Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 6: Điều may mắn thứ hai

Trời tờ mờ sáng, người trong đội xe lục tục tỉnh dậy.

Kiều Yến dựa vào vai tui chợp mắt một đêm, chỉ cần xung quanh có chút động tĩnh nó lập tức bật dậy. Điều khiến tui cảm thấy ngoài ý muốn... đó là hình như nó không phòng bị người chết, mà nó đang đề phòng những người sống đang ở chung trong một cái xe.

Anh chàng tên Kha Kiên không biết lấy đâu ra một thùng nước, mọi người đứng quanh thùng nước đánh răng rửa mặt. dien=dan lequydon

Kiều Yến dùng tay múc nước lên rửa miệng. Tui quan sát thấy có giọt nước từ đầu ngón tay mảnh khảnh của nó chảy xuống, thấm vào đất rồi biến đâu mất.

Chờ nó lau miệng xong, ngẩng đầu hỏi Ngô Vĩnh Hà: “Mấy chú mỗi ngày đều như vậy sao?”

“Không phải. Do hôm qua thu hoạch được kha khá, đây xem như là phúc lợi. Chúng ta không thể ngày nào cũng lãng phí như vậy được.”

Thằng bé lặng lẽ gật đầu.

“Căn cứ người sống sót gần đây nằm ở đâu?”

“Ở ngoại ô thành phố Lục Bàn Thủy, phải đi chừng nửa ngày nữa.”

“Ngoại ô thành phố Đan Phù có một cái mà?”

“Có, nhưng nửa năm trước bị tiêu diệt rồi. Bây giờ đó chỉ còn là một tòa thành chết. Trừ hai đứa ra anh chưa từng thấy người sống nào ở thành phố Đan Phù.”

Tui nhìn nhóc con, bỗng nhiên lúc này mặt nó nhìn không biết là vui hay buồn.

“...À...” Cuối cùng nó cũng chỉ à một tiếng.

“Ngoài hai đứa, trên đường mấy anh đã nhận 26 người sống sót rồi.” Đột nhiên Ngô Vĩnh Hà nói tiếp: “Nam có, nữ có, già có, trẻ có, người có năng lực thì đồng ý gia nhập đội xe, ở lại. Còn những người khác đều đã được đưa đến căn cứ người sống sót.”

“Mấy người già và trẻ em đó sau này có thể chết, mà còn là chết bởi chính đồng bào của mình.” Đột nhiên Kiều Yến cảm thán.

Ngô Vĩnh Hà dừng lại, sau đó cất giọng ảm đạm: “Đúng vậy, anh cũng không có cách nào phủ nhận điều đó. Những người già yếu không có khả năng tự vệ, dù chúng ta có hộ tống họ đến căn cứ, phần lớn bọn họ cũng không thoát khỏi số mệnh phải chết. Anh Vưu cũng biết, nhưng dọc đường bọn anh vẫn cứu, cứu rồi đưa đi, cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Anh Vưu là thủ lĩnh, anh không có ý phản đối. Bởi vì anh ấy đã cố gắng hết sức giữ gìn lương tri của bọn anh, cũng là người bảo vệ tính mạng của bọn anh. Anh đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi chết đi. Chị em mấy đứa có thể lay lắt sống qua hai năm trong thành thị đó. Chỉ chút việc đó, mấy đứa đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.”

Hai năm? Vậy là tui tỉnh lại sau khi thành phố gặp nạn khoảng mấy tháng? Tui nhẩm tính trong đầu.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện rất có nội hàm giữa Kiều Yến và Ngô Vĩnh Hà, tất cả mọi người đều được chia cho buổi sáng—trừ tui và nhóc con.

Đây là muốn công khai ngược sủng vật của bản cương thi ư?

Tui đang chuẩn bị cho khí tụ đan điền để đại phát thần uy,  bất thình lình trong lùm cây phát ra vài tiếng chó sủa dữ tợn. Mấy con chó zombie răng nhô ra ngoài, làn da phần lớn đã bị thối rữa nhanh chóng bổ nhào ra.

Thùng nước bị lật đổ, Kha Kiên đứng gần bụi cây nhất mắt thấy sắp bị cắn cho một phát thì “Pằng” một tiếng súng vang lên. Con chó zombie thối rữa bị súng bắn trúng, nó lật người hai cái rồi rơi xuống đất.

“Nổ súng! Nổ súng! Đừng hoảng!” Sau khi Vưu Bằng Siêu bắn bay con chó nhào về phía Kha Kiên, anh ta rút câu dao găm bên phía hông trái chém về phía trước, đánh bay một con chó hoang đang nhảy về phía mình.

Lại một tiếng súng vang lên, Ngô Vĩnh Hà bắn trúng ngay mi tâm của con chó, tiêu diệt một con.

Tui ngồi một lúc đầu mới nghĩ tới mấy người anh em này đến ăn sáng sau đó lại tỉnh ngộ tìm sủng vật của tui. Vừa nhìn, đúng lúc bắt gặp cảnh Kiều Yến rút dao phay ra khỏi đầu một con chó.

Còn một con lúc trước bị Vưu Bằng Siêu bắn ngay chân đã kết thúc cuộc đời do bị chú Giang ở ngay gần đó dùng cái đồ mở nắp chai đập vỡ đầu.

“Anh Vưu, em xin lỗi...” Mặt Kha Kiên trắng bệch đi tới trước mặt Vưu Bằng Siêu.

“Rèn luyện năng lực phản xạ của chú nhiều hơn đi, anh không nói lại nữa. Vì nếu chú còn như vậy thì chẳng còn lần sau đâu.”

