng hoa tỏi xào thịt, đưa vào miệng nhai một hớp, lúc này mới giơ ngón tay cái, “Ăn ngon!”

Đàm Như Ý vội nói, “Nếu ông nội thích ăn, sau này mỗi khi con tới cứ để con làm ạ!” Cô cười một cái nói, “Con không có sở trường gì, chỉ có nấu ăn là có được chút bản lĩnh.”

“Haiz, đừng nói như vậy!” Bà cụ Thẩm múc nửa chén canh cá cho ông cụ Thẩm, “Con còn trẻ như vậy, tính tình ôn hòa lại kiên định, là một người dễ sống chung.” Bà quay đầu nhìn Thẩm Tự Chước một cái, “Đúng không, Tự Chước?”

Đàm Như Ý cũng nhìn sang theo, không dám nhìn lâu, vội cúi đầu dùng bữa, lại nghe yên lặng một cái chớp mắt, Thẩm Tự Chước nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Đàm Như Ý nhất thời bị sợ đến chiếc đũa run lên