Gần đây, đã đến lúc con đầu lòng của Hách Hách đại nhân- người cung ứng vắc- xin phòng bệnh thời mạt thế tròn 1 tuổi. Tiệc lớn rình rang, thủ đô không chỉ tặng quà sang quý mà còn cố ý phái cả đám người quen cũ mà lúc trước Hách Hách đại nhân đã trợ giúp, quen biết ở thủ đô đến chúc mừng.
Trong buổi dạ yến, trung tâm thành phố Đan Phù sáng trưng như ban ngày, ở đây không ngừng thay bát đũa, tiếng cười không dứt.
Hách Hách đại nhân và phu nhân thanh mai trúc mã- Kiều Yến đang ôm đứa trẻ sơ sinh là trung tâm của đoàn người.
Kiều Yến dáng người thướt tha không ai sánh bằng, ánh mắt lại trong sáng nghiêm nghị, đối mặt với một đám người chen chúc ồn ào nhốn nháo, Kiều Yến thoáng có chút không kiên nhẫn vén mái tóc dài, một đầu tóc xoăn dài mềm mại lại càng khiến cô thêm lãnh diễm, động lòng người.
“Chị ơi” Một tiếng gọi nhẹ nhàng, người trước mắt tựa như thấy lang sói, chạy đi đâu hết.
Người tới có một mái tóc dài đen thẳng lại mượt mà, cô ấy bước đi nhẹ nhàng, không tiếng động.
Người con gái thanh lệ đó đến trước mặt Kiều Yến, ánh mắt dịu dàng rơi trên người đứa trẻ sơ sinh một lát, dường như còn mang ý cười: “Chúc mừng, đứa bé giống Hách Hách lắm.”
Nói đến con trai mình, khóe miệng Kiều Yến cũng cong lên: “…Ừm.”
… …
“Hu hu hu hu, người ta muốn tìm anh Hách Hách, anh Hách Hách ở đâu?!” Một cô bé mặc áo choàng màu vàng thở hổn hển chạy tới chạy tui tring hội trường, nhìn dáo dát chung quanh.
“Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi, ngài đừng đi loạn, tôi không ăn nói được với bà nội của ngài mất…”
“Bà nội của tôi, bà nội của tôi, hừ, tôi sẽ kêu bà nội xào ông lên… Anh Hách Hách của tôi đâu mất rồi?”
… …
“Báo cáo đội trưởng! Vừa nhận được thông báo Hách Hách sắp đến hội trường!” Một bé gái cột hai chùm cọ lên người Kiều Yến.
“An ninh bên hội trường thế nào?” Kiều Yến hỏi.
“Tất cả bình thường! Đội trưởng cứ yên tâm!” Cô bé cột hai chùm tục xưng em gái bách hợp cười tươi như hoa.
… …
Một con, hai con, ba con…
Gừ Gừ dương như lúc nào cũng ngơ ngác ngồi chồm hổm trong góc tường giết vài con kiến.
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn trời—như đang chờ ai đó.
… …
“Không không không không… Chỉ là tin vịt thôi, lúc Hách Hách tạm cư ở thủ đô, giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết…” Một cô gái tú lệ với khuôn mặt đỏ bừng đướng trước một đống người nhiều chuyện đang liên tục xua tay phủ nhận.
“Không không không không… Giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì hết mà… xin mọi người dừng suy đoán lung tung…” Mặt cô gái càng lúc càng hồng, như sắp cháy đến nơi rồi.
… … <3 diễn đàn <3 ๖ۣۜl ๖ۣۜq ๖ۣۜd
“Hách Hách đại nhân về rồi!” Trong hội trường, không biết là ai đã hét chói tai trước: “A—Hách Hách đại nhân!”
Tiếng cánh máy bay trực thăng xoay tròn càng lúc càng gần, một chiếc trực thăng màu đen chậm rãi xuất hiện trong màn đêm.
Khi còn ở giữa không trung, khoang máy bay đã bị ai đó vội vã mở ra, Hách Hách mang kính bay, mặc áo da, quần bó ôm lấy đôi chân thon dài rắn chắc, mái tóc ngắn đen tuyền bay bay trong gió, anh nhìn khắp hội trường, nơi đó có những người bạn quan trọng và cả người vợ duy nhất của đời anh.
Kiều Yến đứng đó nở nụ cười yết ớt, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, cô giao đứa trẻ sơ sinh trong lòng cho em gái cột tóc hai chùm, cất bước đi về hướng Hách Hách.
Không đợi máy bay trực thăng hạ xuống, Hách Hách đã khí phách nhảy xuống, sau đó trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh đáp xuống một cách hoàn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch, bước nhanh đến ôm ngang Kiều Yến lên.
Kiều Yến đỏ mặt, sau đó thẹn thùng chôn mặt vào lòng Hách Hách.
“Bà nội cha nó, bà đây làm mệt muốn chết không có lương, chừng nào anh mới phát cho tôi một gã?” Vật thể không rõ trong chiếc máy bay trực thăng chửi ầm lên.
Đây là, cuộc sống hạnh phúc của nam cương thi thời mạt thế.
Lời tác giả: Sau ba tháng, cương thi muội cuối cùng đã kết thúc, a ha ha ha, tôi rất vui, cảm ơn mọi người đã làm bạn bên tôi, đặc biệt là các tình yêu vẫn luôn nhắc tin cổ vũ cho tôi, tôi yêu các bạn~
Quyển tiếp theo của Pizza đã bắt đầu, tên là: Tóm được lang muội. Thể loại: huyền huyễn, hiện đại. Đã có văn án, nếu mọi người có hứng thú, mời tìm kiếm. ~ Chương 1: Ta sẽ sớm cho các ngươi thử nước, muốn gì thì nói đi, nói không hết thì đừng nói (bị đánh)
Quốc Khánh đã qua, nếu mọi thứ thuận lợi thì đợt nghỉ dài tiếp theo sẽ là Tết Nguyên Đán, nếu không thuận lợi thì ngày 21 tháng 12 sẽ bắt đầu nghỉ dài hạn vĩnh viễn (Editor: tui không hiểu lắm, vì tui không biết tình hình tác giả này @@), mọi người tranh thủ ăn no, ngủ kỹ, không béo!
Editor: Thế là hôm nay tui cũng đã hoàn thành quyển này, trong quá trình edit cũng có nhiều sai sót, mong các bạn bỏ qua. Tui xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đã đang và sẽ (@@ nếu có) theo dõi truyện này. Cảm ơn các bạn đã gửi lời động viên cũng như góp ý cho tui nhé.
TOÀN VĂN HOÀN