“Chị nhóc rất bình tĩnh.” Vưu Bằng Siêu ra vẻ thích thú liếc nhìn tui, nói với Kiều Yến: “Vô cùng bình tĩnh.”

“Kiều Yến, nhóc mấy tuổi rồi?” Ngô Vĩnh Hà ngồi xuống kiểm tra đầu của lũ chó, mặt đầy phức tạp trở về, vỗ vai Kiều Yến.

“13.”

“Sao vậy?” Vưu Bằng Siêu hỏi.

“Miệng vết thương rất sâu, bằng phẳng, một đao chí mạng, không giống kiệt tác của một đứa trẻ.”

Vưu Bằng Siêu không nói chuyện một lúc lâu, sau đó nhếch môi cười nói: “Tiểu tử, xem ra anh xem thường nhóc rồi. Đi thôi, tất cả mọi người lên xe, nhanh rời khỏi nơi này.”

Đợi mọi người lên xe hết, Vưu Bằng Siêu ném một lon đồ hộp thơm ngon cho Kiều Yến: “Nhóc có quyền hưởng đãi ngộ giống như bọn anh.”

Tui nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

“...Hai đứa là người nhà quân nhân?” Ngô Vĩnh Hà hỏi.

“Không phải?”

“Ồ... anh cảm thấy chị em có khí chất rất giống quân nhân. Trước giờ cô ấy đi đường rất có nề nếp, nhóc xem...ngay cả ngủ cũng ngồi thẳng lưng.”

“Chị ấy quen rồi.”

Lái xe đổi thành chú Giang, anh Bưu đổi chỗ ra sau ngồi, từ khi anh ta ngồi xuống thì bắt đầu luôn miệng, tán dóc chuyện trời nam biển bắc, nhưng không có bất kỳ ai nhắc đến Trâu Nham Hào nữa, coi như trên thế giới này chưa từng tồn tại một người như vậy.

Thật khó hiểu nha, hôm qua mọi người còn hận không thể giết tui cho hả giận, hôm nay lại có thể vui vẻ thoải mái nói chuyện với sủng vật của tui, đúng là...lòng của người sống như kim dưới đáy biển.

Tui và bọn họ không giống nhau, chẳng lẽ là vì trái tim tui không biết đập?

Chừng 1 giờ 15 phút, đội xe đến căn cứ người sống sót Lục Bàn Thủy.

Người của đội xe phải tiến hành tiếp tế ở chỗ này. Nghỉ ngơi hai ngày, bọn họ và hai đứa tui đứng ngoài cửa lớn của căn cứ đợi nhân viên trong đó sắp xếp.

May là hôm nay trời nhiều mây, mây đen nặng nề che khuất ánh mặt trời, nêu không bắt tui đứng chờ dưới nắng nửa tiếng chắc tui sẽ giết chết họ mất.

“Các vị hãy tự xếp hàng, vào từng người một!” Cửa sổ nhỏ trên cửa sắt mở ra, một người hô lớn ra bên ngoài, hô xong lại đóng cửa sổ lại cái rầm.

Sau đó cánh cửa sắt mở ra một khe nhỏ, một người đàn ông mặc áo vải bông thật dày, miệng mũi lỗ tai bịt kín mít đứng trong khe cửa hỏi với ra: “Ai lên trước?”

“Tôi.” Vưu Bằng Siêu trầm giọng đáp, dẫn đầu bước vào.

Mười phút sau, người thứ hai là Ngô Vĩnh Hà, sau đó đến người thứ ba, thứ tư, người của đội xe đã vào trong hết, đến phiên tui nhấc chân lên, Kiều Yến căng thẳng kéo tui lại, nhìn về phía người ở trong khe cửa: “Hai chúng tôi muốn vào chung.”

Người trong khe cửa nhìn một cái, thiếu kiên nhãn đáp: “Vào đi.”

Sau khi bước qua cánh cửa sắt mới thấy kiến trúc phía sau cánh cửa sắt này gắn đầy súng máy, chĩa về phía bọn tui. Trên cửa kính có dán chi chít mặt người, biểu cảm trên mặt họ có vô cảm, có tò mò, có tuyệt vọng, có căm thù mà lúc trước chưa từng thấy người của đội xe có biểu cảm giống vậy.

“Mấy người vào trước đâu rồi?” Kiều Yến hỏi.

“Ở trong đó.” Câu trả lời lạnh băng như ánh mắt của gã: “Cởi quần áo, cởi hết, tất cả quần áo trên người luôn.”

“Ở đây?” Kiều Yến mở to mắt.

“Tất cả mọi người đều như vậy, không chỉ riêng cậu, cởi lẹ đi!”

Ôi chao...cởi nhanh để còn được vào, không thấy bên trong nhiều người sống như vậy à? Tui bắt đầu chủ động cởi quần áo của mình.

Sao lúc mặc vào không phiền phức như vậy...Dứt khoát xé luôn đi...

Lúc tui chuẩn bị thẳng tay xé thì Kiều Yến kéo tay tui lại, đi ra ngoài: “Chúng tôi không vào nữa!”

“Tùy cậu, chờ đến lúc cậu bị zombie ăn thì chỉ có nước hối hận đến phát khóc.” Điều bất ngờ là người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đừng mà! Tui không muốn đi đâu!

Tui đang muốn bỏ Kiều Yến ra, nó lại nắm chặt lấy tay tui, thấp giọng cầu xin: “Xin chị, Hách Hách, chị nghe em một lần đi. Chúng ta đi, đừng ở đây, em xin chị đó...”

Nó ra vẻ đáng thương, tội nghiệp cầu xin tui, ý thức của bản cương thi lập tức bành trướng vô hạn.

Đi thì đi, để chủ nhân đại từ đại bi bắt chim cho cưng ăn.