Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 34: Sống chung (14)

Edit: Thu Lệ

Một giáo viên bên cạnh không khỏi hâm mộ, cười nói: "Vừa hoa hồng đỏ, vừa hoa hồng trắng, sinh nhật cô giáo Đàm thật đặc sắc."

Đàm Như Ý có chút xấu hổ, Bùi Ninh tặng cho cô bó hoa này giống như phỏng tay, khiến cô chỉ muốn ném vào thùng rác thật nhanh.

Trở lại bàn làm việc của mình, cô giáo Mã cười hỏi: "Sao lại có hai bó hoa, là ai tặng vậy?"

"Một bạn học thời đại học." Đàm Như Ý không muốn nhiều lời.

"Vừa chi cẩm chướng vừa Hồng Đậu, người bạn học thời đại học này nhớ nhung cô khá sâu đấy." Cô giáo Mã nửa đùa nói.

Người nói vô ý, người nghe lại có lòng. Sinh nhật vốn nên là ngày vui vẻ, nhưng trong lòng lại giống như có một đóa mây đen đè ép nặng nề. May là đã có hẹn trước với Thẩm Tự Chước sẽ cùng ăn cơm tối, Đàm Như Ý nhìn kỹ mười một nhánh hoa hồng, tâm trạng nhất thời lại kích động.

Gần tới cuối học kỳ nên thời gian lên lớp ít đi, giờ ngữ văn của Đàm Như Ý thường bị mấy giáo viên khác mượn mất, tình huống như thế là bình thường ở THCS và THPT, tuy nói không còn cách nào nhưng cũng dẫn đến nhàn rỗi. Dù sao cũng không có việc gì làm nên cô ở trong phòng làm việc muốn nộp cho tòa soạn báo một bản thảo.

Vậy mà gần tới giờ tan việc, Đàm Như Ý lại nhận được điện thoại của Thẩm Tự Chước bảo là sẽ tới đón cô trễ một chút. Giọng nói của Thẩm Tự Chước rất gấp gáp, từ trong điện thoại có thể lờ mờ nghe thấy cảnh tượng ồn ào. Đàm Như Ý vội hỏi, "Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì?"

"Là Đường Thư Nhan!" Thẩm Tự Chước nhỏ giọng nói, "Cô ấy bị viêm ruột thừa, mới ra khỏi phòng phẫu thuật." Dừng một chút, trấn an nói, "Chờ thu xếp xong anh sẽ đến tìm em ngay."

Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, "Mọi người ở bệnh viện nào?"

Lúc Đàm Như Ý chạy tới bệnh viện, Đường Thư Nhan đã chuyển đến phòng bệnh. Cô ta nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trắng bệch, hốc mắt có một vòng đen nhánh nhàn nhạt. Nghe tiếng động nhấc nhấc mí mắt, nhìn Đàm Như Ý một cái rồi đóng chặc lại.

Đàm Như Ý để bó Bách Hợp mua dưới lầu xuống, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tự Chước, "Tình huống như thế nào?"

"Đã không sao rồi." Thẩm Tự Chước nhỏ giọng trả lời.

Đường Thư Nhan chợt nhẹ giọng mở miệng: "Lão Thẩm, gọi điện thoại cho chị họ giúp tôi." Cô ta cât giọng suy yếu, giơ ngón tay chỉ vào túi xách để bên cạnh, "Điện thoại di động ở trong túi."

Thẩm Tự Chước gật đầu một cái lấy điện thoại di động của cô ta đi ra khỏi phòng bệnh, tiện thể nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại Đàm Như Ý và Đường Thư Nhan, không khí có chút ngột ngạt tản ra mùi thuốc, Đàm Như Ý mở cửa sổ ra một khe hở để gió đêm thổi vào.

Đầu kia trên giường bệnh Đường Thư Nhan chợt nói: "Hôm nay là sinh nhật cô à?"

Đàm Như Ý xoay người lại cười cười: "Ừ."

