"Cậu không sao chứ? Thật là, ly hôn có cần phải vui đến thế không? Này, bà chị, cậu đứng thẳng lên cho tớ, má ơi, bên kia là tường, cậu muốn đâm đầu à..." Tiết Cầm Cầm khiêng Tô Nhan đã say khướt, cắn răng bước ra ngoài.
Tô Nhan uống thỏa thuê, đã say đến không biết trời trăng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, vừa hát vừa cười khúc khích.
"Chia tay vui vẻ, chia tay vui vẻ, tôi, tôi có thể tìm được người tốt hơn..."
Tiết Cầm Cầm cảm nhận được những ánh mắt nhìn mình dọc đường, nhưng không muốn tốn hơi thừa lời, con yêu nữ này, chỉ biết hãm hại cô thôi.
Còn Tô Nhan thì cứ mãi ca hát!
"A a a a a a a, rượu ngon Tây Hồ, trời tháng ba...." Giọng hát vừa cất lên, mọi người đi đi lại lại đều nhìn hai cô.
Tiết Cầm Cầm cúi đầu, có xúc động muốn ném luôn cô ở đây, mắc cỡ chết người, mắc cỡ chết người...
Trời ơi...
"Cậu đừng có hát nữa có được không, bà cô của tôi ơi, ngại chưa đủ mất mặt có phải không?"
"Ha ha, ly hôn vui vẻ, ly hôn vui vẻ..."
Tiết Cầm Cầm đen mặt, không định nói tiếp, nói chuyện với một con ma men chả khác gì đàn gảy tai trâu.
Nhưng ai ngờ, đột nhiên Tô Nhan đẩy Tiết Cầm Cầm ra, bắt đầu nhảy nhót trên đường, vừa nhảy vừa hát.
"Thiên lý hữu duyên lai tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng..."
Tiết Cầm Cầm trợn mắt há hốc mồm, đứng nép vào vách tường, nhìn con nhỏ bị Bạch nương tử nhập vào trước mắt, chỉ muốn xoay người chạy trốn, con điên này ở đâu chui ra vậy?
Cơn điên vì rượu cũng thật lợi hại...
"A a a... Hứa Tiên, chàng ở đâu?" Tô Nhan nói không rõ.
Mọi người đi ngang đều chỉ chõ cười nhạo, Tiết Cầm Cầm không còn mặt mũi gặp người, bụm mặt cúi đầu, cô đã cố hết sức rồi.
Mà cách đó không xa, Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan vừa hát vừa nhảy thì kinh ngạc một phen, cuối cùng mím môi đi vào một gian phòng bao.
Trong phòng, Hàn Lỗi đi thẳng tới chỗ Trình Tự Cẩm đang ngồi, khom người ghé vào tai anh nói gì đó rồi lui sang một bên.
Biểu cảm của Trình Tự Cẩm thì từ đầu đến cuối cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ bưng ly nhìn mấy lão già bụng phệ, nhẹ nói.
"Phó thị trưởng, thư ký Lưu, Trình mỗ có chuyện phải đi trước, ly rượu này tôi xin cạn hết, tất cả chi phí tối nay đều do tôi trả, đương nhiên, các vị nhìn trúng cái gì thì cứ thỏa sức mà vui vẻ."
"Nếu tổng giám đốc Trình có chuyện thì chúng tôi cũng không tiện giữ lại, bữa khác gặp."
Trình Tự Cẩm cong môi, khẽ cười nói: "Dĩ nhiên, tôi xin đi trước." Nói xong, anh liền chậm rãi đứng dậy rời khỏi, Hàn Lỗi cũng cúi người chào họ rồi chạy theo anh.
Quả nhiên...
"A a a a a, rượu ngon Tây Hồ, trời tháng ba..."
Tô Nhan đang vừa hát vừa nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, những người đi ngang qua đều ghé mắt nhìn cô, bên cạnh còn có một cô gái đang bụm mặt cúi đầu.
Cuối cùng, Tiết Cầm Cầm không thể nhịn được nữa, hô lớn: "Đủ rồi, Tô Nhan, cậu câm miệng lại cho tới, không phải chỉ là ly hôn thôi sao, có cần phải vui tới mức đó không? Hứa Tiên ở đâu? Cậu thật sự coi mình là Bạch nương tử rồi hả? Dừng lại cho tớ."
Tiết Cầm Cầm chỉ vào Tô Nhan đang huơ tay múa chân mà hò hét, Tô Nhan ngừng lại thật, nhìn vào mặt Tiết Cầm Cầm, hai mắt trợn lên rồi ngã xuống.
Tiết Cầm Cầm trợn to hai mắt, cô còn chưa kịp bước tới thì đã có người đỡ cô ấy, cô vội vàng nói cám ơn: "Cám ơn, cám ơn anh, bạn tôi uống nhiều quá..."
Tiết Cầm Cầm nói xong liền ngẩng đầu, nhìn Hàn Lỗi, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông phái sau thì hít một hơi sâu, mắt mở trừng trừng.
Vẻ mặt hệt như đang gặp quỷ...
Còn Tô Nhan thì dù có ngã xuống, miệng vẫn lầm bầm hát...
"Ly hôn vui vẻ, ly hôn vui vẻ, tôi có thể tìm được người tốt hơn..."
Hàn Lỗi đỡ được cô, nghe cô hát, khóe mắt co rút thật mạnh.
"Tổng giám đốc Trình."