Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 71-2: Cơ hội cuối cùng (2)

Editor: dohuyenrua

"Cậu chờ tớ một chút, tớ hơi đau bụng, tớ đi vào phòng vệ sinh." Tiết Cầm Cầm nói xong cầm cái túi rời đi.

Mà Tô Nhan chỉ cúi đầu nhìn bắp chân mình nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Trình Tự Cẩm, một lần cuối cùng, không phải là cho anh cơ hội, mà là cho chính tôi một cơ hội cuối cùng."

Tiết Cầm Cầm trốn vào phòng vệ sinh lấy điện thoại di động ra gọi cho số của Trình Tự Cẩm.

"Này? Trình Tự Cẩm?"

" Tiết tiểu thư."

"Tôi gọi tới là muốn nói cho anh biết, Nhan Nhan đã quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng, tôi hi vọng anh có thể nắm thật chắc, nhưng tôi cũng nói cho anh biết, tôi không phải vì anh, tôi chỉ vì Nhan Nhan, tôi không muốn làm cho cô ấy thương tâm buồn rầu, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh làm cho cô ấy bị thương, bất cứ giá nào tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt."

Tiết Cầm Cầm nói xong, đầu kia không có động tĩnh một lát.

"Này?"

Tiết Cầm Cầm nhìn di động biểu thị gọi điện thoại, đang suy nghĩ nói cái gì, phát hiện đối phương vừa mới ngắt.

"Đây là người nào à, khốn khiếp, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói? Sớm biết sẽ không mật báo cho anh."

Lúc này Tiết Cầm Cầm còn chưa biết, vì cái thứ gọi là cơ hội này, không lâu sau sẽ làm Tô Nhan đau khổ, không chỉ là đau lòng, mà là hết hy vọng.

" Nhan Nhan, tin tức này đã thông qua Trình tổng ngầm đồng ý thật không?" Tô Nhan nhận được cuộc gọi của A Ken, câu nói đầu tiên của anh là nói như vậy.

"Tin tức gì?"

"Hai người các cô ở bên đường, Trình tổng hứa hẹn nói muốn cưới cô đó, là buổi sáng hôm nay."

Tô Nhan nghe nói, nhíu mày lại, nhanh như vậy đã bị lộ, cô biết, truyền thông đó dám làm lộ ra nhanh như vậy, chứng tỏ anh cũng không làm cái gì với đám phóng viên của toà soạn báo kia, cũng có thể nói là, vốn anh chính là hi vọng bị lộ ra.

"Nhan Nhan, chúng ta ăn..."

"Cầm Cầm, tớ có việc phải đi rồi, cậu ăn một mình đi." Tô Nhan nói xong đã đứng dậy mang theo kính rời khỏi phòng thuê để lại một mình cô ấy trừng mắt.


Khoé môi giật giật , "Cậu cũng đi rồi, tớ còn ăn cái gì, ăn không nổi ..."

Nói xong, đã lấy túi rời khỏi phòng thuê, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

" Tiểu thư, xin dừng bước."

"Hả? Làm sao vậy?"

"Tiểu thư, khi nào các cô gọi món ăn?"

Tiết Cầm Cầm nhíu mày, nhìn nữ nhân viên phục vụ trước mắt nói: "Chúng tôi có việc, cho nên hôm nay sẽ không ăn." Nói xong, đã xoay người rời đi, lại bị ngăn lại.

"Rất xin lỗi, tiểu thư, vì các cô nói muốn dùng phòng thuê, nhưng các cô không gọi món ăn, lúc này phòng thuê của nhà hàng đã đầy, nhưng bây giờ cô còn nói không ăn, chúng tôi mất khách hàng."

Tiết Cầm Cầm nghe thế xem như hiểu rõ ý của bọn họ rồi, cười lạnh một tiếng nói: "Cho nên, ý của các cô là, thế nào tôi cũng phải ăn sao?"

" Tiểu thư, chúng tôi không có ý này, chỉ là chúng tôi thật sự mất rất nhiều khách hàng, ngài lại rời đi, đây..."

Tiết Cầm Cầm cười nịnh nói: "Cho nên, hôm nay tôi không ăn các cô sẽ không cho tôi đi đúng không?"

"Không phải, chúng tôi..."

