Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 5: Một màn của bốn năm trước

Ngày hôm sau, lúc Tô Nhan đi vào hiện trường quay phim, một tháng nay gần như ngày nào cô cũng ở hiện trường bộ phim điện ảnh "Không liên quan đến tình yêu", Bạch Khuynh đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim này.

"Được rồi, Ok, nghỉ ngơi một chút, mười phút sau làm việc tiếp..."

Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh ngồi trên ghế được thợ trang điểm sửa sang, không khỏi nghĩ đến.

Có phải người đàn ông nào cũng thích những cô gái như thế hay không? Hấp dẫn, xinh đẹp, được hàng vạn người yêu mến?

"Tô Nhan, cô lại đây."

"Vâng, tôi tới ngay." Thu hồi ý nghĩ của mình, cô vội vàng cầm ly nước đi tới, đưa ly nước cho cô ta.

"Đây là nước ấm, tôi đã pha thêm chanh, tranh nóng."


Bạch Khuynh vốn định gây khó khăn cho cô một phen, nhưng khi nhìn ly nước chanh này, cảm thấy mình cũng hơi khác, thời tiết thì rất nóng, liền nhận lấy uống vào.

Liếc mắt nhìn cô ta, Tô Nhan đang cúi đầu đứng một bên, cô mím đôi môi đỏ mọng nói: "Hôm qua tôi ở chung với Cẩm."

Tô Nhan vẫn chỉ cúi đầu, cô nghĩ, cô biết rồi, tối hôm qua không phải cô thấy cô ta leo lên xe của người đàn ông đó sao.

Bạch Khuynh thấy Tô Nhan không nói lời nào, cũng không có biểu tình gì, lấy gương ra soi, chỉ vào gương mặt nói: "Bên này, thiếu một chút."

"Phụ nữ nhất định phải thật xinh đẹp, mới có thể khiến cho đàn ông thích, bất kể cô có quan hệ thế nào với Cẩm, phải biết hiện giờ tôi mới là người phụ nữ bên cạnh anh ấy."

Bạch Khuynh khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Nhan, áo caro trắng đen, quần jean, giày vải bạt, tóc được buột đuôi ngựa đơn giản, một chút nữ tính cũng không có.

Cũng vì cách ăn mặc trung tính này nên mới khiến cho Bạch Khuynh trước giờ không hề để mắt đến cô, hơn nữa trong mắt cô ta cũng không có được mấy người, dĩ nhiên là không để một đứa trợ lý nho nhỏ như cô trong lòng.

Tô Nhan cúi đầu, không nhìn vào ánh mắt châm chọc của cô ta, nhẹ giọng nói: "Tôi biết."

"Biết là tốt rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hư quy củ."

"Vâng, Bạch tiểu thư." Tô Nhan cúi đầu, nhận lấy ly nước liền xoay người rời đi, đứng ở một góc nhỏ nhìn Bạch Khuynh quay phim, trong lòng cảm thấy, diễn viên là lợi hại nhất.

Một giây trước còn vô cùng sắc bén, một giây sau đã có thể điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người.


Bạch Khuynh đang đóng vai một cô gái toàn tâm toàn ý cho tình yêu nhưng lại bị vứt bỏ vô cùng đáng thương.

Thật ra thì làm trợ lý cũng có chỗ tốt, không cần phải mua vé vào rạp chiếu phim, cả quá trình quay phim cô đều biết hết, điểm này cũng không tệ lắm.

Đang suy nghĩ, không nói có ai đó nói.

"Mọi người dừng lại một chút, tổng giám đốc Trình tới..."

Tổng giám đốc Trình? Tô Nhan nghe nói, nhìn thấy đạo diễn đi về phía một người đàn ông thì sắc mặt hơi đổi, oan gia ngõ hẹp là đây sao?

"Tổng giám tốc Trình? Có phải là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng hay không? Nghe nói anh ta là nhà đầu tư của bộ phim này, tất cả chi phí đều do anh ta chi trả."

"Đúng vậy, tôi còn nghe nói Bạch Khuynh có quan hệ rất thân với anh ta, cho nên anh ta mới đầu tư cho bộ phim."

"Cách nói của cô thật uyển chuyển, giữa đàn ông và phụ nữ thì có quan hệ gì chứ? Quan hệ thân thiết, còn không phải là quan hệ trên giường sao."


"Này, nhỏ giọng một chút, đừng để bị người khác nghe được..."

Một bên, Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh bày ra bộ dạng hưng phấn như con thỏ nhỏ chạy vội đến bên người người đàn ông kia, thẹn thùng rúc vào lòng Trình Tự Cẩm, mọi người nhìn thấy màn này thì đều hiểu rõ, nhưng lại xem như không thấy gì.

Nhìn đám người sản xuất phim và đạo diễn đang vây lại, Tô Nhan quyết định rút lui trước, trốn ở đâu đó chờ anh ta đi khỏi.

Cho nên cô liền thần không biết quỷ không hay chui vào nhà vệ sinh, một trợ lý nho nhỏ như cô dù không có mặt cũng không có vấn đề gì đúng không.

Huống chi, hiện tại tâm tư của Bạch Khuynh đang hướng hết về phía người đàn ông kia, sẽ không nhớ đến nhân vật như cô đâu.

Suy nghĩ, Tô Nhan thất thần tựa vào vách, trong đầu thoáng hiện ra cảnh tượng của bốn năm trước...

Ngày đó hình như là thế này...