Ánh mắt Đường Thư Nhan liếc nhìn bên cạnh hỏi: "Có thể rót giúp tôi chút nước không?"

Đàm Như Ý không biết cô ta vừa mới phẫu thuật có thể uống nước hay không, đành ngồi xuống bên giường, dùng tăm bông sạch nhúng vào nước thấm ướt đôi môi khô khốc của cô ta.

Một lát sau, Thẩm Tự Chước gọi điện thoại về, "Chị họ cậu nói sẽ đến ngay."

Đường Thư Nhan nhắm lại mắt, "Vậy cậu và cô Đàm hãy về đi, không nên trễ nãi sinh nhật của cô ấy." Đàm Như Ý vội nói: "Không quan trọng, sinh nhật cũng không phải chuyện gì gấp gáp."

Thẩm Tự Chước lặng lẽ cầm tay Đàm Như Ý nói theo: "Chờ chị họ cậu đến rồi bọn tôi sẽ đi."

Ngồi một lát, y tá tới gọi người đi làm vài thủ tục. Thẩm Tự Chước đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Đàm Như Ý, nhẹ nói: "Em ngồi đây một lát nhé!"

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, nhìn ra ngoài từ cửa sổ, đối diện chính là tòa nhà cao tầng sáng chói. Đường Thư Nhan xuất thần nhìn một hồi, không biết sao lại nghĩ đến lúc mới cùng Thẩm Tự Chước gây dựng sự nghiệp.

Khi đó phòng công tác mới có năm người, mướn một gian phòng làm việc nhỏ. Bàn làm việc, vật dụng thiết kế, máy vi tính, sách chất thành đống, tất cả đều đặt ở trong phòng làm việc. Một người phải làm công việc của ba người, mặc dù như vậy vẫn thường thường phải bận rộn đến đêm khuya yên tĩnh. Thói quen ăn uống không quy luật của cô đã hình thành từ lúc đó, cho tới hôm nay một khi bận rộn là lại quên ăn cơm.

Nhưng lúc đó cho dù bận rộn đi nữa thì trong lòng đều rất vui vẻ, cảm giác tiền đồ sáng lạng, tương lại với Thẩm Tự Chước cững bừng sáng. Hôm nay cũng bận rộn nhưng lại không biết mục đích bận rộn là gì, không biết bận rộn đến khi nào mới kết thúc.

Có lần bọn họ nhận một đơn hàng lớn phải thức đêm tăng ca, nhìn quang cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ tối đi từng chút từng chút, bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xe hơi qua lại. Cô và Thẩm Tự Chước, chia nhau ngồi ở hai đầu của bàn máy tính, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó lại chuyên tâm làm việc của mình. Đến ba giờ sáng, hai mắt cô mệt mỏi phình to buồn ngủ đến muốn khóc, đành nói với Thẩm Tự Chước, "Không được, tôi sắp chết rồi, tôi phải ngủ một lát."

Nói xong liền bỏ chuột ra nằm trên bàn làm việc. Suy nghĩ nhanh chóng hỗn độn, trong mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Tự Chước kéo ghế ra, ngay sau đó có một cái áo khoác thật mỏng choàng lên người mình, mang theo hơi thở quen thuộc.

Chỉ ngủ nửa giờ, cánh tay cô đã tê dại tỉnh lại từ trong giấc mộng. Ở phí đối diện, Thẩm Tự Chước vẫn nhìn chằm chằm máy vi tính, cô xuất thần nhìn một hồi, cho đến khi ánh mắt của Thẩm Tự Chước liếc tới, hỏi cô: "Đã tỉnh rồi hả? Có muốn ăn chút gì không?"

Đường Thư Nhan duỗi lưng một cái, "Không ăn, mau chóng làm cho xong thôi."