"Không phải các cô có ý này thì là có ý gì? Hai người bạn của tôi có việc phải đi, chẳng lẽ cô muốn một mình tôi ăn ở phòng thuê sao?" Tiếng nói của Tiết Cầm Cầm hơi lớn, cô tức giận.

"Tiểu thư, nhưng ngài làm chậm trễ việc buôn bán của chúng tôi."

"Tôi không ăn làm sao?" Mặt Tiết Cầm Cầm thay đổi, mặt lạnh tiếng nói khinh thường nhìn nữ nhân viên phục vụ.

"Sao lại thế này?" Nghe được tiếng động, quản lí đại sảnh vội vàng chạy tới.

"Quản lí, vị tiểu thư này định thuê phòng riêng, ở bên trong ngồi một giờ, bây giờ còn nói không ăn phải đi, nhưng chúng ta đã từ chối rất nhiều khách hàng chỉ định thuê phòng riêng kia rồi. Như vậy chúng ta tổn thất lớn."

Quản lí vừa nghe, đã dừng tầm mắt trên người Tiết Cầm Cầm, nhưng ánh mắt đánh giá như vậy làm cho cơn tức của Tiết Cầm Cầmbỗng chốc bùng lên.

"Heo mập nam, ông nhìn cái gì, làm sao? Chưa thấy qua mỹ nữ phải không?"

Quản lí vừa nghe có người gọi ông ta là heo mập nam, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tuy rằng ông ta béo, nhưng ghét nhất bị người khác nói ông ta béo. Bây giờ bị một người phụ nữ toàn thân trên dưới không có một nhãn hàng hiệu mắng thành heo, sắc mặt lập tức đã đen.

"Cô nói cái gì?"

Tiết Cầm Cầm nhìn người đàn ông trước mắt này béo giống như heo, vậy nếu tát một cái tới, cô phải ngất xỉu à?

Nhưng, lùi bước cũng không phải là tác phong của Tiết Cầm Cầm cô.

Lấy can đảm tiến lên một bước, giơ cằm lên nói: "Làm sao? Ông không chỉ béo, tai còn điếc sao?"


Quản lí tức giận xanh cả mặt, đưa tay định đánh qua, Tiết Cầm Cầm kinh hãi.

Nằm máng (1), thật sự muốn đánh sao?

(1) nằm máng: Lời cửa miệng trong tình thế ác liệt.

Che đầu của mình, vừa định lùi về phía sau vài bước, phát hiện tay của con heo kia bị chặn lại giữa không trung, Tiết Cầm Cầm kinh ngạc nhìn qua, cằm suýt nữa rơi xuống đất.

"Cố, Cố..." Quản lí nhìn người đàn ông bắt lấy cổ tay ông kinh ngạc nói.

Cố Nghị, mắt nhìn thoáng qua miệng mở to của người con gái, nhìn quản lí trầm giọng nói: "Động thủ với khách hàng, thái độ của ông?"

Sắc mặt quản lí xanh đi, xấu hổ không thôi, muốn giải thích: "Không, không phải như thế, người phụ nữ này, là cô ta..."

Hiển nhiên quản lí còn muốn nói thêm cái gì, chỉ thấy Cố Nghị nhíu mày, một ánh mắt lạnh nhạt bắn xuyên qua, khiến cho ông ta ngậm miệng lại.

Tiết Cầm Cầm rất kinh ngạc nhìn Cố Nghị thuận miệng hỏi: "Cố Nghị? Sao anh lại đến đây?" Thật ra cô muốn hỏi, làm sao anh đột nhiên xuất hiện?

Quản lí nghe thấy Tiết Cầm Cầm biết vị chủ này, sắc mặt trắng nhợt, lại kinh ngạc, lại đánh giá Tiết Cầm Cầm, một thân đồ vỉa hè, làm sao biết vị chủ này?

Mà ngay cả Cố Nghị cũng chưa nghĩ đến Tiết Cầm Cầm vừa mở miệng đã trực tiếp gọi tên của anh, cũng không phải mỗi lần đều phiên dịch Cố, nhưng thật ra có phần ngoài ý muốn.

Nhưng mà Tiết Cầm Cầm lại không nghĩ tới nơi này, mà ngay cả chính mình kêu lên tên của Cố Nghị cũng chưa chú ý.

Cố Nghị chỉ buông tay quản lí ra, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.

