Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 50: Ở cùng một chỗ

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan đã không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, thân thể dường như cũng càng khó chịu, càng ngày càng khô nóng, cảm giác khác thường này làm cho cô vô cùng sợ hãi.

Giống như một cọng rơm trôi nổi trên mặt biền, muốn tóm lấy được một chỗ dựa vững chắc nhất.

"Không, không ..."

Đôi mắt Trình Tự Cẩm giống như mắt sói lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khóe môi vô cùng tà mị nhếch lên, thấp giọng * nói: "Bảo bối, tin tưởng tôi, em sẽ thích."

"Ừ ô..." Lời nói lại bị cuốn vào, mà cô chỉ có thể bất lực dựa vào trên thân người đàn ông này, túm chặt lấy anh, loại cảm giác sắp hít thở không thông này, tật không tốt, lại làm động lòng người.

**!

Hôm sau, Tô Nhan tỉnh lại trong những tia nắng đầu tiên, híp hai mắt hưởng thụ tắm mình trong ánh nắng này, chỉ là vài giây đồng hồ sau khiến cho cô tỉnh táo.

Bởi vì trang trí phòng, vẫn còn mùi trong gian phòng, cũng không phải cô quen thuộc, hơn nữa tối hôm qua cô cũng không uống rượu, khi tât cả đều hiện lên ở trong đầu cô, cả người cô cũng không khoẻ lắm.


Chần chừ một chút người ngồi dậy, nhìn phòng u tối, ngoại trừ đen chính là trắng, ngay cả đồ vật gì đó đều là màu xám tro.

Chứng minh người này là một người rất u ám.

Hai tròng mắt kinh ngạc lướt qua thân thể nhếch nhác thì sắc mặt Tô Nhan trắng bệch hơn nhiều, những hình ảnh vô cùng rõ ràng xâm nhập vào trong đầu cô.

Tay chân lạnh như băng, đống hỗn độn đầy trên đất, quần áo của cô, còn có quần áo của anh, còn có khăn tay kia làm cho người ta cảm thấy thẹn...

Hơn nữa vết máu đỏ tươi trên khăn tay giống như một tia laser đâm bị thương ánh mắt cô, sần sùi phát đau.

Thứ quý giá nhất của cô, không còn...

Cắn chặt môi cánh hoa, cả người lạnh như băng, tay bé nhỏ tóm chặt chăn trước ngực nhìn chằm chằm sàn nhà bừa bãi kia đến xuất thần ...

Ngay cả có người đi ra từ phòng tắm cũng không phát hiện ra!

Quanh hông Trình Tự Cẩm là một cái khăn tắm màu trắng lỏng lẻo, từng giọt nước trên tóc ướt sũng, vừa ra tới đã thấy người ngồi ở * nhìn lên sàn nhà kia đến xuất thần, sắc mặt hình như có chút tái nhợt.

Khoé môi nhếch lên, ánh mắt dừng ở trên vai khiêu gợi của cô, phía trên đầy dấu hôn anh ban tặng.

"Tỉnh."

Tô Nhan nghe thấy âm thanh có chút ngu ngơ quay đầu lại, thấy mỹ nam ra ở cửa phòng tăm cũng không có phản ứng gì cả, tất cả trạng thái đều nằm ở sụp đổ.

Chỉ là ngơ ngác nhìn anh vài giây đồng hồ, ngơ ngẩn để lộ ra con ngươi khẽ chuyển động, nhưng sắc mặt càng khó nhìn hơn.

Trước mắt đều là một màn tối hôm qua...


"Nói cho tôi biết, muốn sao?"

"Tôi a..."

"Nghe lời, nói cho tôi biết, hoặc là?"

"Ừ ..."

"Ừ? Muốn tôi đi vào sao?"

"Không a..."

"Không cần sao? Hả?"

"Ô ô..." Cuối cùng, hình như cô khó chịu muốn khóc, nước mắt chảy xuôi xuống dưới.

"Ngoan, không khóc, em chỉ cần nói cho tôi biết, muốn hay là không muốn, hả?"

"Tôi, tôi... Muốn..."


"Ngoan..."

Ngay sau đó, là cô kêu đau tê tâm liệt phế (1) ...

(1) tê tâm liệt phế : đau khổ tột cùng

Tô Nhan không dám tiếp tục nhớ lại thêm nữa, những chuyện tối hôm qua nói là thật , có chút run rẩy xiết chặt cái chăn, cô thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao tối hôm qua cô lại có bộ dạng đó.

Rõ ràng vô cùng tỉnh táo, nhưng tinh thần lại giống như bị mê hoặc.

"Tôi..." Đầu óc Tô Nhan đã rối loạn, muốn mở miệng nói cái gì đó, phát hiện tiếng nói của cô đã khàn khàn kì quái.

Hơn nữa, dường như tiếng rên rỉ tối hôm qua làm cho người ta mặt đỏ tim đập truyền vào lỗ tai của cô, không phải người khác, đúng là cô.

Sắc mặt lại trắng bệch vài phần...