Đến bốn giờ sáng, cuối cùng cũng làm xong tất cả, Đường Thư Nhan dựa lưng vào thành ghế, đang đắp áo khác của Thẩm Tự Chước, dùng môt tư thế vô cùng không thoải mái ngủ một giấc. Thật ra thì cũng không ngủ được bao lâu, rất nhanh trời đã sáng choang, bọn họ còn phải mang theo thiết kế thành phẩm đi gặp khách hàng. Tám giờ rưỡi đi gặp khách hàng, mười giờ rưỡi phương án chính thức thông qua, lúc đi ra khỏi cửa phòng họp, Thẩm Tự Chước nhìn cô cười cười nói: "Có cậu thật tốt."

Đường Thư Nhan hiểu rõ con người của Thẩm Tự Chước, bốn năm đại học, ba năm nghiên cứu sinh cũng không thấy anh từng có mập mờ với kỳ ai, cũng không thấy anh sớm mê muội trong mấy bụi hoa giống như những nam sinh khác. Cho nên câu nói “Có cậu thật tốt" thật ra chỉ là cảm khái trong lúc tâm trạng anh đang vui vẻ mà thôi. Nhưng chỉ có điều vì một câu nói như vậy đã khiến lòng dạ trống rỗng của Đường Thư Nhan sinh ra lòng can đảm, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu hiểm trở cũng nhất định sẽ cùng anh bước tới.

Vậy mà cô đã quên mất một điều, giữa nam và nữ làm gì một tình bạn trong sáng? Nếu như trong lòng của một trong hai bên có quỷ thì khó có thể duy trì quan hệ như vậy. Mặc dù trong nháy  mắt đã lấy được thăng bằng thì đến cuối cùng vẫn bị biến số không thể kháng cự đánh vỡ.

Bên cạnh đó, cô cũng quên mất một điều, mặc dù Thẩm Tự Chước là một người nhạt nhẽo nhưng cũng sẽ yêu người trước mặt này.

Đường Thư Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói với  Đàm Như Ý  đang yên lặng cúi đầu ngồi ở mép giường: "Thật hâm mộ cô."

Đàm Như Ý sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thư Nhan. Người phụ nữ trước mặt hoàn toàn không còn dáng vẻ của người gây sự với cô lúc trước mà chỉ toàn là mệt mỏi. Cũng không biết có phải do bị bệnh hay không mà khiến cô tạm thời tháo áo giáp xuống.

Nhưng nếu nói đến hâm mộ thì sao cô lại không ham mộ Đường Thư Nhan chứ, có thể bên cạnh Thẩm Tự Chước từ lúc hai bàn tay trắng cho tới công thành danh toại như bây giờ.

Đàm Như Ý cúi đầu, đùa bỡn ngón tay của mình: "Cô Đường, thật ra thì tôi vẫn có một nghi vấn. Chuyện cô thích anh Thẩm, cô đã chính miệng nói cho anh ấy biết chưa?"

Đường Thư Nhan không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.

"Cô và anh Thẩm biết nhau gần mười năm, làm sao lại không hiểu tính tình của anh ấy. Anh ấy là một người lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ người khác, nếu như cô từng nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ, mặc kệ anh ấy có thích cô hay không cũng sẽ không ngông cuồng cho qua mà nhất định sẽ tìm một cách giải quyết vẹn toàn."

Qua hồi lâu, Đường Thư Nhan mới mở miệng nói: "Tư tưởng của cô thoáng thật đấy. Chỉ có điều dù sao thì đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều." Mặc dù giọng nói của cô rất yếu ớt nhưng nói đến câu sau cũng không quên mang theo chút châm chọc.

Đàm Như Ý cũng không tức giận, "Tôi vẫn cảm thấy cô nên nói cho anh Thẩm biết."

Nói dễ vậy sao? Trong mười năm qua không chỉ một lần muốn chấm dứt lừa mình dối người. Nhưng tình bạn mười năm giữa cô và Thẩm Tự Chước, có tình nghĩa bạn học, có ân nghĩa nâng đỡ nhưng chỉ riêng tình yêu nam nữ là không có. Chỉ vì chút xíu tâm tư của mình má bảo cô lấy tình bạn mười năm ra làm tiền đánh cuộc, cho dù cô lấy khí thế trước nay chưa từng có cũng không thể xuống tay được. Đây là một trận đánh cuộc mà cô không dám hạ cái.