"Tôi không muốn lại xảy ra loại chuyện này."

Quản lí vội vàng gật đầu nói: "Dạ, dạ, lần này là tôi lỗ mãng, sẽ không có lần sau nữa."

"Xin lỗi." Cố Nghị lại lạnh giọng mở miệng nói.

Quản lí nghe nói lập tức xoay người, cúi người một cái với Tiết Cầm Cầm nói: "Tiểu thư, rất xin lỗi, tôi làm sai, hi vọng cô có thể đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi."

"Không phải, tôi...."

"Tiểu thư, xin tha thứ cho tôi..."

"Ách..." Hiển nhiên cả người Tiết Cầm Cầm có phần hiền lành, đối với loại kịch chuyển biến này, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, nhìn Cố Nghị, phát hiện Cố Nghị nhìn chằm chằm cô, Tiết Cầm Cầm vội vàng dời tầm mắt đi, nhìn người đàn ông còn cúi đầu với mình, khoé môi hung hăng giật, vội vàng khoát tay nói: "A, không, không cần."

Lúc này quản lí mới đứng lên, nhìn qua Cố Nghị nói: "Vậy, tôi lui xuống trước."

Sau khi quản lí rời đi, lúc này Tiết Cầm Cầm mới chuyển tầm mắt lên trên người Cố Nghị, phát hiện anh còn đang nhìn chằm chằm cô, chẳng lẽ lúc đầu vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào cô?

Tưởng tượngnhư vậy, Tiết Cầm Cầm không khỏi 囧 囧, vốn loại chuyện này bị bắt gặp được đã rất xấu hổ, bây giờ, Tiết Cầm Cầm thầm nghĩ không thấy thay đổi không có căn cứ.


Nhưng, lời nên nói vẫn phải nói.

"Chuyện đó, cảm ơn anh, phiên dịch Cố." Nói xong, Tiết Cầm Cầm phát hiện đuôi lông mày Cố Nghị khẽ nhướng lên một chút, tuy rằng động tác rất nhỏ, nhưng cô luôn quan sát, cô thề, cô thật sự thấy.

Cố Nghị không nói lời nào, chỉ nhìn cô, Tiết Cầm Cầm đã xấu hổ muốn đi chết, anh nhìn chằm chằm cô như vậy là có ý gì?

Muốn chết...

Ngay lúc cô rối rắm không thôi, khi vạn phần buồn rầu!

"Gian phòng thuê nào?"

"A?"

Cố Nghị nhìn cô, sắc mặt Tiết Cầm Cầm đỏ lên, có chút lúng túng nói: "111, vốn là hẹn với Nhan Nhan, nhưng vừa rồi cô ấy có việc đi rồi."

"Ừ." Cố Nghị khó có được trả lời một câu rồi đi về phía phòng thuê.

Tiết Cầm Cầm ngẩn người, nhìn anh đi vào phòng thuê ngẩn người, tuỳ ý nhìn đến vài người đàn ông mặc tây trang đi vào phòng thuê kia, Tiết Cầm Cầm mới hiểu được đủ, hoá ra bọn họ muốn dùng phòng thuê.

Nghĩ, liền xoay người đi.

Mà Tô Nhan từ khi rời khỏi nhà hàng đi trở về Chính Hằng, lúc cô đi vào công ty, có rất nhiều người chủ động chào hỏi với cô.

" Tô tiểu thư, xin chào."

" Tô tiểu thư, xin chào..."

"Chào các bạn." Tuy rằng Tô Nhan không có tâm trạng, nhưng vẫn lễ phép mở miệng, không cần nghĩ cũng biết, là tin tức kia dẫn đến chuyện này, những người này gần như coi cô trở thành phu nhân tổng giám đốc.

Gần như phu nhân tổng giám đốc? Cô có thể không phải đúng không, không người nào không biết, lại không người biết!

Đến tầng cao nhất, Tô Nhan đứng ở trước cửa phòng làm việc, ánh mắt loé lên, cúi đầu đẩy cửa phòng làm việc ra, lại không phát hiện bên trong có người.

" Tô tiểu thư?"

Tô Nhan xoay người nhìn lại, là vị nữ thư ký kia.

" Tô tiểu thư, ngài tìm Trình tổng sao?"

"Anh ấy ở đâu?" Tô Nhan gật đầu hỏi.

"Bây giờ Trình tổng bắt đầu họp ở phòng họp, Tô tiểu thư muốn đi vào chờ một chút không?"

"Không cần." Nói xong đã đi về phía phòng họp.


Thư ký thấy thế, vội vàng nói: "Tô tiểu thư, Trình tổng ngài ấy đang họp, còn có mười phút nữa thì đã xong, xin ngài chờ ở phòng làm việc một chút được không?"

"Cô đừng ngăn cản tôi." Nói xong, dùng sức đẩy cửa phòng họp ra, nháy mắt, mọi người trong phòng hội nghị to như vậy đều nghe tiếng động về phía sau cửa.

Mà ngay cả người đang đứng báo cáo ở dưới hình chiếu (là hình chiếu lên phông của máy chiếu đó) cũng dừng báo cáo, nhìn Tô Nhan đột nhiên xông vào sững sờ không dứt.

Chỉ có Trình Tự Cẩm, chậm rãi quay đầu nhìn Tô Nhan, trầm giọng nói: "Tan họp trước."

Tô Nhan đứng ở cửa phòng họp, nhìn mọi người đều đi ra liếc mắt nhìn cô thật sâu.

"Rất xin lỗi, Trình tổng, Tô tiểu thư..."

"Cô đi ra ngoài trước."

"Vâng."

Thời gian không đến một phút trong phòng họp to như vậy cũng chỉ còn lại hai người, Tô Nhan nắm hai tay, nhìn Trình Tự Cẩm đứng lên đi về phía cô.

"Sao lại đột nhiên tự mình đến đây? Có việc?" Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cầm hai tay nhỏ bé của cô nhẹ giọng hỏi.

Tô Nhan cũng không bỏ tay anh ra, chỉ hơi dời tầm mắt đối diện với anh.

"Tôi muốn nói chuyện với anh."

Trình Tự Cẩm liếc nhìn cô một cái sâu sắc, nâng bàn tay lên vuốt ve vết thương trên trán của cô, làm lộ ra vết sẹo nhỏ mềm kia.

"Vừa ăn vừa nói chuyện?"

Tô Nhan không nói gì, Trình Tự Cẩm nhìn cô ba giây thấy cô không từ chối, kéo tay của cô bước ra khỏi phòng họp, 3 phút sau truyền ra toàn bộ Chính Hằng.

Trình đại tổng giám đốc của bọn họ bị cắt ngang cuộc họp thế nhưng không tức giận, còn đuổi chủ quản các chi nhánh ra ngoài, còn kéo tay của Tô Nhan rời đi.

" Tô Nhan thật hạnh phúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta nuông chiều một người phụ nữ như vậy, bị cắt ngang cuộc họp cũng không tức giận, còn kéo tay cô ấy đi."

"Đúng vậy, tôi thật sự hâm mộ muốn chết, hôm nay tổng giám đốc chúng ta đẹp trai chết mất."

"Sao vậy?"

"Cô còn chưa biết? Tổng giám đốc chúng ta nói với máy quay của các phóng viên, nếu Tô Nhan không phải vợ của ngài, như vậy cũng sẽ không là bất cứ người phụ nữ nào, ý này không rõ ràng sao, không phải Tô Nhan không cưới."

"Thật là, xem ra cho dù dạng đàn ông gì cũng không màng sống chết vì một người."

" Tô Nhan thật hạnh phúc."

"Đúng rồi..."


Tô Nhan lên xe của anh, nhìn Hàn Lỗi nói: "Trợ lý Hàn, phiền anh xuống xe trước, tôi có lời muốn nói với anh ấy."

Hàn Lỗi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Trình Tự Cẩm, thế này mới xuống xe.

"Tôi muốn biết người phụ nữ ở khách sạn với anh ngày hôm đó là ai?" Tô Nhan nói xong, quay đầu nhìn anh.

Hình như Trình Tự Cẩm không dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, chỉ nhìn cô thật sâu sắc.

Tô Nhan dời tầm mắt, giọng nói lạnh lùng nói: "Đương nhiên, nếu anh cho rằng tôi chưa cần thiết phải biết vậy cũng không cần nói: " Nói xong định xuống xe.

"Sao tính tình lại nôn nóng như vậy?" Ngăn cô lại, giống như thở dài nói.