Cô cũng đã từng thử lui tới với đàn ông khác, nhưng mỗi lần cảm giác mới mẻ ba tháng vừa qua, cũng chỉ còn dư lại khô khan và phiền muộn. Mà cô càng thấy khinh bỉ mình, là một người hèn nhát lại thích trốn chạy. Vừa quyết định cứ sống như vậy với một cuộc tình không có kết quả, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không ngừng sinh mộng tưởng.

Cũng cũng có lúc bị Thẩm Tự Chước nhìn thấu, mà cô đã học được mặt không đổi sắc dùng nhiều loại đàn ông làm bia đỡ đạn lấp liếm cho qua. Có thể kéo một ngày hay một ngày, giống như một bệnh nhân ung thư nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch, ánh mắt thương hại bốn bề, nói cho cô biết không còn nhiều thời gian, mà cô vẫn muốn bịt lấy lỗ tai làm như không nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Cho nên đối với Đàm Như Ý, cô đâu chỉ hâm mộ, quả thật đố kị đến trăm móng nạo tâm(*). Một người phụ nữ không phát triển về mọi phương diện như vậy lại có thể dễ dàng lấy trái tim mà cô cầu xin mười năm không được.

(*): Một trăm móng vuốt trái tim: Mô tả một người bối rối không chắc chắn.

Đang nói chuyện, Thẩm Tự Chước cầm hóa đơn viện phí trở lại, đi theo phía sau là chị họ của Đường Thư Nhan.

Chị họ nói cám ơn liên tục, "Hai người còn chưa ăn tối phải không? Mau về đi, Thư Nhan giao cho tôi là được."

Thẩm Tự Chước chuyển lại những lời dặn dò của y tá cho chị họ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thư Nhan với sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi lại tới thăm cậu."

——

Hiện giờ đã qua thời gian đặt nhà hàng trước rồi. Đàm Như Ý cũng không có ý định ăn bên ngoài nên tiến lên khoác tay Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm, chúng ta về nhà ăn có được không?"

Sau khi về đến nhà, hai người cũng đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Thẩm Tự Chước không đành lòng để Đàm Như Ý vất vả nữa nên nói, "Nếu không đi siêu thị mua hai gói mì ăn liền, bữa tiệc sinh nhật để ngày mai bổ sung nhé!"

Đàm Như Ý cười lên, "Làm sao không biết xấu hổ mà cho anh ăn mì ăn liền." Nói xong đeo tạp dề lên đi vào phòng bếp. Chỉ mất hai mươi phút, Đàm Như Ý đã bưng ra hai bát mì lạnh. Mì sợi bình thường, sau khi luột chín thì trần qua nước lạnh, trộn lẫn lên cùng chút ít dầu vừng, cắt sợi dưa chuột và cà chua đỏ tươi, sau đó rắt đậu phộng đã giả nát lên, lại rắt thêm ít mè nữa. Màu sắc hồng hồng xanh xanh, hương thơm tỏa ra bốn phía, vừa nhìn đã làm cho người ta rất động lòng.

Đàm Như Ý đang muốn di chuyển, Thẩm Tự Chước đã cản tay cô lại, "Chờ một chút." Nói xong móc một chiếc hộp màu đen từ trong túi ra, "Anh không khéo chọn quà, đừng chê nhé!"

Đàm Như Ý mở hộp ra, là một sợi dây chuyền bạch kim mảnh khảnh, được ghim trên đáy hộp nhung màu đen, ánh sáng nhạt lóe lóe nhìn rất đẹp nhưng lại không khoa trương. Cô vội cầm lên tay quan sát tỉ mỉ, sau đó đưa cho Thẩm Tự Chước: "Anh Thẩm, đeo lên giúp em đi."